Ma giáo
“Bẩm báo thiếu chủ, đây đều là những ảnh vệ Giáo chủ lựa ra cho người.
“Là những người này?”
“Vâng”
Tề Vũ Hạo bước qua mười tám tên ảnh vệ, đột nhiên dừng lại trước mặt tên ảnh vệ sau cùng, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một hồi, hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi.
Cũng không quay đầu lại, nói: “Ta chỉ cần tên đứng sau cùng kia, những người khác tùy ý ngươi an bài.
“Thế nhưng, thiếu chủ......” Một người không đủ a.
Quản gia còn chưa kịp nói hết lời, đã không nhìn thấy thân ảnh của thiếu chủ nhà mình đâu nữa.
Lầu Phỉ Thúy [*]
[*] lầu xanh đó.
“Ai da ~ Vị công tử này, mời vào trong a.” Tú bà cố ý ép giọng phát ra tiếng nói lanh lảnh khiến Vũ Hạo nhíu mày.
“Tìm cho ta gian phòng sạch sẽ, mang cô nương xinh đẹp nhất chỗ này đến hầu hạ ta.” Tề Vũ Hạo đem một thỏi bạc ném lên bàn, không muốn cùng tú bà nhiều lời, thanh âm kia thực sự khó nghe.
“Được, công tử đừng vội, nơi này của ta đều là những cô nương thanh mảnh diễm lệ, vừa vặn giờ này quan khách lại không quá đông.” Tú bà cười lấy lòng cẩn thận thu bạc trên bàn.
“Được rồi được rồi, mau dẫn đường!” Tề Vũ Hạo không nhịn được nói.
Tú bà dẫn Tề Vũ Hạo đến trước cửa phòng, phân phó các cô nương hầu hạ tốt khách nhân liền rời đi.
Tề Vũ Hạo vừa vào cửa liền ngửi thấy một cỗ mùi hương đầy kích thích, trong nháy mắt lư hương đang cháy liền bị dập tắt.
“Công tử.” Trên giường lúc này là một nữ tử xiêm y xộc xệch, giọng điệu nũng nịu mời gọi.
“Câm miệng!” Tề Vũ Hạo nhìn cũng không thèm nhìn, thẳng lưng ngồi vào bàn bên cạnh bắt đầu rót rượu, uống một mình.
Đáng tiếc y tửu lượng vốn không tốt, mà cái lầu xanh này luôn muốn để cho khách nhân say rượu mất lý trí, nên rượu ở đây đều không hề giống rượu bình thường, vì thế Tề Vũ Hạo không uống được bao nhiêu liền say bí tỉ nằm nhoài trên bàn. Nữ tử trên giường kia mới vừa rồi bị Tề Vũ Hạo lạnh giọng dọa sợ, lúc này thấy khách nhân đã say mới chậm rãi bước xuống giường đi đến bên cạnh y, đang muốn đưa tay đẩy đẩy để xem thử người này đã say chết chưa.
“Ai da!” Còn chưa đụng đến thân thể người nọ, thì trên tay đã thấy đau, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người áo đen chặn giữa nàng với khách nhân.
“Cút!” Nữ tử bị dọa sợ, không dám hỏi nhiều, vội vàng cầm lấy cổ tay đau nhức của mình run rẩy rời đi.
“Thừa Ảnh...... Thừa Ảnh......” Người đang say rượu kia luôn miệng thì thào kêu tên người nào đó. Mà người nào đó đang ở bên cạnh nghe được, nhỏ giọng thở dài, liền ôm ngang Tề Vũ Hạo lên, cấp tốc rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi son phấn này.
Lúc Tề Vũ Hạo say rượu tỉnh lại, chỉ cảm thấy một trận đau đầu, sau đó liền phát hiện bản thân đang nằm trên giường của chính mình. Mơ hồ nhớ lại ngày hôm qua mình rõ ràng đang ở Lầu Phỉ Thúy uống rượu hoa [*], sao lại thế này........
“Thừa Ảnh!..... Ngươi đi ra cho ta!.....” Trong phòng rất yên tĩnh, từ đầu đến cuối không người trả lời. Tề Vũ Hạo tức giận vung tay đập nát bình hoa bên giường.
[*] uống rượu có kỹ nữ hầu bên cạnh