Ta Muốn Làm Thiên Đao

Bữa này tiệc tân gia cộng thêm chào đón Phó Bang chủ, mọi người có thể nói tất cả vui mừng, mở rộng khẩu vị ra ăn uống.

Đợi tiễn đi Từ Tử San, Ngô Diệc mấy vị tân khách, thấy không khí không sai biệt lắm, Tống Khuyết mới đem người còn hơi men lão Thẩm lão Nhiếp gọi vào mình viện tử, để mọi người ở lại tự nhiên chè chén.

Kêu người mang lên mấy chén trà giải rượu, Tống Khuyết nhìn qua Thẩm Tử Minh cười hỏi:

“Thẩm huynh còn tốt chứ?”

“Ha ha, đa tạ Tống thiếu quan tâm, so với trong nhà ngươi rượu nặng, chút rượu này thật không đáng gì.”

“Ha ha, đã Thẩm huynh thích lần sau ta sẽ cho người mang cho ngươi mấy bình chậm rãi dùng, tại Mai Viên đang còn rất nhiều đây.”

“Vậy ta không làm kiêu, đa tạ Tống thiếu!” - Có rượu ngon, Thẩm Tử Minh cũng không nhịn được mắt sáng lên.

“Tạ gì, chỉ là mấy bình rượu thôi. Ta cái này Mãnh Hổ Bang sau này còn phải nhờ Thẩm huynh chiếu cố, Nhiếp Phong hắn thời gian tới sẽ có việc khác hẳn sẽ không thể phân tâm bên này được.”

Mới vừa đầu nhập vào đã được người tin tưởng giao cho trọng trách, Thẩm Tử Minh trong lòng cực kỳ cảm động, nghiêm mặt chắp tay:

“Tống thiếu yên tâm, có ta ở chỗ này sẽ không để người khác động chạm Mãnh Hổ Bang mảy may.”

Hài lòng gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Tống Khuyết quay sang Nhiếp Phong dặn:

“Lão Nhiếp, thời gian này ngươi chịu khó bồi dưỡng Lý Tín tiểu tử kia một chút, hắn đã là Nhị giai võ giả, cũng đến lúc cần tự mình gánh vác trọng trách rồi.”

“Thiếu gia yên tâm, a Tín tiểu huynh đệ cứ giao cho ta.”


“Ân, trong giai đoạn này chúng ta trước ngủ đông tích trữ lực lượng, bên ngoài hoàn cảnh quá loạn, các ngươi dặn dò phía dưới huynh đệ nhẫn nhịn một chút.”

“Tuân lệnh!” - 2 người đồng thanh đáp.

“Thẩm huynh, còn một chuyện ta muốn nhờ ngươi.”

Nghe Tống Khuyết trịnh trọng hỏi, Thẩm Tử Minh vội thu liễm tâm thần nghiêm mặt chắp tay:

“Tống thiếu mời nói.”

“Là như này, ta người này đối với võ học cực kỳ ham mê. Mấy lần cùng Thẩm huynh giao thủ, đối với ngươi Ưng Trảo Công tại hạ hướng tới vô cùng. Không biết Thẩm huynh có thể hay không đem nó dạy ta.

Tại hạ cũng sẽ không để Thẩm huynh chịu thiệt, ta trên người mấy món võ công ngươi chỉ cần vừa ý đều có thể lấy ra trao đổi. Kể cả lão Nhiếp gia truyền võ học Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết cùng Ngũ Hành Trấn Thế Quyền đồng dạng tại liệt.”

“Cái này …”

Nghe Tống Khuyết nói ra như thế hậu đãi điều kiện, Thẩm Tử Minh cũng tâm động cực kỳ. Hắn làm tán tu tài nguyên thiếu thốn, tất cả sở học trên người đều dựa vào một tay ngoại công Ưng Trảo. Đối với nội công bí tịch trong lòng khao khát đã lâu.

Nhiếp Phong nhà gia truyền võ học hắn tự nhiên hâm mộ cực kỳ, nhưng tính cách ngay thẳng lão Thẩm cũng biết đó là mỗi gia bất truyền bí mật, tự nhiên cũng chưa bao giờ nổi lên tà niệm.

Nhưng bây giờ Tống Khuyết thẳng thắn đường hoàng đem việc này nói ra, Thẩm Tử Minh nếu nói không tâm động đó hoàn toàn là gạt người.

Nhìn nghĩa ca ánh mắt nhìn qua dò hỏi, Nhiếp Phong thoải mái cười gật đầu:


“Đại ca không cần lo lắng ta cảm nghĩ, Trần gia hết thảy đều tan thành mây khói, tất cả những thứ đó ta đã hiến lên cho thiếu gia, thiếu gia muốn dạy ai liền dạy ai, ta sẽ không có ý kiến.”

Lão Nhiếp nói những này cũng không một chút khúc mắc, thiếu gia đối mình thế nào trong lòng hắn rõ ràng. Không nói Tống Khuyết có thể hoàn toàn để hắn tự sinh tự diệt âm thầm độc chiếm 2 quyển bí tịch. Ơn cứu mạng đã là đầy đủ hắn đem nó ra báo đáp.

Còn nữa từ khi theo thiếu gia, mình cũng không thiếu được ban thưởng võ công, thiên tài địa bảo, nhờ thiếu gia không đoạn kim châm độ huyệt, trong thời gian ngắn hắn võ công cũng đã tiến bộ vượt bậc, bây giờ càng là gần sát Ngũ giai. Còn gì mà khúc mắc nữa đây.

Nhìn Nhiếp Phong vui cười không giả, Thẩm Tử Minh cũng đem lo nghĩ nuốt vào trong bụng. Đã nghĩa đệ không ngại hắn cần gì già mồm đây.

“Vậy tại hạ cũng không làm kiêu. Thực sự ta đối với Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết cũng hứng thú cực kì, nếu có thể được đọc qua một lần có lẽ nhân cơ hội này thuận tiện đột phá Ngũ giai cũng nên. Đa tạ Tống thiếu thành toàn.”

“Ha ha, còn là ta đa tạ Thẩm huynh mới đúng. Chúng ta đây là hai bên đều có lợi, đều đạt được mong ước sao.”

Đạt thành thoả thuận mấy người đều vui mừng, không màng uống trà, Thẩm Tử Minh liền trước tiên đem mình võ công nói ra.

“Tống thiếu, tại hạ võ công đều là khẩu khẩu tương truyền, không lưu thành sách nên trước tiên do ta cho ngài biểu diễn.”

“Ưng Trảo Công gồm 2 phần, trên luyện trảo, dưới luyện bộ pháp. Yêu cầu người luyện phải linh hoạt như ưng liệng cửu thiên.

Phép luyện chú trọng hụp, né, đa biến nhanh, chậm xen nhau, mắt đưa tay đến, ý đến lực đến.

Phép đánh thì dọa trên hạ dưới, trong móc ngoài hờ, dứt gân bẻ xương, kết hợp vồ, chụp, bẻ với đánh.”


Thẩm Tử Minh cho mấy người giảng giải rồi tự thân hoạt động, chậm rãi đem trọn bộ trảo pháp diễn luyện một lần, tư thế kia oai phong hùng dũng, nhẹ nhàng phiêu dật quả thật để Tống gia thích mê.

Lão Thẩm không biết đã luyện bao nhiêu năm, đã sớm đem môn này tinh tuý dung nhập tự thân, nhìn hắn biểu diễn mấy người không khỏi hoảng hốt như đang chân thực quan sát một con thần ưng đang ung dung bay liệng giữa thiên không.

Tay như vuốt ưng trên, dưới lật, cánh tay cánh chim ưng trái, phải vươn. Mạnh như ưng vàng vồ gà nhép, chậm như ưng xanh liệng chín tầng trời. Nhanh như chim ưng đuổi ngỗng bay, khôn như ưng nấp trong núi rừng, khiến người mắt vãng thần mê.

“Hay, Thẩm huynh quả thật đem Ưng Trảo Công môn này võ công tu luyện đến đăng phong tạo cực, tại hạ bội phục.”

Được mọi người ngợi khen, Thẩm Tử Minh cũng không ngượng ngùng, thoải mái đón nhận cười lớn:

“Đa tạ Tống thiếu, cũng may ta còn một món bài tủ như vậy lấy ra được. Không thể bằng ngài học rộng biết nhiều.”

“Tống thiếu cùng Hùng lão đệ và Nhiếp Phong nếu có muốn học, không ngại theo ta hướng dẫn.”

Hùng Bá đối với võ học tất nhiên không từ chối, cười hớn hở đáp ứng. Nhiếp Phong cảm thấy học thêm một chút trên tay công phu sau này đối với mình dung nhập tự thân quyền pháp cũng có hữu ích, liền vui vẻ xắn tay áo lên theo lão Thẩm chỉ đạo bày ra tư thế.

“Trước hết để luyện công pháp này cần luyện trảo pháp, tay co lại như ưng trảo. Dưới chân hơi mở, cúi thấp người đứng tấn theo thế chim ưng.”

Cẩn thận cho mấy người chỉnh lại tư thế, một lát sau Thẩm Tử Minh mới tiếp tục:

“Thủ pháp thì có vồ, đánh, tóm, rứt, lật giã, khóa, dựa, gạt, cắt ngăn, bọc, chú trọng vồ tóm là chính….”

“Về cước pháp có dậm, bật, khều, quấn, xuyên, liên hoàn thoái cùng lật, lăng, nhảy, vọt v.v…”

“Thân pháp có cúi, ngửa, vặn, xoay, vươn, co, né, sải v.v... chú trọng về thu hông bó kình lực kết hợp lưng và vai thi triển công lực đòn đánh….”

“Luyện nhãn pháp thì đảo, liếc, chú mục, đưa theo v.v…”


“Về kình lực thì chú trọng dòn, mài dũa, nâng, chặt...”

Cả buổi chiều, Tống Khuyết mấy người cái gì cũng không quản, chuyên tâm tại trong phòng tiếp nhận Thẩm Tử Minh chỉ dẫn, đến tận khi mặt trời xuống núi, hạ nhân đi các phòng châm đèn hắn mới chưa hết thoả mãn dừng tay.

“Lần này thật sự khiến tại hạ mở mang tầm mắt. Ưng Trảo Công bao hàm toàn diện, Thẩm huynh phát kình kỹ xảo tinh tế tỉ mỉ khiến người bội phục, tại hạ quả thật còn kém xa.”

Tống Khuyết đây là lời thật lòng, chính thức tỉ mỉ cảm nhận hắn mới rõ ràng Thẩm Tử Minh đối với kình lực khống chế chỗ đáng sợ, quả thật chính xác đến từng li từng tí, luôn luôn vừa đủ không thừa không thiếu.

Cảm giác này để hắn nhớ lại khi xưa, chính mình cầm lên dao mổ cũng không phải mỗi đao đều phải cẩn trọng chính xác như máy đo thế sao. Xem ra đạo lý là tương thông, có những điều trước đây mình đã đạt tới nhưng không hiểu phát huy vận dụng, để nó mai một.

Từ ngày có Tesseract hắn là một đầu chỉ biết phát triển tứ chi sức mạnh, quên mài giũa đánh bóng tự thân, xấu hổ nha.

“Hôm nay tạm thế thôi, xem ra tại hạ phải ở lại đây mấy ngày để đem Thẩm huynh một bụng sở học học đước thất thất bát bát mới yên tâm trở về được. Những ngày tới còn phiền Thẩm huynh không lận chỉ giáo.”

“Ha ha, chỉ giáo không dám. Cùng Tống thiếu bậc này thiên tài cùng nhau tham khảo võ học tại hạ đã may mắn vạn phần. Ngài yên tâm, chỉ cần là Thẩm mỗ biết, tuyệt đối là vô tri bất ngôn, tri ngôn bất tẫn, tuyệt không giấu tài.”

“Ha ha, Thẩm huynh nhân phẩm ta tự nhiên tin tưởng. Tại hạ trước đa tạ rồi. Còn Ngũ Khí Triểu Nguyên Công, chút nữa sẽ do lão Nhiếp đích thân truyền thụ cho ngươi cùng với Ngũ Hành Trấn Thế Quyền, 2 thứ này kết hợp mới coi như nguyên vẹn phát huy này công uy lực.”

“Đa tạ Tống thiếu!” - Thẩm Tử Minh kích động chắp tay bái. Một lần được truyền thụ 2 môn thượng giai võ học, dù là người khống chế tính tình tốt như hắn cũng không nhịn được hưng phấn.

Tống Khuyết trong lòng cũng không cảm thấy mình thua thiệt. Hôm này có lão Thẩm hướng dận cách vận dụng kình lực kỹ xảo tầm quan trọng không nói, trong Ưng Trảo Công có kèm luôn thân pháp cũng đủ hắn vui mừng hỏng rồi.

Trước nay thân pháp luôn là hắn điểm mù, nhanh nhẹn thuần tuý là dựa vào một thân sức bộc phát cùng linh mẫn hơn người mà thôi. Gặp bình thường võ giả không sao, gặp cao thủ am hiểu thân pháp vậy thua thiệt nặng rồi.

Tống gia còn canh cánh trong lòng chuyện Huyết Y Tôn Giả lão tặc kia cậy khinh công thần diệu, tuỳ ý cùng hắn mèo vờn chuột đem hắn trêu đùa mệt như chó chết đây. Bây giờ học được môn này thân pháp, tuy không nói so sánh được thằng kia nhưng cũng sẽ không đến nỗi bị chơi quá thảm chứ sao.

Nói chung lần này trao đổi võ học tất cả giai đại vui mừng, mỗi người đều thấy hài lòng, vui vẻ trở về tiêu hóa tự thân thu hoạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận