Ta Muốn Làm Thiên Đao

Nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài, Giang Vô Hạ mang theo một bụng hỏa đi ra mở cửa, đợi nhìn thấy nơi mình vây quanh một đám hung ác võ giả sau hắn không những không sợ hãi trái lại càng phẫn nộ:

“Các ngươi là ai? Biết ta là ai sao?”

Câu hỏi này mang đầy tính thâm ảo triết học, chắc chắn còn khơi gọi ra rất dài gia phả dòng tộc, Tống đại quan nhân cũng không thể không thận trọng quay sang lão Thẩm dò hỏi:

“Thẩm huynh có nhận ra người này?”

“Thẩm Tử Minh, ngươi mẹ nó đây là chán sống sao, cũng dám vây công ta?”

Chưa kịp lão Thẩm trả lời, đối diện người đã không khách khí chỉ thẳng mặt hắn mắng, xem ra 2 người trước đó còn là có quen biết đây.

Không quan tâm Giang Vô Hạ như con chó điên cắn càn như thế, Thẩm Tử Minh vẫn là vẻ mặt bất ôn bất hỏa cho mọi người giảng giải:

“Tống thiếu, kẻ này gọi Giang Vô Hạ là hiện Giang gia Gia chủ Giang Trạch Quân thứ tử. Bọn hắn Giang gia tại Thanh Dương Quận cũng là hàng đầu thế lực, tính cách kiêu hoành đã quen, trước đây cùng tại hạ ngược lại có chút xích mích nhỏ.”

“Ồ, ngươi vậy chính là Mãnh Hổ Bang Bang chủ đi. Bản thiếu gia ngược lại có nghe qua về ngươi, có thể cùng Chúc Doãn Minh đấu mấy chục chiêu, cũng không tệ lắm sao. Hôm nay dẫn người đến vây quanh chỗ ta là ý gì?”

Nhìn Thẩm Tử Minh như thế mà cung kính cùng bên cạnh người nói chuyện. Giang Vô Hạ lập tức nhận ra thân phận đối phương. Không ngoài gần đây danh truyền sôi sục Thanh Hà tuấn kiệt Tống Khuyết sao.

Chuyện lần trước Tống gia đánh thắng Thanh Phong Kiếm Chúc Doãn Minh nửa chiêu, tại Chúc công tử dẫn đạo xuống cuối cùng biến thành Tống Khuyết có thể chống lại hắn mấy chục chiêu, sau cùng nhờ vào Mãnh Hổ Bang nhân số cùng với Tuệ Vô giúp đỡ mới coi như hòa bình giải quyết.

Không thể không nói, với Chúc Doãn Minh danh vọng, mọi người nghe lời này giải thích cảm thấy đáng tin hơn rất nhiều so với phiên bản chân thật. Không tự chủ liền coi đó là sự thật.

Tống gia trước đó đã nghe qua lời này truyền ngôn, hắn cũng chỉ cười cười không làm sao quan tâm. Không rảnh để ý trả lời Giang Vô Hạ loại này mặt hàng, chỉ là hiếu kỳ hỏi:

“Giang gia so với Linh Giang Bang thì thế nào?”

“Vậy thì thua xa.” - Thẩm Tử Minh không chút do dự lắc đầu.


“Bọn họ lão tổ tuy cũng như Đỗ Như Hối đều là Thất phẩm Chân khí cảnh võ giả, nhưng tuổi già sức yếu, khí huyết sói mòn đến lợi hại, cũng không biết có thể hay không cùng người động thủ. Dù sao gần chục năm nay là chưa từng thấy vị này xuất thủ.

Bọn họ Giang gia đời sau cũng đều là bình thường hạng người, đâu vào đấy cũng chỉ có 3 vị 6 giai võ giả, nếu không phải Giang lão tổ dư uy vẫn còn khiến người khác kiêng nể mấy phần, chỉ bằng vào bọn hắn thực lực đã sớm bị người nuốt miếng xương không còn.”

Nghe lão Thẩm một phen giải thích, Tống gia lập tức yên lòng.

Không bằng lão Đỗ vậy được rồi. Tống Khuyết lúc này quay sang Phạm Nhất Vượng hỏi thăm:

“Lão Phạm, kẻ này ăn quịt tại Kim Lộc Đổ trang bao nhiêu tiền?”

“Bang chủ, tổng cộng 500 lượng bạc chẵn.”

“Rất tốt!”

Nghe báo ra cụ thể con số, Tống Bang chủ thúc Ô Vân tiến lên mấy bước đứng đối diện Giang Vô Hà mới bắt đầu nhàn nhạt mở miệng cùng hắn nói chuyện:

“Giang công tử, chúng ta sòng bạc là không có tiền lệ nợ tiền. Nể mặt Giang gia, ngươi bây giờ đem số tiền này bù, ta sẽ không làm khó ngươi.”

Giang Vô Hạ nãy giờ bị người bỏ qua một bên, nghe đám nhà quê này bình phẩm mình Giang gia không đáng một đồng đã sớm nóng máu, bây giờ còn bị cục sắt đen sì này trước mặt bàn dân thiên hạ dõng dạc đòi nợ, vậy là có thể nhẫn nhịn. Lập tức thẹn quá hóa giận, cười gằn:

“Các ngươi đám quê mùa sâu kiến này cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn chê bai ta Giang gia, ngươi lại là cái thá gì? Có thể cùng Chúc công tử qua được mấy chiêu đã nghĩ mình rất giỏi. Bản thiếu gia chơi của các ngươi chính là ngươi vinh hạnh, lão tử chính là không đưa tiền, ngươi dám làm gì sao?”

Đấy, ôn tồn lễ độ không thích nghe, vậy còn chần chờ gì nữa.

“Hùng Bá, đập hắn!”

Không quản trợn mắt bạo nộ liên tiếp buông lời thô tục Giang Vô Hạ, ngốc Hùng nghe thấy đập người liền hưng phấn xách chùy tiến lên.

Đập... đập... đập...


Vị này Giang công tử cũng không quá kháng đòn, trái tránh phải trốn không quá 3 chiêu liền bị Hùng Bá đập cho nằm úp sấp xuống, xương chân vặn vẹo biến hình, đoán chừng có nối lại được sau này cũng để lại không nhỏ dị tật.

Dù sao hắn cũng chỉ là 4 giai võ giả, thực chiến còn kém cả Thẩm Tử Minh đây, Hùng Bá nhẹ nhàng như thế cầm xuống cũng không phải điều gì khó hiểu.

Nợ nhiều không áp thân, có lão Đỗ cái này thanh gươm Damocles treo trên đầu, Giang gia nhiều lắm chỉ coi là không đau không nhột con muỗi thôi. Đắc tội liền đắc tội, Tống gia rất bình thản chấp nhận rồi.

Hôm nay công việc viên mãn hoàn thành, nhìn phía sau đông nghìn nghịt một đám hóng chuyện võ giả Tống đại quan nhân hài lòng gật đầu:

“Mang theo!”

Nói rồi không quản thứ khác, ung dung lên ngựa hướng phía Nam môn đi đến.

......

Nam môn,

Trên thành vệ binh nhìn phía dưới đen nghịt dòng người dài không thấy điểm cuối đang cuồn cuộn hướng về phía này đi đến đều thiếu chút dọa đái.

Thanh Hà thất thủ! Tặc nhân dẫn người đến khống chế Nam môn.

Thành vệ đội trưởng quá sợ hãi không nhịn được tiến lên muốn gõ kẻng báo động, may mà đúng lúc này bị một bàn tay ngăn lại.

“Tần huynh? Ngươi vậy mà âm thầm đầu nhập tặc nhân?”

Nhìn trước mặt thằng này hiện mình danh nghĩa cấp trên mặt không huyết sắc, tay chân run rẩy vô thố, Tần Vũ cũng là tâm mệt.


Nơi này yên bình quá lâu, quan binh cơ bản nhất tố chất tâm lý cũng không có, mấy loại mặt hàng như này ngoài việc tác oai tác quái thu tiền vào thành thật sự là không trông đợi được gì đấy.

Nhưng nghĩ đến mình có tội trong người, hắn vẫn nhịn tính tình vỗ vai trấn an đồng thời giải thích.

“Đội trưởng, ngươi xem dẫn đầu mấy người có hay không rất quen mặt? Không phải là Mãnh Hổ Bang sao, phía sau những người khác bộ pháp tản mạn, lại cách khá xa, hẳn là bang phái tầm đó xung đột, đám kia võ giả rỗi việc đi theo nghe ngóng mà thôi, không cần quá mức khẩn trương.”

Nghe hắn giải thích, vị kia Thành vệ đội trưởng cũng thấy yên tâm mấy phần, định thần nhìn lại cũng không là chuyện như thế sao. Lúc này mới thở dài một hơi đưa tay lau trên trán mồ hôi:

“Đa tạ Tần huynh, suýt chút nữa thì ta làm chuyện cười rồi. Đám giang hồ khốn kiếp này, 3 ngày 2 đầu gây chuyện, thật sự không để người sống yên.”

Tất nhiên lời này mắng hắn cũng không dám nói to, không may dưới kia mấy vị nghe thấy vậy muốn bóp một con cá nhỏ như hắn còn không cần quá mức đơn giản.

Dưới tay binh lính thấy mình hai vị lãnh đạo không tỏ thái độ gì liền đàng hoàng đứng im, động cũng không dám động mặc kệ dòng người tự do thông qua.

Tần Vũ cũng không tiếp tục quản những này, chỉ đứng hơi nghiêng người ra trước, ánh mắt chăm chú quan sát đang dẫn đầu đoàn người, cưỡi Hắc Long Mã oai phong lẫm lẫm Tống Khuyết Bang chủ.

.....

Đang nhàn nhã giục ngựa chạy chậm Tống lão gia như có sở cảm ngẩng đầu nhìn lên, cùng Tần Vũ 2 mắt chạm thẳng vào nhau. Tần Vũ dù lâu năm chinh chiến nhưng đối mặt Tống Khuyết một đôi hữu thần con mắt cũng không chịu nổi áp lực, rất nhanh nghiêng đầu sang một bên né tránh.

Vậy mà lại là người quen, nhìn kẻ này một thân tạp binh ăn mặc Tống Khuyết cũng hơi hiếu kỳ.

Bằng hắn tinh thần linh mẫn, bất cứ người nào chỉ cần tập trung nhìn vào tự nhiên sẽ có điều phát giác. Nếu chỉ là bình tường quan sát hắn tự nhiên sẽ không thêm để ý.

Nhưng vừa rồi cảm giác gai gai truyền đến để hắn cảnh giác, có thể khiến hắn lòng sinh báo động vậy đối phương hẳn phải có chỗ không tầm thường. Đợi trông thấy trên cổng thành hóa ra là vị này nhân huynh sau Tống đại quan nhân không khỏi mỉm cười.

“Tống gia, người này có vấn đề gì sao?”

Không thể không nói Phạm Nhất Vượng sức quan sát thật tốt, thấy Tống Khuyết trên mặt hơi chút biến hóa sau liền thức thời tiến lên hỏi thăm.

Mỉm cười nhìn lão Phạm gật đầu, đợi đi qua cổng thành Tống lão gia mới nhẹ giọng mở miệng:

“Vừa rồi trên tường thành vị kia cầm thương, ngươi trở về cho ta điều tra kỹ càng lai lịch của hắn.”


Không thể không nói Phạm Nhất Vượng có nhiều chỗ hơn người, đối với trong thành các đại nhân vật hắn đều có hiểu biết một hai. Nghe Tống Khuyết hỏi không làm sao do dự há mồm liền nói:

“Tống gia, cầm thương người gọi Tần Vũ. Người này binh lược xuất chúng, võ công cao cường, trước đây chính là Huyện binh Thống lĩnh một trong. Đáng tiếc lần trước Đổng Huyện úy bỏ mình ngày chính là trong lúc hắn phiên trực.

Tuy phía trên điều tra xuống nguyên nhân là Ma Giáo gây nên không sai nhưng hắn cũng không thể thoái thác trách nhiệm, vì vậy mấy ngày trước đã bị cách chức xuống làm Vệ thành phó thủ như bây giờ.”

Thì ra là thế, Tống đại quan nhân thiếu chút bật cười.

Tần Vũ thằng này không phải là người lần trước cùng mình giao thủ qua mấy chiêu sao. Lão Tần một thân thương pháp uy mãnh tinh diệu để hắn trí nhớ khắc sâu nha, nếu không phải tu vi thấp một ít chỉ có Tam giai, trong Thanh Hà thành này hẳn cũng phải có hắn một vị trí.

Đồng giai chiến đấu, Tống khuyết có thể khẳng định Đổng Chính cùng Lỗ Thiên Hùng tuyệt không phải Tần Vũ đối thủ.

Hắc hắc, vị này Tần huynh thế mà lại bị mình... à không, là Lỗ Thiên Hùng cẩu tặc kia hãm hại một lần, thật sự xui về tận nhà.

Tống gia không chút nào xấu hổ việc mình đem người hố một thanh, vui vẻ quay sang lão Phạm gật đầu:

“Lão Phạm ngươi làm rất không tệ. Giao cho ngươi một nhiệm vụ thế nào?”

Phạm Nhất Vượng nghe thế mừng rỡ kích động:

“Đa tạ Tống gia khen ngợi, mời ngài ra lệnh, tiểu nhân nhất định hết sức hoàn thành.”

“Ngươi cảm thấy nếu ta thu phục vị kia Tần Vũ thì có mấy phần nắm chắc?”

Phạm Nhất Vượng trước đó cũng đã lờ mờ đoán ra Tống Khuyết mục đích, nghe hắn hỏi lúc này trong đầu chạy nhanh tính toán, cuối cùng cắn răng cam kết:

“Tống gia, việc này giao cho ta. Tiểu nhân có ít nhất 7 thành nắm chắc đem người thu phục.”

“Ha ha, rất tốt. Bản thiếu chờ tin tốt từ ngươi.”

Tống Khuyết vui vẻ vỗ vai hắn cười lớn, dưới chân thúc ngựa tiến lên phía trước bãi đất trống rồi ra hiệu mọi người dừng lại.

Chính chủ đến rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận