Ta Muốn Làm Thiên Đao

Một mình len lỏi trong các bụi cây nhỏ bên rìa ngoài dãy Đại Lĩnh Sơn.

Được lợi với đời trước thu nhập dư dả, lại thích tham dự nghiệp dư dã ngoại sinh tồn. Rất nhanh Tống Khuyết phát hiện vài bụi rau dại có thể ăn được, cũng không khách khí thu hoạch đem về.

Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng xột xoạt vang lên.

Ngưng thần cầm dao đề phòng thì thấy trong bụi cỏ lắc lư, một con gà rừng lao ra ngoài rồi vỗ cánh bay mất. Điều này làm Tống đại gia rất nóng mắt, như con vịt đến mồm rồi còn chạy mà không biết làm sao.

Đuổi là khẳng định đuổi không kịp, hắn ngước đầu nhìn các tán cây thi thoảng có các chú chim nhảy nhót kiếm mồi mà nhuốt nước miếng thở dài.

“Xem ra ta phải học một loại vũ khí tầm xa”

Tống Khuyết nghĩ thế nhưng tưởng tượng đến tình hình kinh tế của mình hắn cũng nản lòng.

Đến đâu hay đến đó vậy.

Đi dạo một vòng, thấy kiếm được cũng đủ dau dại, hắn cũng không dám đi sâu vào rừng, dứt khoát lên đường quay về.

Trên đường về, nghe xa xa tiếng suối chảy róc rách, Tống Khuyết lơ đãng nhìn về phía đó, trầm ngâm khuôn mặt.

Theo khi hiểu chuyện bắt đầu, cha mẹ hắn luôn nhắc mãi rìa đông nam khu rừng có một hồ nước, trong hồ có quỷ. Không biết bao người trong thôn đi vào trong đó mà không ai trở về.

Dần dần, hồ nước này thành một nơi cấm kị đối với người trong thôn, không ai dám đến gần nó cả.

Không biết mình có thể xử lý được con quỷ này không, kiếm thêm thu nhập.

Hắn tự nhận trong cơ thể mình Tesseract có thể là khắc tinh của quỷ hồn, cũng tráng lá gan, không còn e ngại nữa, tiến về phía hồ tìm tòi thực hư xem thế nào.

Càng đi vào sâu, cỏ lau càng rậm rạp mọc che kín đầu người. Gạt qua đống cỏ, đi thêm một đoạn, hiện ra trước mắt hắn là một bãi đất trống trải, xa xa là một hồ nước trong veo, tĩnh lặng như gương.

Tống Khuyết tính thoáng qua hồ này rộng chừng hơn 10 mẫu, đầu xa có nước suối từ núi đổ vào gây ra những vệt sóng lăn tăn thật đẹp.

Đặt đống rau dại xuống đất, hắn cẩn thận đi đến ven hồ, nhìn xuống làn nước trong vắt thấy đáy, có nhiều rêu xanh. Trong đó không thiếu cua, ốc đồng ẩn núp.

Chờ một chút, thử nhúng chân xuống vẫn không thấy có gì nguy hiểm. Hắn đánh bạo bước xuống nước, nhanh tay nhanh chân thu nhặt một chút cua, ốc, hến.

Nước lạnh thấm qua da thịt khiến đôi chân trở nên tê tái, cũng không ở lâu, hắn nhặt được hơn một cân đồ vật rồi gói vội vào chiếc lá, nhặt lên rau lên đường trở về.

Trước khi đi, hắn ngoảnh lại nhìn về phía hồ nhưng không có gì sảy ra.

Trên đường về, có lẽ vừa xuống nước khiến Tống Khuyết cảm thấy tê cóng, hắn chạy nhanh dùng chút năng lượng ít ỏi trong Tesseract cường hóa cơ thể.

Cảm giác tê tê ấm áp truyền đến, đôi chân trở nên ấm áp có lực. Tống Khuyết mới bay nhanh bước chân chạy về nhà.

Về đến nhà, cài chặt cửa. Cũng không màng gì khác hắn thật nhanh rửa qua thức ăn rồi cho hết vào nồi luộc. Sau đó không thể chờ đợi ăn một bữa no nê nhất từ khi chuyển kiếp đến giờ.

Tuy chỉ có cháo và ít thủy sản với rau dại nhưng ăn được Tống Khuyết phá lệ thơm ngon.

Vừa ăn cảm giác nóng ấm trong bụng truyền đến, khiến hắn vui vẻ là Tesseract còn trợ giúp hắn tiêu hóa. Kể cả rau dại và vỏ cua, ốc đều được phân giải thành năng lượng.

Hai mắt Tống Khuyết sáng choang:

“Xem ra, có Tesseract, từ giờ ta ăn gì bụng cũng không sợ xấu. Kế hoạch phát triển bản thân có thể đẩy nhanh lên a”.

Tống Khuyết vô cùng hài lòng nghĩ. Sau khi dọn dẹp xong xuôi hắn trèo lên giường ngồi nghỉ ngơi chốc lát.

Thời này cũng không có gì giải trí, Tống đại quan nhân vì tương lai bắt đầu tiến hành rèn luyện cơ thể. Cũng không cần đi xa, chỉ ở trong phòng trước tiên tập hít đất và nhảy cóc.

Mỗi khi tập khiến cho cơ bắp tê dại, hắn lại ngồi nghỉ ngơi dùng Tesseract năng lượng cọ rửa toàn thân cho khỏe sau đó lại tiếp tục làm không biết mệt cho đến khi hết năng lượng mới thôi, lên giường nghỉ ngơi.

Vừa đau vừa sung sướng khi thấy thân thể mình mạnh lên từng giây phút. Tống Khuyết đối với tương lai phá lệ tự tin.

Ngó xem trời cũng vào chiều, chắc hẳn Lý thúc cũng đã ra đồng trở về. Tống Khuyết mở cửa ra ngoài muốn sang hỏi thăm Lý thúc chút chuyện thường thức ở thế giới này.

Tuy không hi vọng muốn hỏi được bao nhiêu nhưng dẫu sao Lý thúc mấy chục năm nhân sinh kinh nghiệm còn đó, cũng đủ để hắn học hỏi hồi lâu.

So với đơn sơ Tống gia, Lý gia được coi là khá hơn nhiều. Là một căn nhà đất 3 gian, có tường rào bao quanh, ở giữa còn để khoảng sân rộng, lấy chỗ phơi đồ, nghỉ ngơi.

Đi thẳng vào nhà, vừa gõ cửa, đã thấy cửa nhà Lý gia hé ra, một cái đầu bé con tầm 6, 7 tuổi buộc hai bím tóc, mắt long lanh ngập nước thò ra vui vẻ hò reo:

“A Ngưu ca, ngươi khỏe rồi. Hôm qua nương còn bảo ta ngươi ốm, sau này không thể dẫn ta đi chơi đây”.

“Nha đầu điên này, lại nói tinh tinh cái gì, ngươi A Ngưu ca phúc lớn mạng lớn đây. A Ngưu ngươi mau vào nhà kẻo lạnh”

Một tiếng quát trong nhà vọng ra, Tống Khuyết biết đó là Lý thẩm. Hắn sờ mũi cười khổ, thầm nhủ tiền thân đúng thật tối qua cũng đã treo, tất nhiên lời này không thể nói ra. Hắn ứng tiếng chào hỏi Lý thẩm rồi đi vào nhà.

“Thẩm, ta thúc đâu?”

Dứt lời, từ sau nhà hai cha con Lý Thiết và Cẩu Đản đi ra, tay ướt nhẹp chắc đang bận rộn làm bếp.

“A Ngưu ca, ta còn định chút nữa sang gọi ngươi đâu. Nay ngươi có lộc ăn, ta với a cha nay đi làm đồng bắt được một con thỏ, to cực kỳ, so với đùi ngươi còn lớn”.

Lão Lý cũng cười sung sướng:

“Ha hả, A Ngưu ngươi chiều nay ở lại ăn cùng thúc, cố gắng bồi bổ thân thể.”

Tống Khuyết trầm ngâm cũng không khách sáo, nợ đã nhiều cũng không thêm kiểu cách. Dứt khoát đồng ý:

“Thúc, vậy ta không khách khí, đã lâu ta còn chưa biết vị thịt đây. Ngươi đang làm gì để ta giúp ngươi một tay.”

Nghe vậy 2 đứa trẻ đều vui mừng reo hò, chứng tỏ ngày thường tình cảm đám trẻ rất tốt. Lý Thiết cũng vui mừng.

“Không cần A Ngưu, ngươi thân thể mới bệnh dậy, không nên nhiễm lạnh.”

“Thúc, ta khỏe đây, không ngại. Nhân tiện vừa làm ta còn muốn hỏi ngài vài việc”.

Lý Thiết nhìn Tống Khuyết nhíu mày, cảm thấy đứa bé này thay đổi, trở nên thành thục. Cũng là vui mừng gật đầu:

“Vậy cũng tốt”

Theo sau xoay người quay lại gian bếp. Tống Khuyết và hai cái đuôi líu ríu theo sau.

“A Ngưu, ngươi có gì muốn hỏi?” - Vừa đi Lý Thiết vừa hỏi.

“Thúc, ngươi nói trên thế giới này có hay không thần tiên?”

Lý Thiết ngẩn người một lát rồi mới bật cười:

“Có thần tiên không thúc không biết cũng chưa từng gặp qua. Nhưng theo truyền văn, Thái tổ hoàng đế võ công cao tuyệt, có sức mạnh phiên giang đảo hải, tay không hái sao trời, chân dẫm hư không. Như thế thì khác gì thần tiên đâu.

Đúng, A Ngưu ngươi vì sao lại hỏi điều này?”.

Xong, không cứu. Lại gặp một người nông dân chân thực chất phác bị hoàng triều phong kiến tẩy não.

Tống Khuyết cười lắc đầu, không nghĩ nữa nói:

“Thúc, tối qua ta gặp quỷ rồi”.

Tống Khuyết cũng không dấu diếm đem chuyện tối qua kể ra, tất nhiên những gì liên quan đến Tesseract hắn một chữ không nói, chỉ sơ lược mình vùng vẫy đem quỷ đuổi đi.

Nghe Tống Khuyết kể lại, cả nhà họ Lý hết hồn, tuổi nhỏ Nhị Nha mặt trắng bệch bám chặt vào chân mẹ. Cẩu Đản cũng không khá hơn là mấy.

Lý Thiết kinh hãi:

“Như ngươi kể vậy đó có thể là Sơn Quỷ, thúc nghe người già trong thôn kể chúng sống trong rừng, chuyên theo dõi những người đau ốm thể nhược để bắt đi hồn phách”

Nói rồi nhìn về phía Tống Khuyết:

“May mà ngươi cát nhân thiên tướng, không có bị quỷ quái bắt đi. A Ngưu, hay ngươi dọn sang đây ở cùng Cẩu Đản, người đông khí huyết thịnh, quỷ quái cũng không dám tới gần.”

“Không việc gì a thúc, ta đã khỏe hẳn rồi, Sơn Qủy cũng không làm gì được ta.” - Tống Khuyết mỉm cười đáp.

Biết tính cách hắn, Lý Thiết cũng không nói thêm, chỉ dặn dò:

“Sau này có việc nhất thiết phải báo với thúc”.

Tống Khuyết mỉm cười gật đầu, cả đoàn người bắt đầu bận bịu làm việc. Chủ yếu là Lý Thiết và thê tử làm, ba tiểu chỉ lăng xăng giúp đỡ.

Trẻ con thiện quên, Cẩu Đản qua một lúc đã đem chuyện ma quỷ ném qua sau đầu, hưng phấn kể lể:

“A Ngưu ca, ngươi không biết đâu, cha ta lợi hại cực kỳ nhé. Con thỏ hôm nay nó đứng ở đằng xa xa, phải tầm từ đây ra cổng như vậy. Thế mà cha ta cầm hòn đá... chiuuuu... một cái, nó liền lăn quay ra chết”.

Nói rồi còn đắc ý tự hào khoa tay múa chân diễn tả lại cho Tống Khuyết dễ hiểu.

Nghe Cẩu Đản kể chuyện, Tống Khuyết hai mắt sáng lên. Tuy có thể có phóng đại hiềm nghi nhưng sự thật cũng sẽ không khác mấy.

Hắn đang nghĩ muốn một vũ khí tầm xa, trong nhà lại không có điều kiện mua được cung nỏ. Bây giờ phi thạch ném đá chẳng phải tiện quá thay.

Nghĩ liền làm, Tống Khuyết quay về Lý Thiết bức thiết hỏi:

“Thúc, ngươi có thể hay không dạy ta ném đá và đi săn?”

Lý Thiết nghiêm mặt lắc đầu:

“Đi săn không phải trò đùa, thôn chúng ta có đội săn mà hằng năm vẫn không thiếu người gãy mất trong rừng. Việc này không thể được, đợi ngươi lớn lên rồi tính sau.”

Tống Khuyết biết Lý thúc muốn tốt cho mình nhưng vẫn không tha:

“Thúc, vậy đến bao giờ ta mới đủ điều kiện đây?”

Lão Lý trầm ngâm:

“Bao giờ ngươi có thể nâng cối xay đá quá đỉnh đầu, thúc sẽ dạy ngươi.”

Cối đá nhà hắn cũng có, Tống Khuyết trong đầu có ấn tượng. Một vòng tay hắn ôm mới hết, ước chừng phải sáu bảy chục cân.

Bổn ý theo Lý Thiết nghĩ phải chờ vài năm hắn mới có bổn sự này nhưng theo Tống Khuyết phỏng chừng có Tesseract, chỉ cần không ngừng ăn, mấy tháng nữa hắn là làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui