Ta Muốn Làm Thiên Đao

Diệu Âm Các,

Vốn trong gian phòng còn có tiếng xì xào nói chuyện, nhưng ngay khi tiếng đàn vang lên, dường như tất cả đều tập thể mất tiếng. Mọi người đều bất giác dừng lại trong tay động tác, ngơ ngác nhìn về phía trên một gian sương phòng đang chầm chậm vén dần rèm châu.

Bên trong sương phòng ngồi là một vị mảnh mai thiếu nữ, chỉ mặc giản dị một bộ màu trắng váy liền thân, tóc dài đen tuỳ ý buông xoã, thần tình chăm chú cúi đầu khảy đàn.

“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái đẹp ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường....”

Theo nàng giọng điệu êm nhẹ cất lên, nơi này người bất kể là nam hay nữ, hoà thượng hay lão ma, đều như bị lấy đi linh hồn, cứ vậy chìm đắm vào trong tiếng hát ý cảnh không thể thoát thân.

Thần kỳ là tu luyện Liên Hoa Quan Tưởng như Tống Khuyết cùng Tuệ Vô cũng không chút nào ngoại lệ, đều bị cái này mỹ diệu âm phù hút hồn rồi.

Quả thật chính là thiên lại chi âm!

Một khúc hát xong, gian phòng vẫn còn tĩnh mịch. Mọi người vẫn đang dư vị đắm chìm trong vừa rồi cảm giác không muốn tỉnh lại.


Tống Khuyết, Tuệ Vô hai người gần như tại lúc Minh cô nương khảy xong âm phù cuối cùng thì đã hồi hồn, hai người bốn mắt nhìn nhau, từ sâu trong đối phương đều thấy dâng lên nồng đậm kiêng kỵ.

“Hay! Hay! Đời này được nghe qua Minh cô nương diệu khúc, vậy chết cũng không còn gì hối tiếc.”

Không biết qua bao lâu, trong phòng vang lên một tiếng quát lớn để mọi người giật mình tỉnh giấc, tất cả đều dồn dập dâng lên cao nhất lời tán ca.

Tống Khuyết 3 người cũng không ngoại lệ vỗ nhẹ bàn tay, tuy trong lòng rất là hoang mang không hiểu vừa rồi thất thần là thế nào một chuyện nhưng không thể phủ nhận một điều, đây là bài hát tốt nhất hắn đã từng nghe trong hai kiếp làm người. Tốt nhất không phải vì lời ca có bao nhiêu đẹp, chỉ đơn thuần bởi giọng hát cùng tài đánh đàn quá tuyệt diệu rồi.

“Đa tạ chư vị công tử thưởng thức!”

Đợi tiếng vỗ tay dần ngớt, Minh cô nương mới ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười dịu dàng nói tạ. Lúc này, Tống lão gia mới hoàn toàn thấy rõ được nàng dung mạo.

Rất đẹp, tuy không sánh bằng Minh Nguyệt cái loại kia ma mị hút hồn, nhưng so với Trịnh Sảng, Cảnh Điềm còn xinh đẹp hơn mấy phần. Cả người đều toát lên vẻ dịu dàng mảnh mai, hơn nữa nhất làm người chú ý đó chính là cặp mắt của nàng.

Đó là một đôi con ngươi màu xám, nhìn nàng ánh mắt không có tiêu cự, đứng dậy đi lại cũng cần hạ nhân dìu đỡ vậy hẳn cô bé này bẩm sinh bị khiếm thị đấy. Nhưng dù như thế, cặp mắt kia vẫn cực kỳ linh động hữu thần, hơn nữa phối hợp với Minh cô nương trên người khí chất, thật sự để người lập tức dâng lên tình cảm thương tiếc trìu mến, muốn cho nàng bao bọc che chở.

Ngay cả đã trải qua ngang dọc tình trường, trái tim đã bị ma luyện thành sỏi đá như Tống lão ma lúc này cũng bất giác loạn nhịp một hồi.

.......

Minh cô nương tiết mục tự nhiên là áp chót biểu diễn, khúc đã xong, người cũng đi, bên dưới mọi người còn ngóng trông vào khi nãy nàng xuất hiện gian phòng, lưu luyến không nỡ rời mắt.

Được lão Cao dẫn đi giải ngố một hôm Tống Khuyết tuy nghe được vài tin tức không mấy vui vẻ, nhưng lúc này cũng cảm thấy đủ hài lòng, không uổng công mình đến nơi này một chuyến. Cả ba người đang chuẩn bị đứng dậy ra về, bỗng nhiên trên kia gian phòng lần nữa truyền đến tiếng nói:

“Chư vị, chư vị! Minh cô nương mới đến Dương Nam, nhưng trước đó đã nghe danh nơi này rất nhiều tuấn kiệt. Chính vì thế hôm nay nàng có đưa ra một đạo đề, ở đây bất cứ vị nào thiếu hiệp có thể đưa ra đáp án khiến nàng hài lòng vậy sẽ được mời đến Minh cô nương gian phòng thưởng trà đàm đạo, hơn nữa đích thân Minh cô nương sẽ vì vị may mắn quan khách này dâng lên một khúc tùy chọn, mọi người có hứng thú hay không?” – Hóa ra là Diệu Âm Các người quản lý Tú nương.

Vốn không tìm thấy bóng giai nhân mà ảo não u sầu đám sắc lang, đột nhiên nghe được cái này cự đại phúc lợi từ trên trời rơi xuống thoáng chốc liền sôi trào. Cả đám kích động khó nhịn há mồm tru lên.


“Quá tuyệt vời!”

“Minh cô nương vạn tuế!”

“Tú nương, mau mau đưa ra câu hỏi...”

Lắc đầu nhìn này một đám não tàn fan, Tống lão gia hâm mộ không được. Nếu dưới tay mình có một đám như này thuộc hạ, vậy còn lo cái qué gì Linh Giang Bang, xông lên một lượt đảm bảo đủ nghiền nát, bột phấn cũng không còn.

Tiện nhân này bắt đầu mơ màng, sau này có khi mình cũng làm một nữ fan đoàn, nữ fan lại kéo theo một đống liếm cẩu chân chó, khi đó Tống gia vung tay một tiếng, đông nghìn nghịt đám người xông lên, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ đem địch nhân dìm chết, cảnh tượng đó, nghĩ cũng là say!

Cho ca 3000 crazy fan, ta có thể quét ngang bát hoang lục hợp.

Khí thế xông thẳng vân tiêu Tống đại quan nhân hăng hái kéo theo Cao Tuấn, Tuệ Vô dẹp đường hồi phủ.

“Tống huynh, Tống huynh! Chậm đã nào, vẫn chưa xong mà. Ngươi không định trả lời câu hỏi sao, biết đâu lại có cơ hội được gần gũi tiếp xúc Minh cô nương.”

Thấy thằng này nói về là về, Cao Tuấn cuống cuồng dùng ra chính mình hồng hoang chi lực kéo lấy người, miệng liến thoắng không ngừng khuyên nhủ. Nhưng làm sao Tống Khuyết, Tuệ Vô hai người đối với vị này thần bí Minh cô nương còn rất kiêng kỵ đâu, vì thế hắn không chút nào do dự lắc đầu:

“Bực này thiên lại chi âm chỉ ứng trên trời mới có, có phúc nghe một lần đã đủ dư vị một đời, nhiều hơn thưởng thức ngược lại mất đi ý nghĩa, chúng ta đi thôi.”

“Chớ, Tống huynh, Tống ca! Không trả lời cũng được, nhưng cũng phải để ta nghe nốt câu hỏi đã chứ, ít nhất cho ta xem xem đêm nay ai sẽ trở thành người may mắn rồi hãy đi.”

Liêm sỉ đâu rồi! Nhìn thằng này vì giữ chân bọn hắn ở lại ngay cả liếm mặt gọi ca cũng phải dùng ra, Tống Khuyết còn có thể làm sao, đành phải theo hắn quay lại ghế ngồi.

Lúc này Tú nương cũng vừa lúc đem tờ giấy nhỏ ghi câu hỏi rõ ràng đọc lên:


“Chư vị thiếu hiệp, câu hỏi là: Mọi người hãy tưởng tượng ngươi đang đi trên một con thuyền trên một dòng sông có rất nhiều thực nhân ngư hung tàn. Đến giữa dòng bỗng thuyền của ngươi bị thủng 1 lỗ rất to, sau một lát thuyền sẽ chìm và chắc chắn ngươi sẽ là bữa ăn những con cá này. Vậy hỏi chư vị sẽ làm gì để thoát khỏi tình trạng này?”

“Đơn giản, bỏ thuyền thi triển khinh công chạy vào bờ không phải là xong sao.”

“Hắc hắc, cần gì phải hốt hoảng bỏ chạy như chó nhà có tang thế, tại hạ một bộ Tùng Phong Kiếm Pháp đảm bảo cái gì thực nhân ngư đến bao nhiêu chết bấy nhiêu, sẽ không thể thương tổn Minh cô nương mảy may.”

“Nói bậy, không nghe đề ra ngươi chắc chắn sẽ là bữa ăn cho những con cá này sao, ý là ngươi không thể đánh thắng được bọn nó.”

“Hừ, đó là ngươi võ công tầm thường, đối với bản công tử mà nói, mấy con tạp ngư ta còn không để vào mắt.”

“Ấu shịt, dám coi thường bản thiếu. Được được được.... có giỏi chút nữa ra ngoài khoa tay múa chân.”

“Sợ ngươi! Đợi ta gặp gỡ Minh cô nương xong sẽ đến dạy ngươi làm người.”

“Phi, bằng ngươi cái loại này mặt hàng cũng đòi vào Minh cô nương mắt xanh.....”

Một đám thiếu hiệp bắt đầu ba hoa chích chòe khoe ra mình công tích vĩ đại, ngươi một ý ta một ý cho nhau cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không ai phục ai, còn không thiếu người đã trước tiên book lịch tan học ra sau trường quyết đấu, quang cảnh náo nhiệt cực kỳ.

“Tống huynh, ngươi văn thải tốt như vậy, không biết có hay không nghĩ ra được đáp án?”

Đang say sưa ngon lành xem bên kia mấy vị cãi vã Tống Khuyết nghe Cao Tuấn hỏi thăm liền mạn bất kinh tâm cho hắn trả lời:

“Ngươi đừng tưởng tượng nữa.”

“Ta không tưởng gì nha, ta chỉ là tự ngu tự nhạc tìm xem đáp án là gì thôi.”

Gặp thằng này vậy mà còn chưa hiểu ra vấn đề, Tống lão gia cũng là tâm mệt. Cái loại này đố mẹo tiền kiếp hắn đó là thấy nhan nhản trên mạng, tiện nhân này cũng không thiếu học lỏm về để thả thính nữ nhân đây. Câu trả lời của đạo đề này chính là NGỪNG TƯỞNG TƯỢNG.

Thở dài, đang định cho hắn giải thích một phen thì bất ngờ ngoài kia Tú nương đã reo lên mừng rỡ:

“Chúc mừng vị này thiếu hiệp đã tìm ra câu trả lời, đáp án của chúng ta chính là không tưởng tượng nữa. Nhìn vị này thiếu hiệp thực sự lạ mắt, Cao công tử, ngươi có thể hay không cho thiếp thân giới thiệu.”

Nhìn mấy trăm đôi mắt bỗng chốc đổ dồn vào mình, Tống đại quan nhân cũng là mộng bức.


Củ lạc giòn tan!

Các ngươi đây là tai chó à, phòng ốc ồn ào như thế, ta lại chỉ nói thì thầm một câu ngươi cũng có thể nghe được rành mạch, chẳng lẽ là đại cao thủ.

Tống Khuyết mặt khó hiểu dùng Lĩnh Vực quét qua Tú Nương, thực sự rất bình thường một vị mỹ phụ thôi, khí huyết ba động cho thấy tu vi cũng chỉ tầm Tứ, Ngũ giai tầm đó.

Như thế tai thính để mà làm gì?

.......

Trong ghế lô,

Vốn đang có lòng chờ đợi xem hôm nay kẻ may mắn mà ai còn tiện bề trù ẻo Cao đại thiếu thật bất ngờ khi tiện nhân đó ngồi ngay sát cạnh mình.

Hắn trợ mắt há mồm nhìn về Tống đại quan nhân.

Đã nói chỉ lẳng lặng ngồi xem đâu rồi, mấy huynh đệ cùng tiến cùng lùi, cùng nhau đi đến sao không cùng nhau trở về, ngươi lại đâm ngang giở trò âm thầm đi hẹn hò mỹ nữ.

Tuy buồn bực đến hộc máu, Cao Tuấn còn là biết vừa rồi không phải vị này cố ý, lúc này đành cố nặn ra vẻ tươi cười cho người giới thiệu:

“Tú nương, vị này chính là những ngày nay Dương Nam chúng ta truyền đến sục sôi Tống Khuyết Tống công tử.”

“Oaa! Hóa ra là Minh nguyệt bao lâu có Tống công tử, thảo nào có thể trông như thế khí vũ bất phàm, thiếp thân vậy mà không biết ngài quang lâm, thật sự thất kính!”

“Tú nương nâng đỡ!” – Nhìn mỹ phụ này hai mắt tỏa sáng, kích động hét lớn như gặp thần tượng vậy Tống Khuyết cũng khá ngượng ngùng, gật đầu cùng nàng chào hỏi.

“Nếu biết người đưa ra đáp án là Tống công tử, Minh tiểu thư hẳn sẽ rất vui mừng, mấy ngày nay nàng không thiếu ngâm nga của ngươi hai bài Thủy điệu ca đầu cùng Lâm giang tiên đây. Hôm nay có thể gặp được chính chủ vậy tự nhiên tốt nhất bất quá, Tống công tử, mời đi theo ta đi, đừng để giai nhân chờ lâu.”

Tú nương lúc này không hỏi phân trần, đi lên chính là kẹp chặt lấy tay của Tống Khuyết, liên tục thúc giục hắn đi theo mình.

Thử mấy lần giẫy tay ra không được, dùng sức quá lớn lại sợ thương tổn người, không lay chuyển được nàng, hơn nữa trong thâm tâm hắn đối với vị kia Minh cô nương cũng là vừa sợ hãi kiêng dè lại vừa tò mò hiếu kỳ Tống Khuyết cuối cùng đành áy náy cười cùng Tuệ Vô, Cao Tuấn, rồi tại hơn trăm đạo ánh mắt như thù sát cha đoạt thê mối hận của đống nam đồng bào, nhanh chóng tiến vào Diệu Âm Các một gian hương phòng bí ẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận