Ta Muốn Làm Thiên Đao

Huyết Y hang ổ,

Đích thân đánh giá lão tặc này gia sản, Tống Khuyết cũng không khỏi cảm thán thằng này đối với học thuật chấp nhất.

Sách, đâu đâu cũng là sách.

Ngoại trừ một gian buồng nhỏ làm ổ uyên ương cho lão Huyết cùng Ông Hồng đôi cẩu nam nữ này sử dụng, còn lại hết thảy đều là bàn làm việc cùng hàng hà sa sách, kê đầy lên các giá.

Thật sự chăm chỉ bác học vậy, thảo nào thủ đoạn là như thế quỷ dị khó lường.

Bên kia Thải Hồng cũng mau tỉnh, hắn không có thời gian tìm hiểu kỹ càng liền thả ra Lĩnh Vực, thật kỹ tìm tòi từng ngóc từng ngách ám thất đồ vật, sau đó hết thảy tống vào không gian.

Đợi thu dọn xong cái này thạch thất, Cảnh Điềm – bây giờ gọi là Thải Hồng cũng vừa lúc tỉnh lại.

“Tống ca ca, Tống ca ca!”

Từ huyết trì ngoi lên, không thấy bóng dáng Tống Khuyết đâu nha đầu này liền hốt hoảng la lớn. Đợi nghe trong thạch thất tiếng dọn đồ lạch cạch nàng mới như một cơn gió lao vào, cả người không che mảnh vải cứ thế như một con gấu túi ôm lấy rồi bám chặt treo người lên người hắn.

Ngửi ngửi trên thân thể nàng tanh nồng mùi máu, Tống gia ghét bỏ đem nha đầu này đẩy ra:

“Được rồi, đứng xuống cho ca làm việc, bên kia có một hồ nước, ngươi qua đó tắm rửa qua người một cái đi cũng được.”

“Ta đứng đây chờ ca ca.”

Thải Hồng đáng thương hề hề nói, Tống đại quan nhân vậy cũng tùy nàng, nhanh chân kéo theo nha đầu này ra ngoài một vòng, thu hết những đồ vật đáng giá xong hắn mới nhướng mày nhìn về trong sân 2 hồ nước.

Bên này Huyết trì, Ngân Giáp Thi còn đang tham lam hấp thu tinh huyết cùng âm khí đây.

Mẹ nó, thật sự là một con không có tiền đồ sắc cương thi.

Dù cho bên cạnh hắn vị cô nương này có xinh đẹp cỡ nào, nhưng cũng không cần đến mức uống nước tắm của nhân gia đi.


Lão huynh, quá mức rồi! Liếm cẩu là không có tương lai đấy.

“A Hồng, đem con hàng bên dưới kéo lên cho ta.” – Tống gia buồn bực phân phó.

“Dạ!”

Thải Hồng nha đầu liền cười híp mắt thành trăng lưỡi liềm, đầu ngón tay nàng bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng dài ra thành những sợi dây leo mò xuống dưới huyết trì rồi quấn lấy Ngân Giáp Thi đem nó kéo lên.

“Xì xụp!” - Cẩu đồ vật này còn theo bản năng cố gắng húp thêm một ngụm.

Tống Khuyết:.....

Đen mặt đem nó nhốt vào trong quan tài cất kỹ, đã thu doạn sạch sẽ đồ vật sau hắn mới thư thản kéo theo Thải Hồng đến bên cạnh hồ nước, cũng không ngại ngùng gì cùng với nha đầu này, 2 người trần truồng nhảy xuống tắm rửa một hồi.

“Khanh khách...”

Giờ phút này, thông qua trên đỉnh đầu mấy viên dạ minh châu ánh sáng, Tống đại quan nhân mới có thời gian tinh tế đánh giá trước mặt xinh đẹp thiếu nữ.

Cực kỳ xinh đẹp, so với trước đó còn xinh hơn mấy phần. Giữ lại 6 phần vẻ đẹp ban đầu của Cảnh Điềm lại hơn nữa nhiều ra một tia yêu mị khí chất. Bây giờ sợ rằng ngay cả nàng người nhà có gặp lại cô nương này cũng chỉ thấy hao hao giống nhau mà thôi.

Đang lúc Tống Khuyết trầm tư suy nghĩ, Thải Hồng còn là như một đứa trẻ vậy ham chơi, nhảy nhót ngụp lặn một hồi xong lấy tay té nước lên người hắn, thấy ca ca nhìn sang nàng mới cười khanh khách bơi qua, định như lúc nãy lần nữa trèo lên quấn lấy người hắn.

“Hì hì, ca ca, mau tắm rửa!”

Buồn bực đẩy ra nha đầu này, Tống gia ra lệnh:

“A Hồng, quay lưng cho ca ca xem một chút.”

“Dạ!”

Thải Hồng cũng không chút nào phòng bị, xoay người đem bản thân lưng ngọc cho hắn thoải mái quan sát.


Thật trắng, thật mịn!

Tống tiện nhân suýt chảy máu mũi, tại vì lúc này đập vào mắt hắn vậy là hai cái trắng bóng cặp mông, nữ nhân chỗ thần bí cũng không chút đề phòng ẩn hiện trong đó. Hóa ra cô bé này vì để cho hắn được thuận tiện, còn cố tình đứng cao người lên, lõa lồ hết từ phần đùi trên mặt nước mặc người chiêm ngưỡng.

Thật sự thiên chân vô tà, Tống Khuyết buồn cười ngửa đầu ra sau một chút để nhìn kỹ càng, lúc này hắn mới nhíu mày thật chặt.

Dọc sống lưng Thải Hồng kể từ đốt sương cụt đến xương ngọc chẩm là một vệt dài ngoằn nghèo như con rết màu đỏ sẫm. Trên người nó, không thiếu những sợi tơ màu đỏ đang chằng chịt tủa ra.

Tống Khuyết đưa tay vuốt nhẹ, tất cả đều là ẩn hết dưới da thịt, bên ngoài sờ vào vô cùng bóng láng, không thấy chút nào cảm giác gồ ghề.

Từ sau gáy cái này tơ đỏ bắt đầu lan rộng ra khắp cổ và tai đến gần khuôn mặt mới chịu dừng lại, như những hoa văn ma quái vậy vừa khiến người sợ hãi lại giống như là một nét cuốn hút chí mạng.

“A Hồng, ngươi thử điều khiển trong cơ thể Ma Đằng cho ca ca xem.”

Tống ca ca yêu cầu, Thải Hồng làm sao biết từ chối, lập tức từ sau lưng nàng những cái kia sợi tơ hồng bắt đầu kịch liệt lăn lộn sinh trưởng, chớp mắt một cái đã lan đến khắp ngõ ngách chân tay rồi phá thể mà ra, sau đó bện lại với nhau thành từng sợi dây thô to như ngón út, ngón cái, hay to hơn nữa cũng được.

Tạo hóa thần kỳ, nhìn thế mà đủ rồi.

Tống Khuyết cảm thán kêu nàng thu hồi, lúc này tiểu mỹ nữ mới quay người lại, ánh mắt sợ hãi rưng rưng nhìn hắn.

“Tống ca ca, có phải ta rất quái dị? Ma Đằng kia đã biến ta thành yêu quái rồi?”

Cảm nhận trên người Thải Hồng tinh thần sa sút, Tống đại quan nhân trìu mến kéo nàng dựa vào ngực mình rồi xoa nàng đầu nhỏ.

“Tuyệt đối không có, a Hồng rất xinh đẹp, ngươi khác mọi người vì ngươi càng thêm đặc biệt. Đừng để ý xung quanh những cái đó ghen tị cái nhìn, chỉ cần biết ca ca ta luôn yêu quý ngươi liền được.”

“Dạ!” – Nha đầu lúc này mới vui vẻ híp mắt gật đầu.

Nhìn sát trong gang tấc kiều diễm động lòng người mỹ nhân, ăn tạp như Tống lão ma nãy giờ vậy mà thần kỳ không nổi lên một tia tà niệm.


Một là vì nàng quá ngây thơ rực rỡ, hai, quan trọng nhất, là vì tiện nhân này đối với trước đó Thải Hồng biến thân hình ảnh ấn tượng quá khắc sâu.

Thực đơn của hắn có thể có loli, có mỹ phụ, nhân thê... ngay cả roi da sáp nến gì đó cố một chút cũng nhịn qua được. Nhưng nếu là xúc tua, vậy xin phép cho thần thiếp bất lực, nghĩ đến đầy trời dây leo quấn quanh mơn trớn bản thân, rồi rất có thể từ những lỗ nào đó cắm vào, tưởng tượng đến đó thôi dù dục hỏa cỡ nào Tống gia cũng lập tức héo.

Bây giờ hắn chính là bật thánh tăng trạng thái, cái gì gái gú, hết thảy phù du rồi.

Nhớ đến chân núi còn có một người nữa đang chờ đây, Phật hệ thanh niên Tống đại thiền sư qua loa tắm xong rồi lấy ra hai bộ quần áo mới cho bản thân cùng Thải Hồng mặc vào.

Nhìn qua một lượt thấy không gì bỏ sót sau hắn mới dẫn theo mỹ nhân nhanh chóng rời đi. Trước khi đi còn không ngại đem Ông Hồng cùng Huyết Y đôi cẩu nam nữ này thủ cấp thu, cất vào tạm trong nhà của Ngân Cương.

Thấy cảnh này Thải Hồng còn sợ hãi bịt kín đôi mắt, cái này để Tống Khuyết khá là câm nín, không biết để nàng chứng kiến bản thân khi nổi điên trạng thái thế nào, không hiểu nha đầu này sẽ có cảm tưởng gì.

Nhưng dù sao thiện lương thiếu nữ luôn được quý mến, Tống gia cũng vui như thế, lúc này hài lòng dẫn nàng xuống núi gọi người đi.

......

Chân núi,

Đứng canh gác tại nơi này từ đầu giờ chiều, đến giờ cũng đã có hơn 1 canh giờ, Dương Kế Nghiệp trong lòng cũng là thấp thỏm không yên.

Trên kia liên tiếp truyền đến những tiếng kinh thiên nổ lớn cùng phá người màng nhĩ quỷ gào. Thật sự giống như thần tiên đấu pháp vậy để hắn đối với nhà mình thiếu gia an nguy đó là cực kỳ lo lắng.

Nhưng ngại vì trước đó thiếu gia ngàn vạn dặn dò, hắn cũng không dám mò lên thăm dò nửa bước.

Làm sao bây giờ hết thảy đã qua đi rồi, chờ mãi vẫn không thấy người quay lại. Sợ Tống Khuyết có gì bất trắc, lão Dương trong lòng thầm quyết định chờ thêm 1 khắc chung nữa, nếu vẫn không thấy hắn trở về sẽ chạy lên do thám đến tột cùng.

Cũng may, đang trong lúc Dương Kế Nghiệp bồn chồn không yên, nơi xa xa thấp thoáng bóng người chạy xuống để hắn tinh thần tỉnh táo.

Nhưng làm sao lại 2 người.

“Ai!” – Hắn ngưng trọng quát lớn.

“Là ta!”

Nghe cái này quen thuộc giọng nói, Dương Kế Nghiệp mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, lúc này vui mừng tiến lên:


“Thiếu gia, công việc còn thuận lợi?”

“Hắc hắc, hết thảy hoàn mỹ. Ma nhân cuối cùng cũng đã bị ta tiêu diệt.”

“Vậy là tốt rồi, không biết vị cô nương này là?”

“Nàng là Thải Hồng, từ nay sẽ là chúng ta trong nhà một thành viên. Đợi về Mai Trang ta sẽ đồng thời cho mọi người nói kỹ càng, bây giờ đi thôi.”

“Rõ, thiếu gia!”

Ba người không chút nào chần chờ, tại trong đêm thi triển khinh công hướng Thanh Hà huyện bên kia mà chạy.

Dọc đường, Tống Khuyết còn thuận tiện bắt lấy một con chim sẻ đang ngủ trên cây, phụ thân lên người nó rồi bay về đằng sau Sơn Thần Miếu một chuyến.

Không bao lâu,

“ẦM.... ẦM.... ẦM...”

Kèm theo một tiếng king thiên động địa nổ lớn nữa chính là mặt đất không ngừng chấn động lắc lư, trong núi rừng vang vọng những tiếng gầm vọng lại khiến tẩu thú đều hoảng hốt giật mình bỏ chạy nháo nhác.

Người dân Tang Tuyền Thôn còn là tiếp tục lại rúc đầu vào trong nhà thắp hương cầu nguyện. Đến tận sáng hôm sau, mấy người trai tráng gan lớn mới rủ nhau lên núi xem một chuyến thì phát hiện, nơi này đã hoàn toàn biến dạng.

Sơn Thần Miếu hết thảy không thấy, chỉ có một hố trũng đường kính 20 trượng sâu xuống lòng đất 5, 6 trượng. Ngay cả bên cạnh sơn thể cũng bị sụt xuống một mảng lớn.

Dân làng từ đó bắt đầu truyền tai nhau về một con tu luyện ngàn năm yêu quái, đội lốt đạo sĩ trốn ở trong miếu Sơn Thần, cuối cùng bị ông trời phát hiện dùng thiên lôi đánh chết.

Nhớ đến đêm đó nhiều tiếng lôi đình nổ mạnh cùng thê lương quỷ gào, cái này một phen truyền ngôn vậy lập tức được đông đảo tiếp nhận.

Cũng may không có thiệt hại gì về người và của, những nơi khác người hay quan phủ cũng không tiếp tục chú ý việc này. Chỉ coi đó là một cái thiên tai đáng tiếc mà thôi, ngoài Tang Tuyền sơn dân dặn dò nhau cách xa chỗ đất gở này một chút, còn lại việc vậy cũng không dẫn đến bên ngoài có bao nhiêu hứng thú.

Tống Khuyết sau này biết việc cũng vui vì như thế, nhưng đó là nói sau.

Lúc này hắn đang cùng Thải Hồng, Dương Kế Nghiệp hai người trong đêm lên đường, vòng qua Linh Giang thành hướng về phía Ưng Giản Sầu chạy đi, không được bao lâu nữa hẳn sẽ về đến trong nhà.

Nhớ đến mình mấy ngày đã không trở về, trong lòng hắn cũng đặc biệt tưởng niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận