Ta Muốn Làm Thiên Đao

Mai Trang,

Ngồi trong vườn, Tống Khuyết cùng 4 vị gia thần đang châu đầu ghé tai bàn mưu nghĩ kế. Ngốc Hùng không tính, thằng này chỉ khờ đầu khờ não ngồi nghe cho vui vậy thôi.

Đêm qua Nhiếp Phong cũng không đi nghỉ luôn mà còn tìm lão Dương thương thảo một hồi, vì thế bây giờ liền mở miệng:

“Thiếu gia, như ngài nói chọn địa điểm xây dựng trang viên mới, ta cùng Dương huynh tính tới tính lui thì thấy không còn chỗ nào tốt hơn là tại Hắc Thiết Trại. Nơi đó tuy cách xa một chút nhưng bù lại địa điểm đủ kín đáo, dễ thủ khó công hơn nữa khoảng cách Linh Giang quận lại gần, là một nơi thượng giai lựa chọn.”

Nghe hắn nói, Tống Khuyết cũng cảm thấy thực sự không sai, lúc này quyết đoán đánh nhịp:

“Được, các ngươi chút nữa đi gọi thợ đến thực địa xem xét một chút, định ra kế hoạch thế nào làm lên một cái sa bàn cho ta xem.”

“Rõ, thiếu gia!” – Hai người đồng thanh đáp ứng.

Nhớ đến mình mấy cây Kim Cốt Thụ, Tống Khuyết còn cố ý dặn dò:

“Lão Nhiếp, nhớ sau núi hang động một việc đi, nhất thiết phải đem nơi đó bảo vệ thật kỹ. Tốt nhất ta gian phòng vẫn xây ở lưng núi vị trí cũ, bên dưới trại liền là một lớp phòng vệ vòng ngoài, ở trong chỉ có trong nhà chúng ta mấy người hoạt động.”

“Thiếu gia yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”

Có hắn mấy lời này, Tống đại quan nhân cũng an lòng. Lúc này tiếp tục giỏng tai lên nghe còn lại mấy người hiến kế.

Ba ông thợ giày họp lại thành một Gia Cát Lượng nữa là ở đây có mấy người gia học sâu xa như Dương Kế Nghiệp, Nhiếp Phong. Đêm qua hiểu biết qua một chút về nhà mình thiếu gia thủ đoạn sau, mấy người liền chụm đầu bàn bạc cuối cùng đưa ra một cái vô cùng khả thi kế hoạch.

“Cái này bước quan trọng nhất là làm sao thần không biết quỷ không hay ra tay được với Hoàng Trạch.” – Sau khi đem kế sách nói ra, lão Dương sầu mi khổ kiểm như thế kết luận.

Nghe vậy, Tống Khuyết phá lên cười ung dung:


“Ha hả, việc này lại vô cùng đơn giản. Ta đoán 9 thành 9 đám này tặc tử còn chưa biết Huyết Y chết một việc, ta có thể giả làm lão ma kia cho Hoàng Trạch nhắn lời dụ hắn ra khỏi thành. Những lần trước theo dõi, đám này ma nhân liên lạc với nhau ra sao ta đều nhớ rõ trong đầu đây.”

Hắn nói như thế, trong sân 5 người đều nhẹ nhõm thở hắt ra, Dương Kế Nghiệp vui mừng gật đầu:

“Như vậy liền ổn, vậy chỉ còn một băn khoăn nhỏ chính là thiếu gia ngài Nhiếp Hồn Đại Pháp đối với một vị Nhất lưu cao thủ có hay không 10 thành nắm chắc?”

Người chết vậy còn có thể giãy lên phản kháng được sao? Tống lão ma cười âm u vỗ ngực bảo đảm:

“Hắc hắc, đừng nói Nhất lưu, kể cả Tông sư, bị ta bắt được cũng có thể nhiếp hồn như thường. Chỉ tiếc là bọn họ sẽ không còn ký ức gì nữa thôi.”

“Như thế liền đủ rồi.”

Dương, Nhiếp mấy người nhìn nhau cười nhẹ nhàng, có thể làm đến bước này liền đủ.

“Thiếu gia, vậy không biết chúng ta khi nào bắt đầu?” – Nhiếp Phong hai mắt đã là bốc lên nóng rực thù hận quang mang.

Tuy rất hiểu hắn tâm tình cấp bách nhưng Tống Khuyết còn là lắc đầu:

“Việc này phải đợi thư thả mấy hôm, đợi ta luyện hóa đi hết trên người nghiệp lực rồi nói. Lão Nhiếp ngươi trước cứ bình tĩnh một chút.”

“Thiếu gia, hơn 1 năm trời ta còn nhẫn nhịn được, thêm mấy ngày nữa lại có tính gì. Ngài thân thể mới là quan trọng nhất, thiếu gia cứ yên tâm tu luyện, đến bao giờ thấy ổn thỏa mới bắt đầu thực hiện cũng không muộn.”

Nhiếp Phong ẩn nhẫn công phu cực kỳ không tệ, lúc này vẫn rất bình thản khuyên nhủ hắn một câu. Nhìn mình tiểu đệ bộ dáng này, Tống Khuyết cũng yên lòng:

“Được, các ngươi trước cứ xử lý việc xây sơn trang trước, khi nào sẵn sàng bản thiếu sẽ thông báo.”

“Tuân lệnh!” – Mấy người dồn dập lĩnh mệnh rời đi, ai có việc gì thì tiếp tục làm việc đấy.


.....

Mai Trang,

Nhiếp Phong mấy người hết thảy đi làm công việc của mình, Tống Khuyết lúc này mới có rảnh kiểm kê đêm qua thu hoạch.

Đồ vật quá nhiều, hắn gian phòng nhỏ tự nhiên không chứa hết, vì thế thằng này liền thẳng thắn tại giữa sân vườn đem đồ vật tất cả đổ ra.

Chủ yếu là sách nhưng cũng không thiếu các loại thiên kỳ bách quái đồ vật, lâm lang mãn mục bầy bừa cả một sân.

Trong nhà Dương Mật 3 người cùng rảnh háng không có việc gì ngoài luyện võ Hùng Bá thấy vậy cũng chạy qua hiếu kỳ hỏi thăm.

“Thiếu gia, đây là?”

“Tất cả đều là chiến lợi phẩm đêm qua bản thiếu tiêu diệt ma đầu thu hoạch được. Bây giờ phải thật tốt phân loại một phen xem có gì hữu ích, các ngươi mấy người cũng giúp ta một tay.”

“Rõ, thiếu gia!” - Mấy người hứng thú bừng bừng vén lên tay áo bắt đầu làm việc.

Trước hết là mấy rương đồ vật, trong đó có tiền bạc ngọc thạch các loại tài sản, tính sơ sơ tầm 4, 5 vạn lượng, Tống lão gia không mấy quan tâm kêu Hùng Bá khiêng ra một góc.

Hai rương quần áo cùng đồ dùng cá nhân cả nam lẫn nữ, không cần nghĩ tất cả đốt.

Một đống lớn chai chai lọ lọ quái quỷ đồ vật mà không ai hiểu tác dụng, trước cất vào mấy rương lưu trữ.

Cuối cùng còn lại đều là sách vở rồi, mấy người dựa theo đầu đề bắt đầu chia ra thành từng thư mục riêng biệt, có công pháp võ kỹ, có luyện đan, luyện độc, có cả các loại sách như bách khoa toàn thư giới thiệu địa lý, dị thú, thiên tài địa bảo … gọi là một thư viện cũng không quá chút nào. Bỗng nhiên:


“Thiếu gia, mau xem cái này!”

Nghe Dương Tử kích động hô to, Tống Khuyết hiếu kỳ chạy lại, tiểu nha đầu vội hiến ân cần hai tay dâng lên mấy quyển sách nói:

“Là nhật ký, hẳn là của ma đầu kia, ghi ra mấy quyển liền. Trong này hẳn sẽ có không ít tin tức quan trọng.”

Cầm lên quan sát, thấy mấy quyển sách này ngoài bìa ghi Hứa Địch nhật ký, bên trong đều là dùng tay bút ghi chép, vậy nhất định là của Huyết Y con hàng kia rồi. Trước đó không phải Tuệ Vô cũng đã nói hắn tên là Hứa Địch sao.

Có cái này phát hiện, Tống gia liền dặn dò mấy người tiếp tục dọn dẹp, đồ đạc không dùng được mang ra phòng thí nghiệm ven hồ để gọn, còn lại sách vở chuyển vào thư phòng cho hắn, xong xuôi thằng này liền phủi tay ôm lấy mấy quyển nhật ký hứng thú chạy ra một bên cẩn thận nghiên cứu.

…….

Chuyện bắt đầu cách đây gần 20 năm,

“Đại Viêm lịch 797 năm, ngày 4 tháng 6.

Từ hôn!

Thật sự là thiên đại sỉ nhục, nữ nhân kia vậy mà dám trước mặt bao người như thế nhục nhã ta Hứa Địch. Phụ thân vừa mất không bao lâu Công Tôn lão cẩu liền xa cách lạnh nhạt ta đã dự cảm đến việc này, quả nhiên không ngoài sở liệu.

Nhưng từ hôn thì từ hôn, bọn chúng cha con tuyệt không nên tìm mọi cách chế giễu, sỉ nhục ta như vậy. Còn cho người ngay tại trong tông đem ta hành hung, nói xấu ta nhân phẩm ti tiện, thích rình trộm nữ nhân tắm rửa.

Thù này ta sẽ không bao giờ quên, sẽ có một ngày ta sẽ đem hôm nay uỷ khuất tất cả trả về, để bọn chúng biết 30 năm hà đông 30 năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.”

Ngay khi đọc mấy dòng đầu tiên Tống gia thiếu chút doạ đái, tay còn không thể cầm chặt quyển sách. Cuối cùng phải hít mấy ngụm thật sâu không khí, sờ mình trên cổ vẫn còn vẹn nguyên cái đầu hắn mới bình phục được mấy phần tâm tình.

May mà ….

Tí nữa thì dây vào nhân vật chính hay khí vận chi tử nha, còn tốt lão Huyết là hàng dỏm nếu không mình có mấy mạng cũng không đủ nhân gia dẫm.

Nhớ kỹ lại đêm qua chi tiết, chắc chắn là đã tiêu diệt Huyết Y cùng hái đầu hắn mang về sau Tống Khuyết mới yên tâm tiếp tục nhìn xuống.


“... ngày … tháng … năm …

Ta vậy mà gặp được Huyết Ma Giáo chủ, cũng may nhân gia chê mình chút đó khí huyết không muốn làm thịt, nếu không mạng ta nguy vậy.

Tuy là sống sót, nhưng cũng bị ép luyện Hấp Tinh Đại Pháp, số ta Hứa Địch sao lại khổ thế chứ?”

“... ngày … tháng … năm …

Cảm giác tu vi tăng nhanh quả thật khiến người mê muội, cuối cùng mình cũng đã đột phá 5 giai, chỉ còn kém đám tiện nhân kia một chút nữa vậy. Xem ra tu luyện cái kia ma công cũng không hoàn toàn xấu..”

“... ngày … tháng … năm …

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội đem Công Tôn Thái Diễm nữ nhân kia bắt lại.

Hắc hắc, ta sẽ để tiện nhân này nếm trải thế gian này hết thảy đau khổ, nhường nàng cảm nhận nỗi đau mình đã gây nên cho ta.”

“... ngày … tháng … năm …

Ha ha ha, cuối cùng thành! Đem tiện nhân kia tay chân chặt hết, phá hủy võ công cùng đập nát hết răng để nó không thể tự tử. Sau còn chọc mù mắt, thủng tai rồi cứ thế hàng ngày nhổ sạch tóc nàng, lại dùng bí pháp thúc giục tóc mọc lại rồi tiếp tục nhổ.

Cứ như vậy 21 ngày đêm, cuối cùng đem tiện nhân kia oán khí ngưng tụ thành quỷ tóc, từ giờ ta sẽ trồng nó lên đầu để nàng cả đời này thay ta làm việc trả nợ, mãi mãi không được siêu sinh. Ha ha ha…”

Lão ca, có nhất thiết ác thế không? - Tống Khuyết đọc đến đây mà hàn khí ứa ra.

Cũng may mình không rơi vào tay con chó này, nếu không thật sự muốn sống không được muốn chết không xong. Quá đáng sợ!

Tiếp đó là một đoạn dài cố sự chạy trốn và phản sát, cùng tiểu thuyết nhân vật chính không khác. Lão Huyết luôn là tìm được đường sống trong chỗ chết cuối cùng mất 4 năm mới phiêu bạt về Linh Giang.

Tại đây gặp Ông Hồng, có diện mạo khá giống Công Tôn Thái Diễm, thằng này bổn ý là đem người hiếp rồi giết, sau không hiểu trời xui đất khiến làm sao lại điều giáo được trở thành một nữ nô thay hắn bán mạng cùng phục vụ nhu cầu sinh lý rồi. Cái này hẳn là một dạng hội chứng Stockholm nha, yêu nữ này có lẽ chính là thích bị ngược.

Huyết ca không ngại ở lại Linh Giang, Huyết ca chỉ cần một lý do thôi. Bây giờ đã có người níu chân được mình, thằng này liền bắt đầu ở nơi này an cư lạc nghiệp, mở ra một phen đại thành tựu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận