Ta Muốn Làm Thiên Đao

Linh Giang Quận, Thái Thú phủ.

“Đại nhân, Hoàng Tổng bộ đầu đã đến!”

Nghe bên ngoài lính gác thông báo, trong phòng mấy người tinh thần nhất tề rung lên.

Theo Tống Khuyết ánh mắt ra hiệu, Tuệ Vô cùng 5 vị gia tướng đồng thời lùi lại khuất sau hai cánh cửa lớn. Đợi hết thảy bố trí ổn thỏa sau Dương Tư Nghiệp mới trầm giọng uy nghiêm mở miệng:

“Mời vào!”

“Rõ! Hoàng đại nhân, xin mời!”

Hoàng Trạch đang ở Trấn Phủ Ti nghiên cứu công việc đây, nghe Thái Thú triệu kiến liền không chút nào chần chờ lập tức theo chân sai nha tiến đến.

“Dương đại nhân, không biết lúc này gọi hạ quan tiến đến là có việc gì phân phó?”

Không chút nào phòng bị lão Hoàng long hành hổ bộ vừa đi vào vừa chắp tay dò hỏi, đợi bất chợt phát hiện sau lưng mấy bóng người đem hắn đường lui lấp kín, kẻ này mới hơi giật mình, lập tức bày ra quan uy quát khẽ:

“Các ngươi là ai, Dương đại nhân, ngươi đây là ý gì?”

“Hoàng đại nhân, không biết có hay không nhận ra tại hạ?” – Lão Dương còn chưa trả lời, Vu Ngọc Đức trước tiên tiến lên mở miệng.

“Ngươi là... hóa ra là Vu thiếu, không biết Vu đại nhân dạo này còn khỏe? Hôm nay ngươi cùng Dương Thái thú bày ra cái này trận thế là có ý gì?” – Hoàng Trạch ánh mắt đảo liên hồi, nhưng vẫn cố trấn định nghiêm mặt quát hỏi.

Trên mặt hắn biểu hiện Vu Ngọc Đức tự nhiên nhìn hết vào mắt, lúc này trong lòng càng thêm tin tưởng Tống Khuyết lời nói thêm mấy phần, hắn nheo lại ánh mắt nhìn thẳng vào lão tặc này nói:

“Không có gì quá quan trọng, chỉ là Tuần Sát Sở nhận được đơn tố cáo nói Linh Giang Quận Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch là Huyết Ma Giáo tặc tử. Tất nhiên việc này phụ thân ta là sẽ không tin, nhưng sợ miệng lưỡi thế gian đồn thổi lại gây những điều bất lợi thanh danh đến Hoàng đại nhân, chính vì thế liền cử ta đến đây vì ngài chứng minh trong sạch. Chỉ là một chút thủ tục nhỏ, mong Hoàng đại nhân phối hợp một chút.”


“Thật sự hoang đường! Ta Hoàng Trạch thanh danh như nào người khác còn không biết sao? Đây đơn thuần chỉ là một đám gian nhân cố tình nói xấu bản quan danh dự, còn cần cái gì mà phải điều tra?

Hoàng mỗ xưa nay không thu nhận quà cáp cũng chưa từng hối lộ cấp trên, không biết Vu đại nhân phải chăng có gì không hài lòng đối với ta làm việc, cớ sao lại dùng cách này đến sỉ nhục ta.”

Bỗng dưng có người nói xấu về mình, Hoàng Trạch như nhận lấy cái gì đó thiên đại ủy khuất vậy lúc này đỏ mặt lên gầm gừ, tiếng nói vang vọng chấn đến cả phòng đều lắc lư run rẩy.

Bị thằng này bất chợt một gào, Vu Ngọc Đức cũng là giận tím mặt. Này không phải ám chỉ hắn lão cha vì tức giận phía dưới thuộc hạ không biết làm người nên cố tình tìm cách chèn ép đặt điều à, nhà hắn Vu gia lại là thiếu tiền sao?

“Hoàng Tổng Bộ đầu, mời chú ý ngươi lời nói!” – Lão Vu trợn mắt quát lớn.

Nhưng Hoàng Trạch vẫn là một bộ lợn chết không sợ nước sôi, cây ngay không sợ chết đứng hiên ngang lẫm liệt:

“Hừ, Vu Bộ đầu nếu thấy ta ngôn từ có gì không phải vậy mời làm đơn khiếu nại lên trên, đúng sai tự tại nhân tâm, việc hôm nay dừng ở đây thôi, bản quan còn bề bộn nhiều việc, cáo từ!”

“Đứng lại!”

Vu Đại Ngọc trầm giọng quát, tay không biết lúc nào đã cầm ra một tấm lệnh bài bằng hoàng kim giương lên.

“Thấy lệnh như thấy người, có Tuần Sát Sứ lệnh ở đây, Hoàng Trạch ngươi còn dám cãi lời sao?”

“Hừ, bản quan nói rồi, đúng sai thế nào cứ việc đâm đơn lên để Lục Phiến Môn Tổng bộ phán xét, đối với các ngươi vô lễ yêu cầu thứ cho Hoàng mỗ không thể phụng bồi, tránh ra!” – Lão Hoàng còn là không đếm xỉa gì đến đám này mao đầu tiểu tử, thập phần khí phách quát lui canh cửa mấy người, nhấc chân liền muốn đi.

“Ầm!”

Đáp lại hắn là Tống gia vô tình một quyền.


Cái này quyền vừa nhanh vừa mạnh, không kịp đề phòng Hoàng Trạch chỉ là vội vàng giơ tay lên cản lại một chút liền cả người đã bị đánh bay ngược vào trong, phải chật vật nghiêng ngả mấy bước mới coi như tạm thời đứng vững.

“Khục.. khục.. điêu dân to gan, các ngươi là định mưu hại bản quan triều đình?”

Không thèm nhìn qua thằng này, Tống Ảnh đế chỉ là khinh thường cười nhạt:

“Vu huynh, ta đã nói rồi, cứ trước hết dùng vũ lực cầm xuống kiểm tra không phải nhanh gọn xong việc.”

Nghe vậy Vu Ngọc Đức chỉ có thể cười khổ lắc đầu, dù sao đối tượng cũng là một vị Tổng bộ đầu, dù lòng rất tin nhưng không có bằng chứng, chỉ nghe qua 1 bên lời nói, hắn dám liều lĩnh nhục nhã Hoàng Trạch thế sao.

Nếu như... một phần trăm khả năng, nói ra sự việc hết thảy là hiểu nhầm. Vậy đợi lão Hoàng đệ đơn lên khóc lóc kể khổ với tổng bộ, hắn cùng lão cha cũng sẽ không có quả ngon để ăn.

May mà, nhìn vừa rồi Hoàng Trạch một loạt khả nghi hành động, Vu Ngọc Đức lòng đã chắc chắn mười phần. Lúc này không là mà lề mề nữa mà dứt khoát xé rách da mặt:

“Dương đại nhân mời cho ta làm chứng, Hoàng Trạch kẻ này ngang nhiên cãi lệnh thượng cấp, ý đồ bất chính. Tại hạ thay mặt Tuần Sát Sứ đại nhân tại đây bắt buộc phải thi hành chế pháp bắt giữ người này đưa về Dương Nam tiến hành thẩm vấn công đường.”

“Vu Bộ đầu yên tâm, bản quan sẽ trung thực đem những gì mình thấy mình nghe báo cáo lên Tri Phủ đại nhân, tuyệt sẽ không thêm bớt hay bao che cho bất cứ người nào, dù đó có là nhiều năm đồng liêu.”

Nghe hai thằng này vậy mà định tới thật sự, Hoàng Trạch lúc này trên mặt liền vô cùng hoảng loạn, hắn thất thố lùi lại cảnh giác.

“Các ngươi định làm gì, Dương Tư Nghiệp, chỉ vì Hoàng mỗ không chịu cùng ngươi đứng ở một phe mà ngươi lại dám cấu kết Vu gia người định hại ta, các ngươi là có cái gì rắp tâm.”

Diễn kỹ này, Tống gia cũng phải cho mình đánh giá 5 sao, lúc này hắng giọng quát lên:


“Hoàng Trạch, không cần giả vờ giả vịt. Huyết Y ma đầu đã bị Vu đại nhân bắt giữ, hắn đã khai ra tất cả, ngươi còn là ngoan ngoãn chịu trói đi.”

“Không thể nào, Tôn giả là không thể bị bắt... á!!” – Lão Hoàng khó tin quát lớn rồi ngay sau đó là sợ hãi bưng kín miệng.

Trong phòng những người khác tự nhiên nghe hiểu những lời nói hớ này ý nghĩa. Dù đã dự đoán được trước việc này, nhưng đợi đến khi sự thật được công bố, Dương Tư Nghiệp mấy người đều không nhịn được mà rùng mình hít lạnh một hơi.

Tống gia không có như thế ngẩn người, lúc này vẫn tiếp tục một người hai vai thao thao bất tuyệt:

“Hoàng lão tặc, cuối cùng ngươi cũng đã lộ cái đuôi cáo của mình.”

“Nói bậy! Ta đây chỉ là không ngờ Huyết Y gian tặc cái này đại ác nhân cuối cùng cũng có ngày sa lưới nên mới bật thốt lên như thế thôi, các ngươi không cần vu oan hãm hại bản quan.”

“Hắc hắc, oan hay không để mọi người kiểm tra một lần không phải sẽ biết. Hoàng Trạch, không cần tiếp tục lùi, hôm nay có ta cùng Dương đại nhân ở đây ngươi có chạy đằng trời. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, may ra Vu đại nhân còn khoan hồng tha cho ngươi người nhà một mạng.”

“Không, các ngươi không được động đến người nhà ta, bọn họ là vô tội!”

Có vẻ gia nhân chính là lão tặc này trong lòng chí mạng uy hiếp, mọi người chỉ thấy Hoàng Trạch hoảng loạn quát lên như thế một câu, lúc này hắn người đã lùi sát vào vách tường.

Không còn con đường trốn, không còn ai giúp đỡ, như một con bị dồn đến đường cùng thế thú hoang lão Hoàng hai mắt liền hiện lên tử chí cắn răng:

“Dương Tư Nghiệp, Vu Ngọc Đức, các ngươi ti tiện bỉ ổi dùng ta thân nhân tính mạng muốn ép Hoàng mỗ phải nghe theo các ngươi sai sử. Ta Hoàng Trạch thà chết không tuân, thật hận vậy!”

Bất chợt lão Hoàng gào lớn một tiếng để mọi người giật nảy cả mình, đồng thời trên tay hắn cũng không chút nào do dự đập mạnh về giữa ngực mình huyệt thiên trung. Tốc độ kia quả thật nhanh đến kỳ cùng, đợi trong phòng người kịp phản ứng, lão tặc này đã đem mình lồng ngực vỗ xuyên thấu, cả người máu tươi giàn giụa mềm oặt ngã xuống chết không thể chết lại.

Lúc này trên mặt hắn vẫn còn treo một nụ cười giải thoát, cực kỳ tà dị.

........

Linh Giang Quận không thiếu người bị Hoàng Trạch một tiếng gào này dọa cho sững sờ, dù là giữa ban ngày ồn ào náo nhiệt cũng có ít nhất nửa cái Đông khu nghe được rõ ràng.


Lượng thông tin quá lớn rồi, trong thành các vị nhân vật máu mặt không hẹn mà cùng lập tức thi triển khinh công chạy đến Thái Thú phủ xem xét đến tột cùng. Ăn dưa quần chúng cũng không nhàn rỗi, nháo nháo truyền tin cùng gọi người bám đuôi chạy theo.

Trong phòng,

Dương Tư Nghiệp cùng Vu Ngọc Đức hai người ngưng trọng nhìn nhau, sắc mặt đã là đen như đáy nồi vậy vô cùng khó coi.

Lão tặc này cứ thế chết, chết một cách quyết tuyệt dứt khoát rất có mấy phần tử sĩ quả cảm. Nhưng mẹ nó làm sao trước khi chết còn cố tình hố bọn hắn một phen, thuận tiện đem trên người nơi có Huyết Ma Giáo yêu nhân dấu hiệu đặc trưng đập nát, không thể tra ra bất cứ manh mối gì.

Kết hợp với hàng này trước đó lời nói cùng thái độ, mấy vị này lập tức não bổ ra cảnh tượng Hoàng Trạch đây là tự sát diệt khẩu, cắt đứt hết thảy manh mối nhằm hi vọng bảo toàn danh dự cùng người nhà.

Nhưng đừng có mơ! Việc này nếu không tra ra cái tận cùng, tìm được chính xác căn cứ luận tội con chó này Dương, Vu hai người quyết không bỏ qua. Cả hai liếc nhau một cái rồi gật đầu, trong mắt đã không che dấu được ngập trời lửa giận.

Nếu nghĩ chết rồi không đối chứng vậy ngươi nhầm, việc lão tặc này làm kiểu gì cũng còn dấu vết để lại, trước đó chỉ là không ai nghi ngờ điều tra nên vẫn không sao mà thôi. Bây giờ chỉ cần lần theo tự nhiên sẽ đem tội ác của hắn tra được rành mạch.

Chỉ có biết chuyện Tống gia mấy người còn là trong lòng nhạc nở hoa. Hoàng Trạch chết coi như chứng thực những điều đã nói là đúng, hơn nữa chết nhanh chóng như này đỡ bị người bóc mẽ còn không hề để lộ ra việc phân hồn không cách nào điều động chân khí sự thật.

Chân khí chính là bản thân võ giả tinh khí thần kết hợp thành một dạng sinh mệnh thăng hoa, đêm đó khi Tống Khuyết đem lão Hoàng đoạt xá, hắn một thân tu vi từ Thất giai cũng đã lập tức lần nữa lùi về đến Lục giai.

Sau khi để Tả Mục kiểm tra trên thân thằng này ngoài việc không thể sử dụng chân khí cũng không còn gì sơ hở sau, mấy người liền bàn bạc định ra như này một cách chết tiễn Hoàng Trạch lên đường.

Vừa đảm bảo mình bí mật lại không sợ tiện nhân kia thoát tội, dù sao trong chỗ ở của hắn cũng bị để vào không thiếu đồ tốt đây. Có cái này tin tưởng nên Tống Khuyết không hề lo lắng, lúc này nhắc nhở đám người:

“Vu huynh, đừng quên còn một cái Lưu gia nữa, vừa rồi động tĩnh quá lớn, nếu chúng ta không nhanh hành động để bọn chúng tẩu thoát thì quá đáng tiếc.”

Nghe vậy Vu Ngọc Đức mới bừng tỉnh, vội vàng cho Dương Tư Nghiệp giải thích cặn kẽ nguyên nhân. Nghe xong lão Dương liền quyết đoán.

Lập tức triệu lệnh quản lý Linh Giang binh mã Đô Úy Lý Dương dẫn quân đem Hoàng Trạch nơi ở cùng Trấn Phủ Ti, Địa lao bao vây canh giữ, nội bất xuất ngoại bất nhập. Còn để Đao Tử dẫn theo người đến chỉ rõ hai nơi mật đạo, tránh cho còn tặc nhân qua đó tẩu thoát.

Xong xuôi đâu đó, Dương Tư Nghiệp liền nhanh chóng dẫn theo Tống Khuyết mấy người hùng hổ chạy về Lưu gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận