Ta Muốn Làm Thiên Đao

Linh Giang Thành, Trầm phủ.

Việc chiêu mộ lão Trầm bị cự cũng là điều đã dự đoán từ trước, Tống Khuyết cũng không cảm thấy cỡ nào ngạc nhiên. Nhưng hắn đã dám đến đây vậy phải có điều nắm chắc, vì thế lúc này mới êm tai cho đối phương kể chuyện:

“Theo như ta biết được không sai thì Trầm tiên sinh trước kia vốn là một vị thư sinh nghèo, phụ mẫu mất sớm, phải đi bán chữ đầu đường hay cho các phú hộ tính toán thu chi để kiếm tiền sống qua ngày đúng không?”

“Tống Các chủ nói không sai!”

Chuyện này cũng không phải cái gì việc mất mặt, hơi có tâm điều tra về hắn đều có thể tra được, vì thế Trầm Sinh cũng không có gì ngại ngùng, thoải mái gật đầu thừa nhận.

“Sau đó may nhờ có lão đại ta Chu Đình Ngọc thương tình ban cho một phần công việc ổn định kiếm cơm, còn lực mạnh tài bồi giúp ta học võ, Trầm mỗ mới có được như ngày hôm nay.”

Nghe thằng này lập tức há mồm đem nó lão đại ra chặn họng mình tiếp tục du thuyết, Tống gia cũng không phật ý, chỉ cười cười gật đầu:

“Chu Đình Ngọc cho ngươi công việc, giúp ngươi luyện võ, còn gả cả em gái của hắn Chu Tiểu Ngọc cho ngươi. Bù lại ngươi giúp hắn đem Lục Nhĩ quản lý được trật tự ngay ngắn rõ ràng đồng thời phát triển lớn mạnh đến như bây giờ, giúp sưu tập tài nguyên để Chu Đình Ngọc đột phá Nhất lưu. Như thế cũng đã xem như trả được ân tình cho hắn rồi chứ?”

“Chu đại ca ân tình đời này, đời sau, cả những đời sau nữa ta cũng không trả đủ. Tống Khuyết ngươi không cần phí lời rồi.” – Trầm Sinh hai mắt dần dần lạnh lẽo, không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn qua.

Tống gia vậy vẫn thờ ơ gật gù đắc ý:

“Cũng đúng, đặt vào hoàn cảnh ngươi, nếu có người đối với ta tốt như thế, còn gả em gái xinh đẹp cho một nghèo hai trắng ta, Tống mỗ cũng phải cảm động đến không được. Nhưng mà...”

Thằng này bất chợt lên giọng:

“Ngươi có chắc Chu Tiểu Ngọc là em gái của Chu Đình Ngọc mà không phải nữ nhân của hắn, hắn cử người kia đến bên cạnh ngươi không phải chỉ để thuận tiện khống chế ngươi.”

“Ầm!”


Trầm Sinh tức giận định đập bàn, nhưng tay nhanh mắt lẹ Tống Khuyết lập tức đem thằng này bàn tay cản lại giữa không trung, tay kia còn ra dấu cho hắn giữ im lặng.

Lão Trầm vậy tức giận quá chừng, không có cách nào phát tiết hắn chỉ có thể gằn giọng từng câu từng chữ rít lên:

“Tống tặc, muốn giết liền giết, không cần dùng những lời lẽ dơ bẩn đến ly gián chúng ta huynh đệ. Bằng thân phận của ngươi đi làm cái này không thấy nhục nhã sao?”

Mặc cho thằng này làm sao phẫn nộ, Tống gia vẫn bình chân như vại để hắn nói chán nói chê. Đợi khi đối phương có dấu hiệu dừng lại sau hắn mới khẽ nhấp một ngụm trà rồi cười nhạt mở miệng:

“Chuyện này nghe có vẻ rất khó tin đúng không? Hết mực yêu thương chăm sóc mình lão bà lại là kẻ phản bội, là tay sai của người khác phái đến giám thị mình, đổi lại là bất cứ ai cũng sẽ phẫn nộ. Trầm Sinh ngươi phẫn nộ, không tin cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ngươi cũng không nghĩ một chút, bản thiếu chỉ muốn dùng dăm ba câu khích bác thế này là nghĩ có thể chia rẽ các ngươi huynh đệ không phải là rất ngu xuẩn sao. Ta còn không đến mức nhàm chán như thế.”

Tống lão gia câu nói này như một gáo nước lạnh dội xuống đầu để Trầm Sinh toàn thân rùng mình lạnh buốt. Hắn liều mạng lắc đầu, móng tay còn bấm chặt vào lòng bàn tay cho bật máu rồi gằn giọng quát:

“Không thể, ngươi đừng hòng dùng huyễn thuật mê hoặc ta. Tống tặc, ta quyết sẽ không để ngươi như ý.”

Nói rồi còn định giơ tay đánh mạnh lên đầu tự vẫn. Tống Khuyết thấy vậy quá sợ hãi, vội vàng cản lại, đồng thời dùng Tiệt Huyết Chỉ hạn chế đối phương hành động cùng nghịch lưu tâm huyết.

Cũng may hắn phản ứng nhanh chóng mới có thể kịp thời cứu về thằng này mạng nhỏ, làm xong hết thảy sau Tống lão gia còn chưa hết sợ hãi thở hổn hển:

“Ngươi điên rồi, cần thiết phải liều mạng như vậy!”

Làm sao nắm bắt không ít thông tin về Tống lão ma, Trầm Sinh tự nhận cũng hiểu kẻ này mấy phần tà dị bản lĩnh. Sợ đối phương mê hoặc chính mình làm điều nguy hại cho đại ca, hắn mới thật nhanh quyết định như thế. Lúc này bị cản lại, thằng này còn không cam lòng định hét toáng lên.

“....”


“Hự!”

Không để đối phương gây ồn ào, Tống Khuyết trước tiên dùng Tiệt Huyết Chỉ đánh mạnh lên hắn phần cuống họng, thành công để thằng này ngậm miệng sau Tống lão gia mới ê răng quát khẽ:

“Nghe bản thiếu nói hết, ngươi còn dám giở trò, ta sẽ giết hết vợ con ngươi.”

Quả nhiên cái này uy hiếp hữu hiệu, Trầm Sinh lập tức không dám manh động, chỉ đành hoàng bụm cổ ngồi đó, hai mắt như dã thú phẫn hận nhìn về hắn.

Tống Khuyết tâm mệt lắc đầu:

“Xem ra ngươi đối với bản thiếu đề phòng rất sâu! Vậy được, ta cũng sẽ không nói nhiều nữa, Tống mỗ cho ngươi một thời gian tự mình điều tra. Tai nghe là giả mắt thấy là thật, đợi ngươi chứng kiến hết thảy ngươi sẽ tự hiểu chân tướng sự việc.

Trước đó có lẽ ngươi quá tin tưởng mình đại ca cùng thê tử nên mới chưa từng phát hiện, nếu không bằng bản lĩnh của Trầm Sinh ngươi, đôi cẩu nam nữ kia cũng sẽ không che giấu được đến tận bây giờ.”

“Ta chỉ cho ngươi nhắc nhở một chút, hàng ngày Chu Tiểu Ngọc đều lấy cớ sang Chu phủ thăm hỏi đại ca nhưng thực chất chính là tìm cách qua đó hẹn họ cùng Chu Đình Ngọc.

Chuyện bọn chúng là thật sự thân ca ca hay tình ca ca thì ta không rõ, nhưng bản thiếu lần nào cũng thấy đôi gọi là huynh muội này lên giường này hú hí với nhau, trong lúc đó ngươi lão bà còn không sót một lời cho ngươi lão đại báo cáo xem nàng lão công ngày hôm đó có hay không biểu hiện bất thường gì.”

Nói đến đây, thằng này còn châm biếm cười trên nỗi đau khổ của người khác:

“Hắc hắc, Trầm Sinh a Trầm Sinh, ngươi có lẽ không tưởng tượng đến. Của ngươi hiền thê lương mẫu thê tử hàng ngày đều là chờ mong Chu Đình Ngọc đem ngươi giết rồi đón nàng trở về Chu phủ.

Còn nghe vị kia Tiếu Diện Hổ ý tứ, nếu không phải vì không thể tìm được ai thay thế, hắn có lẽ đã sớm âm thầm xử lý ngươi để thu hồi lại toàn bộ Lục Nhĩ quyền khống chế.”


“Ta cũng thật hoài nghi, không biết Chu Tiểu Ngọc sinh hạ hai đứa con kia có phải hay không là của ngươi máu mủ, hắc hắc, việc này còn phiền Trầm Sinh ngươi tự kiểm chứng.

Bây giờ bản thiếu trước tiên rời đi, tiếp theo quyết định như nào vậy tùy ngươi lựa chọn. Nhưng nếu đồng ý đón nhận ta thiện ý, thì chỉ cần ngươi đem chậu hoa kia đặt ra ngoài sân làm ám hiệu, trong đêm đó ta sẽ lần nữa đến đây. Hi vọng Trầm tiên sinh sẽ không để Tống mỗ thất vọng.”

Dặn dò kẻ đáng thương này mấy câu, Tống Khuyết liền không nữa tiếp tục nhiều lời. Lúc này liền nhẹ nhàng mở hé cửa sổ, quan sát không có ai sau đó liền tung người một cái nhảy ra ngoài, không đầy giây lát đã thành công biến mất vô tung vô ảnh, không gây nên bất cứ động tĩnh nào.

Đợi lão Trầm hồi phục tinh thần chạy đến thò đầu ra điều tra, dù là xung quanh cắm đầy đèn đuốc chiếu sáng rọi sân vườn nhưng cũng đã không thấy bất kỳ cái gì thân ảnh. Ngoài kia phía sau tường rào, Linh Giang Bang những đội tuần tra tiếng bước chân vẫn đều đều vang lên, không có ai lơ là bỏ bê cảnh giác, chính là trong hoàn cảnh như thế, đối phương vẫn là muốn đến là đến muốn đi là đi thật như dạo chơi trong vườn đơn giản.

Phần này kinh hãi thế tục thủ đoạn lần nữa chấn kinh Trầm Sinh.

Hắn mặt mũi tràn đầy hoang mang dõi mắt ra xa, đợi chắc chắn không tìm được người sau thằng này liền thẫn thờ khép cửa lại đi về trong phòng. Rồi cứ như khúc gỗ vậy ngồi im lìm nơi đó, kể cả trên lòng bàn tay vết thương đang bắt đầu rướm máu ra ngoài cũng không một chút quan tâm.

Trong lòng hắn quả thật chính là rối loạn như tơ vò.

Dù bản thân không ngừng cường điệu không được tin lời địch nhân, rất có thể đây là một thủ đoạn thôi miên của Tống tặc. Nhưng trong đầu còn là không nhịn được suy nghĩ miên man.

Đối phương đến đây mục đích là gì, chỉ là châm ngòi ly gián đơn giản như thế.

Nhưng như lời hắn nói, liều lĩnh tìm đến tận đây nếu chỉ để bịa đặt mấy lời thế này liền nghĩ có thể thành công chia rẽ Lục Nhĩ, hắn Tống Khuyết cũng không ngây thơ như thế đi.

Có lẽ nào....

Mình lão bà có thật sự là mình lão bà, hay là người khác gài vào bên người mình gian tế?

Dù đó có là thật, Trầm Sinh nghĩ chuyện này mình vẫn có thể chấp nhận được. Dù sao bản thân nắm trong tay hầu như toàn bộ mạng lưới tìn báo của Lục Nhĩ, lão đại có chút thủ đoạn đề phòng như thế cũng không phải không thể thông cảm.

Nhưng hai người đó có thật sự là huynh muội, hay như Tống tặc nói, chỉ là....

“Không được! Không thể nghĩ thêm!”

Lão Trầm quá sợ hãi, vội vàng lắc đầu vứt bỏ hết tạp niệm ra ngoài.


Nhưng hạt giống nghi ngờ đã được Tống lão ma gieo xuống, những khúc mắc trong đầu đã bắt đầu đâm chồi nảy rễ là Trầm Sinh dùng cách nào cũng không thể xóa đi.

Thằng này không còn tâm trạng nào làm việc nữa, trải qua như thế một chuyện, hắn bây giờ cả người cứ như nhập ma, khuôn mặt vặn lại thành một đoàn sầu mi khổ kiểm ngồi một mình nơi đó suy nghĩ ngàn vạn.

Lúc thì cắn răng nghiến lợi khinh thường kẻ nào đó thấp hèn thủ đoạn, lúc thì trầm tư nhớ về mình thê tử cùng mình lão đại hàng ngày từng li từng tí biểu hiện. Rồi lại bất giác hình dung ra khuôn mặt hai đứa nhỏ mà mình nhất mực yêu thương.

Càng ngày, hắn càng thấy không ổn.

Mãi đến tận khi bên ngoài hạ nhân tiếng ồn ào vọng đến, Trầm Sinh mới giật mình tỉnh lại. Hóa ra lúc này bên ngoài trời đã hửng sáng từ lúc nào không hay.

“Két!”

“Phu quân, ngươi bận rộn cái gì, làm sao đêm qua cả một đêm không trở về phòng nghỉ?”

Tiếng cửa mở ra, nhìn thấy thê tử đi vào, giọng điệu oán trách nhưng trong đó tràn ngập ý quan tâm. Trầm Sinh mới rùng mình tự trách, vội vàng cười bồi thành khẩn nhận sai:

“Đúng đúng, để Ngọc nhi lo lắng rồi, lần sau nhất định không thế nữa.”

“Ân, không cần quá mức vất vả rồi, phu quân ngươi nên tìm mấy người đến giúp ngươi san sẻ công việc. Để chút nữa qua thăm đại ca, ta sẽ cùng đại ca nhắc đến chuyện này.”

Trầm Sinh hai tay bất chợt rung lên, nhưng hắn vội vàng gạt đi những tạp niệm trong đầu, mặt không chút nào dị sắc, vẫn là như thế cười hòa ái gật đầu thuận theo:

“Được được, toàn bộ đều nghe Ngọc nhi ngươi phân phó.”

Như thế vị này Chu Tiểu Ngọc phu nhân mới cảm thấy hài lòng, còn giả ra bộ dáng đáng yêu làm nũng khoác lấy tay hắn dắt lão công mình đi ra khỏi phòng, đến phòng ăn cùng bọn họ hai đứa đáng yêu nhi tử cùng nhau hưởng dụng bữa sáng đi.

Hình ảnh này thật sự đầm ấm, hài hòa.

Nếu Tống gia còn có ở đây, có lẽ sẽ không tiếc rẻ trao cho bọn họ mấy tờ giấy khen gia đình mẫu mực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận