Sở Mặc thường xuyên làm cho ta một ít địa bảo, hy vọng ta có thể tẩy kinh phạt tủy, một lần nữa tu tiên.
Nhưng mà, ông trời như đang đùa, ta lại một chút tư chất tu tiên cũng không có.
Ta là phàm nhân, sẽ già yếu, tuổi thọ chỉ có ngắn ngủi mấy chục năm.
Mấy chục năm đối với người tu tiên mà nói, chỉ trong nháy mắt.
Kiếp trước ta đóng cửa bế quan, liền qua mười năm.
Ban đêm trằn trọc trăn trở, ta nghĩ, tuổi xuân tốt nhất của phàm nhân, cũng chỉ bốn mươi năm mà thôi.
Ta và Sở Mặc nếu thật sự có thể cùng một chỗ, hắn tùy tiện bế quan, hoặc là làm chuyện gì đó, ta có thể nhanh chóng biến thành một lão già.
Một lão già, Sở Mặc sẽ không ghét bỏ sao?
Ta không dám nghĩ về chuyện đó.
Ta cũng không hiểu vì sao lại nghĩ những thứ này, lo được lo mất, để cho mình rầu rĩ không vui.
Rõ ràng trước kia ta rất vui vẻ làm phàm nhân, nhưng sau khi biết được chênh lệch giữa mình và Sở Mặc, ta lại thống khổ vì mình là phàm nhân.
Thời gian ba năm như thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua.
Nếu hạnh phúc có thể có hình dáng cụ thể, đại khái chính là ba năm này đi.
“Tần Giác, ngươi thật muốn đi sao?" Sở Mặc hỏi ta.
Ta không nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ừ.
”
“Ngươi thật sự không thích ta?" Hắn hỏi.
Ta im lặng thật lâu, gật đầu.
Sở Mặc cười cười, nói: "Được, ta tiễn ngươi.
”
Hắn đưa ta về làng, sửa cho ta một căn nhà, lại cho ta một vạn lượng vàng, sau đó liền biến mất.
Ta lại bắt đầu làm ruộng nuôi gà, trải qua cuộc sống nhàn vân dã hạc.
Thân thể bà cụ càng ngày càng không tốt, tuổi thọ của bà chấm dứt, vẫn thúc giục ta cưới vợ sinh con.
Ta tìm được quả phụ Tiểu Mai trong thôn, cho nàng một khoản tiền để nàng và ta giả thành thân.
Tiểu Mai vì nuôi con, nên đồng ý.
Trong phòng giăng lụa đỏ, đèn lồng lớn, lại mời một đám người thổi kèn đánh trống, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Bà cụ nằm trên giường bệnh rất vui mừng.
Đám cưới bắt đầu.
Ta tâm thần không yên đi đến nhà Tiểu Mai cưới tân nương, hai người đỡ Tiểu Mai mặc giá y đỏ thẫm, đắp khăn đỏ đi ra, đi vào kiệu.
Tiểu Mai im lặng đi vào kiệu hoa, một đường nhạc kèn về đến nhà.
Bái lạy trời đất, uống rượu, đêm khuya yên tĩnh, ta thất tha thất thểu đi vào phòng cưới.
Nến đỏ cháy cao.
Ta hờ hững nói với cô dâu bên giường: "Em ngủ đi.
”
Dứt lời ta chuẩn bị đi thư phòng bên cạnh.
Ai ngờ cô dâu đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt chuyển qua bên cạnh, kéo ta lên giường.
Ta chợt ý thức được lập tức hỏi: "Sở Mặc?”
Dáng người tân nương dần dần biến hóa, vén khăn đỏ lên, rõ ràng là Sở Mặc.
Hắn đặt ta vào trong đệm giường tươi đẹp, ánh mắt đỏ như máu: "Sư phụ, Tần Giác, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi cưới vợ, sinh con.
”
Ta uống không ít rượu, choáng váng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
Hắn đột nhiên hôn ta, khóc nói: "Ta không cho ngươi cùng người khác ở cùng một chỗ!"
Có lẽ là tình khó kiềm chế, trong lòng ta quặn đau, đưa tay ôm hắn, nói cho hắn biết trong lòng ta có cố kỵ.
“Nếu ngươi cả đời là phàm nhân, ta sẽ cả đời canh giữ bên cạnh ngươi, kiếp sau còn có thể tìm ngươi, làm sư phụ của ngươi, đem ngươi nuôi lớn.
"
Hắn từng tiếng gọi sư phụ, gọi tên ta, nhiệt tình mà nồng đậm.
Ta say rồi.
Thất thủ rồi.
Nến đỏ lắc lư.
Một phòng đầy cảnh xuân.
.