Ngày lên đường đã tới, ta đem theo tiểu Hồng làm hộ vệ của ta còn Hoàng Ngân đi theo là do Vương Gia của ta lo lắng ta gặp chuyện nên kêu huynh ấy theo ta. Ta cứ trầm tư không nói làm Vương Gia của ta bực bội giở tính trẻ con với ta. Tính khí của ta cũng như trước chỉ ôn nhu cười cười rồi bỏ qua. Không thèm châm chọc như trước
_ Ta không muốn, Ta không muốn. Nàng tại sao lại không thèm nói nhìu như trước nữa. Hông chịu, hông chịu. Hắn nằm lên đùi ta
_ Vương gia trẻ con của ta chàng không được nhõng nhẽo. Ta nhéo mũi hắn.
_ Nàng tại sao lâu nay vẫn tính trẻ con nhưng lại trầm tư như zậy??
_ Ta không thể hiểu, ta lo sợ.
_ Nàng lo sợ gì, nói ta nghe.
_ Ta lo sợ ta mất hết tất cả. Mất chàng, mất Tiểu Hồng Hồng, mất phụ thân, Hoàng Ngân..... Ta sợ mất hết mất, hết tất cả. Ta khóc nước mắt lăn dài trên má.
_ Nàng yếu đuối quá. Nàng mỏng manh dễ vỡ. Nhìn thấy nàng như zậy ta chỉ muốn bên nàng bảo vệ nàng đến cùng. Không muốn rời xa nàng. Hắn đưa tay lên quệt nước mắt trên mặt ta.
_ Huhu ta không muốn xa chàng.