Nguyên thân hiện đang đăng tác phẩm nhiều kỳ trên 《Xuân Đình Báo》, là tờ báo mà phái Anh Đài mới cho ra mắt năm trước, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, đối tượng độc giả chủ yếu là những cô nương thuộc tầng lớp trung lưu chưa thành gia lập thất ở Hoàn Châu.
Đặc điểm nổi bật nhất của Xuân Đình Báo là viết về những chủ đề liên quan đến nữ tử, chất lượng giấy tốt, in ấn tinh tế, giá thành cao hơn báo thông thường một chút.
Dù gì cũng là báo dành cho khuê nữ thuộc tầng lớp trung lưu đọc, trên bìa sẽ xuất hiện một số con muỗi vàng nhỏ, nhưng chúng chỉ có thể chen chúc ở những góc mép xung quanh.
Thi Thiên Cải bắt đầu liệt kê trên giấy, đầu tiên, phương hướng của tờ báo 《Xuân Đình》 khiến nàng xác định tiểu thuyết của bản thân phải thật hay, tốt nhất là viết dưới góc nhìn của nữ chủ, mà xuất thân của nữ chủ không thể quá bình thường, nhưng lại không thể quá cao, như vậy mới khiến độc giả có cảm giác gần gũi.
Phạm vi như vậy không tính là hạn chế, mà là quá rộng.
Vấn đề quan trọng nhất là, liệu độc giả có thể tiếp nhận việc nàng sáng tác ra thứ gì đó quá "mới" không? Đi trước một bước là thiên tài, đi trước trăm bước là kẻ điên.
Tâm trạng Thi Thiên Cải thất thường, đẩy đống sách ra, để lộ ra thứ gì đó trên bàn.
Là lá thư nàng đã thấy khi mới bị xuyên qua đây, suýt chút nữa thì nàng đã quên mất chuyện này.
Ký ức có liên quan đến Thi Tam trong đầu Thi Thiên Cải rất mơ hồ, nàng không biết bức thư này là ai gửi đến.
Nàng ngừng một chút, sau đó nhặt phong thư lên, tờ giấy trong đó nhẹ nhàng đung đưa rồi rơi xuống đất.
Chỉ thấy ba từ viết bằng mực rõ ràng trên mặt giấy: Thư từ hôn.
Tám ngày sau.
"Thi Tam, nhanh như vậy ngươi đã viết xong rồi sao?"Thi Thiên Cải nhốt bản thân mình trong phòng tròn tám ngày, bởi vì hệ thống đã khóa giá trị thể lực, nàng chỉ duy trì những nhu cầu cơ bản nhất như nước, thức ăn với tắm rửa, còn lại không kể ngày đêm cày mặt trên bản thảo.
Dường như nàng đã tiến vào trạng thái huyền ảo nào đó, từ dàn ý đến bản thảo, từ cầm bút lông cũng không chắc đến viết hơn vạn chữ.
Cuối cùng đến khi đặt bản thảo vào tay Ngô Lệ Xuân, cả người nàng có chút hoảng hốt, yếu ớt dựa trên ghế: "Đúng, ta đã viết xong ba chương đầu rồi.
"Ngô Lệ Xuân nhận lấy bản thảo, ban đầu hơi bất ngờ bởi độ dày của nó, sau lại bị chữ viết mèo bươi gà bới của Thi Thiên Cải dọa đến mặt mày xám tro: "Sao chỉ hôn mê một chút thôi mà chữ viết của ngươi lại trở nên xấu như vậy?""Chờ chút, cái gì thế này? 《Thiên kim giả phi thăng thành công sau khi bị từ hôn》?" Nàng ấy nhìn qua còn tưởng mình nhìn nhầm, hét lên: "Đây là tên sách mới của ngươi sao?!".