Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo

Qua mấy ngày, đã là cuối mùa thu.

Hai bên đường phố lá cây ngân hạnh rơi xuống hơn phân nửa, mấy trái hạnh vẫn như cũ linh linh toái toái treo trên cây.

Người đi trên đường đã mặc vào áo gió, chống đỡ gió thu hiu quạnh.

Lệ Thâm vừa hút thuốc vừa lái xe, một đường chạy về hướng trên núi, liền cảm giác gió thổi tới càng ngày càng lạnh.

Bên trong hắn chỉ mặc độc một cái áo màu đen, bên ngoài là áo khoác màu trắng, lúc xe chạy đến giữa sườn núi bỗng nhiên hắt hơi một cái.

Phiền Giang Ngôn ngồi phía sau lôi kính râm xuống nhìn hắn nói, “Mặc ít như vậy?”

Lệ Thâm khịt khịt mũi, đóng cửa sổ xe lại, sau đó mở hệ thống sưởi ấm, “Ngày hôm nay đặc biệt lạnh.”

Phiền Giang Ngôn ừ một tiếng, quay đầu xem phong cảnh phía ngoài, có lá thu cuộn xoáy rơi xuống, hắn khe khẽ thở dài một hơi, “Lúc Dung Cẩm Giác đi, không biết có lạnh như ngày hôm nay không.”

Lệ Thâm mạnh mẽ hút vài hơi khói, thấp giọng nói, “Năm năm, hắn ở bên kia, hẳn là sẽ không sợ lạnh.”

Hai người lái xe đến dưới chân núi, sau đó đi bộ lên núi, Phiền Giang Ngôn mặc áo gió cùng quần màu đen, một thân trang trọng, hai người một đường trầm mặc, mãi đến tận khi đứng trước bia mộ.

Dung Cẩm Giác có rất ít bức ảnh cười đến xán lạn, một tấm duy nhất, vẫn là thời điểm cùng Phiền Giang Ngôn, Phiền Giang Ngôn chụp cho hắn.

Nhìn bức ảnh trên mộ bia, Phiền Giang Ngôn đưa tay vuốt ve, phảng phất nhớ lại chuyện cũ đã xa, hắn nói, “Bọn em tới thăm anh.”

Năm năm trước, Dung Cẩm Giác ngồi trên chuyến bay gặp tai nạn, toàn bộ nhân viên không một người may mắn thoát khỏi.

Biết được tin tức Dung Cẩm Giác gặp nạn, chỉnh chỉnh một năm, Phiền Giang Ngôn mỗi ngày đắm chìm bên trong cự đại bi ai, không có cách nào giải thoát.

Y là cực hận Dung Cẩm Giác, hận hắn cường thủ hào đoạt, hận hắn uy hiếp mình, cho nên chỉ cần là chuyện có thể xúc phạm tới Dung Cẩm Giác, y sẽ làm tất cả.

Dung Cẩm Giác càng quan tâm y, y lại càng không tiếc mệnh, đoạn thời gian hai người cùng nhau kia, chỉ có thống khổ và dằn vặt vô tận.

Đến cuối cùng Dung Cẩm Giác lựa chọn buông tay, tác thành cho y, để y cưới vợ, để y trải qua sinh hoạt mình mong muốn.

Thế nhưng Phiền Giang Ngôn có hận hắn thế nào đi nữa, cũng sẽ không nghĩ tới, có một ngày, Dung Cẩm Giác sẽ triệt để rời khỏi thế giới này, triệt triệt để để biến mất trước mắt y.

Một khắc kia khi Dung Cẩm Giác rời đi, Phiền Giang Ngôn mới cảm nhận được loại đau đớn như xé ruột gan kia.

Y yêu hắn.

Chỉ là hận ý khiến y mất đi lý trí, y không muốn thừa nhận, cũng sẽ không nguyện ý thừa nhận, mãi đến tận khi y ý thức được rằng, đời này của y, sẽ không bao giờ được gặp lại Dung Cẩm Giác, y mới bỗng nhiên rõ ràng là y yêu hắn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Vĩnh viễn cũng không kịp.

Y cũng không có cách nào đối Dung Cẩm Giác nói ra lời tự đáy lòng, cũng không có cơ hội nói cho Dung Cẩm Giác biết kỳ thực y cũng yêu hắn, lại càng không thể nắm giữ khả năng cùng Dung Cẩm Giác bắt đầu lại từ đầu.

Đó là đoạn thời gian gian nan nhất trong cuộc đời Phiền Giang Ngôn, Lệ Thâm bồi tiếp Phiền Giang Ngôn từng bước một cố gắng vượt qua, hắn tận mắt nhìn thấy Phiền Giang Ngôn thừa nhận cự đại bi ai, tuy rằng bi ai của hắn cũng không ít hơn so với Phiền Giang Ngôn, thế nhưng khi hắn nhìn thấy bản thân Phiền Giang Ngôn phải vĩnh viễn sống trong hối hận cùng vô tận dằn vặt, hắn chợt ý thức được, người đi rồi, thì sẽ chẳng còn lại gì cả.

Sinh mệnh yếu ớt như vậy, e rằng một ngày nào đó sẽ vĩnh viễn rời đi, không kịp nói hẹn gặp lại, không kịp nói lời từ biệt, tất cả đều không kịp…

Trong vòng hai năm, đối mặt phụ thân qua đời, bằng hữu gặp nạn, nội tâm Lệ Thâm bỗng nhiên vô cùng thông suốt, có lẽ chỉ có thiết thân trải qua, mới hiểu được, cõi đời này, người chỉ có thể tự thành toàn cho mình.

“Năm năm, tôi đến bây giờ vẫn cảm thấy, Dung Cẩm Giác không hề rời đi, ” Phiền Giang Ngôn mở miệng đánh gãy Lệ Thâm trầm tư, y thấp giọng nói, “Giống như là một giấc mộng, nhưng giấc mộng này không có hắn, tôi vẫn còn phải làm cả đời.”

Một cơn gió thổi qua, Lệ Thâm chỉ cảm thấy mũi chua xót, trong mắt hắn dẫn theo lệ quang.

“Hắn nhất định là hận tôi đến chết, hận tôi những năm này phụ lòng hắn, hận tôi dằn vặt hắn…”

Lệ Thâm đánh gãy lời y, “Giang Ngôn, đừng như vậy, Cẩm Giác chưa bao giờ hận cậu, hắn chỉ hận chính bản thân hắn, không có các cậu một khởi đầu tốt.”

Nước mắt Phiền Giang Ngôn không nhịn được rơi xuống, ở trước Lệ Thâm, y cũng không cần mạnh mẽ chống đỡ, năm năm này, chỉ cần thấy được bức ảnh Dung Cẩm Giác, nhắc tới bất kỳ điều gì liên quan đến hắn, nước mắt của y liền không ngừng chảy xuống, y quá khó tiếp thu rồi, không còn người nào có thể khó chịu hơn so với y.

“Tôi lúc đó quá trẻ tuổi, nếu như ông trời lại cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ không hận hắn, cũng sẽ không dằn vặt hắn nữa, tôi sẽ thật lòng đối tốt với hắn, nói cho hắn biết tôi cũng yêu hắn, sau đó hảo hảo cùng hắn…” Phiền Giang Ngôn nói đến một nửa rốt cuộc không mở miệng được nữa, âm thanh tắc nghẹn, y biết sẽ không bao giờ, y rốt cuộc sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.

Cả đời này, mất đi, thì cũng sẽ không quay lại nữa.

Ngày đó sau khi từ trên núi xuống, Lệ Thâm bồi tiếp Phiền Giang Ngôn đến quán bar, trạng thái Phiền Giang Ngôn thật không tốt, quyết tâm muốn chuốc say mình, Lệ Thâm khuyên lơn đến bên miệng cũng không làm sao mở miệng được, nỗi thống khổ của y, không người nào có thể hiểu thấu, cho nên hắn khuyên y không được.

Việc duy nhất hắn có thể làm, chính là uống cùng y, uống say, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một ít.

Buổi tối hôm ấy, hai người không biết uống bao nhiêu, Phiền Giang Ngôn uống say, dúi đầu vào lòng bàn tay không tiếng động mà rơi lệ, Lệ Thâm một người ngồi ở đó tiếp tục uống, thời điểm mắt say lờ đờ mông lung, một lúc thì nhìn thấy Dung Cẩm Giác đi về phía mình, một lúc lại nhìn thấy Cù Đông Trần đi hôn người khác, đều là ảo giác, hắn biết là giả, nhưng hắn vẫn khó chịu như vậy, trong nháy mắt đó, hắn suy nghĩ về lúc ban đầu, vào lúc ấy Dung Cẩm Giác vẫn chưa hề rời đi, hắn và Cù Đông Trần vẫn còn yêu lẫn nhau.

Nhưng mà thời gian, mãi mãi sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Hắn chỉ có thể mai táng hết thảy đau khổ, một người mang trọng trách tiến lên, tưởng niệm duy nhất, chính là tình yêu trong lòng đối với Cù Đông Trần.

Hắn không hối hận với tất cả những gì hắn làm với Cù Đông Trần, nếu như làm lại một lần nữa, hắn vẫn như cũ sẽ vì Cù Đông Trần hi sinh bản thân, bị hắn hiểu lầm, lần lượt đẩy hắn ra, hắn đều không hối hận, chỉ cần Cù Đông Trần được an toàn.

Hối hận duy nhất của hắn, chính là kỳ thực từ rất lâu trước đây hắn đã yêu Cù Đông Trần, hắn hiểu rõ quá muộn, thời gian hai năm bên nhau, hắn phụ lòng Cù Đông Trần quá nhiều.

Hắn nhớ Dung Cẩm Giác trước khi rời đi cùng hắn nói chuyện điện thoại lần cuối cùng, hắn khuyên Lệ Thâm, cũng đang khuyên chính mình, hắn nói, “A Thâm, đừng để bản thân vĩnh viễn phải hối hận, nếu có cơ hội thì tận lực bù đắp đi, người cả đời này, chỉ có mình thành toàn cho mình.”

Say rượu đánh đổi chính là ngày hôm sau đầu đau như búa bổ.

Lệ Thâm rất sớm đã bị điện thoại đánh thức, lão đại lâm thời quyết định muốn mở một cuộc họp đàm luận, bảo hắn lập tức chuẩn bị tư liệu, cúp điện thoại, Lệ Thâm không nhịn được mắng câu thô tục.


Nhẫn nhịn toàn thân không khỏe, Lệ Thâm rời giường đến căn phòng cách vách, nhìn thấy Phiền Giang Ngôn còn ngủ bất tỉnh ở kia, hắn liếc nhìn thời gian, mới sáu giờ mười lăm phút, nên đóng cửa lại để y ngủ tiếp.

Hôm qua hai người làm sao trở về nhà Phiền Giang Ngôn, Lệ Thâm hoàn toàn không có ấn tượng, chỗ ở Phiền Giang Ngôn cách nhà hắn rất xa, Lệ Thâm chạy về thay quần áo khẳng định không còn kịp rồi, đành phải đến phòng ngủ của y lục tìm vài món đồ sạch sẽ mặc vào, sau đó đón xe đến đơn vị tăng ca.

Gần đến buổi trưa Phiền Giang Ngôn mới gọi điện thoại tới cho hắn, hỏi hắn đi đâu rồi.

Lệ Thâm xoa xoa cái trán đau nhức, hỏi y, “Rốt cục tỉnh rồi?”

“Tôi rời giường không thấy anh, anh còn cướp sạch quần áo của tôi?”

Lệ Thâm cười nói, “Hết cách rồi, lâm thời bị gọi tới tăng ca, đành phải mượn của cậu ứng phó.”

Hai người lại tùy tiện hàn huyên vài câu mới cúp điện thoại.

Mãi đến tận buổi chiều 4 giờ, Lệ Thâm mới đem tài liệu làm tốt đưa đến văn phòng tổng bí thư.

Kết quả mới vào cửa liền thấy tổng bí thư cau mày hỏi, “Lệ Thâm, tối qua cậu uống bao nhiêu, khắp người toàn mùi rượu không tan.”

Lệ Thâm lúng túng cười cười, nói, “Tôi cũng nhớ không rõ đã uống bao nhiêu.”

Tổng bí thư bất đắc dĩ hướng hắn vung vung tay, “Được rồi, cậu nhanh đi nghỉ ngơi một lát, tôi xem trước một chút, có gì lại gọi cậu.”

Lệ Thâm gật đầu một cái, trở lại văn phòng đóng cửa lại dự định chợp mắt một chút, hắn say đến lợi hại, vừa nãy là cứng rắn chống đỡ mới làm xong tài liệu, hiện đầu óc phút chốc trống không, càng cảm thấy mệt đến không được.

Hắn đi vào trong phòng nghỉ ngơi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, di động lại vang lên.

Là một lão tổng xí nghiệp, trước bởi vì chuyện làm ăn tiếp xúc qua mấy lần, Lệ Thâm do dự một chút, mới nhận điện thoại.

Đối phương hỏi hắn có thời gian không, buổi tối hẹn cùng nhau ăn cơm.

Người này bình thường khôn khéo nhanh nhẹn, cùng phía chính phủ có rất nhiều hợp tác mật thiết, hơn nữa làm người khiêm tốn, lúc mời người khác ăn cơm cũng làm đủ lễ nghi.

Lệ Thâm dừng một chút, có chút không tiện cự tuyệt.

Người kia tiếp tục nói, “Chỉ là mấy bằng hữu trong vòng thôi, Lệ chủ nhiệm cứ yên tâm đi, hôm nay tụ hội chỉ ăn cơm, không nói công sự.”

Lệ Thâm chỉ đành phải nói, “Được rồi, Từ tổng nói địa điểm đi, tôi một lát nữa tan tầm sẽ qua.”

Lúc Lệ Thâm chạy tới, đã là chạng vạng.

Đẩy ra cửa phòng bao đi vào trong, hắn thấy được Cù Đông Trần ngồi ở chính giữa.

Bước chân dừng một chút, Từ Tri Hành cười cười đi về phía hắn, “Lệ chủ nhiệm, mời ngồi mời ngồi.”

Lệ Thâm nói, “Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.”

“Lệ chủ nhiệm nói chi vậy, ngài có thể tới chính là cho tôi cực đại mặt mũi, đều là bằng hữu, nào có cái gì chờ hay không chờ, ngài quá khách khí.”

Bọn họ đặc biệt vì hắn để lại vị trí, ba, bốn người đứng lên thỉnh hắn vào bên trong ngồi, Lệ Thâm chối từ không xong, đi mấy bước ngồi vào bên cạnh Cù Đông Trần.

Từ Tri Hành cười cùng hắn giới thiệu, “Đều là bạn cũ, người khác Lệ chủ nhiệm ngài cũng biết, vị này chính là Cù tiên sinh, ” Từ Tri Hành khách khí vì hai người giới thiệu, “Chắc hẳn hai vị trí đã gặp mặt từ trước, tôi sẽ không giới thiệu thêm nữa, sau khi uống rượu xong, mọi người đều quen thuộc.”

Bàn rượu truyền đến một tràng tiếng cười.

Cù Đông Trần mở miệng nói, “Lệ chủ nhiệm chúng ta từ rất lâu trước đây đã quen biết rồi, Từ tổng không cần quá khách khí.”

Lệ Thâm nghe vậy chuyển con ngươi nhìn về phía hắn, hắn người này vừa nói ngược lại khiến mọi người rất kinh ngạc, Từ Tri Hành cười hỏi, “Nguyên lai hai vị là bạn cũ? Vậy thì tốt quá, sau này Lệ chủ nhiệm có thể hảo hảo cùng Cù tiên sinh uống mấy chén, Cù tiên sinh quanh năm ở nước ngoài, ngài lại là người bạn đầu tiên hắn thừa nhận.”

Cù Đông Trần nghe lời này nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Từ Tri Hành nói, “Từ tổng nói lời này thì quá phân cách rồi, chúng ta là kinh thương, bốn biển đều là bằng hữu, Từ tổng chẳng lẽ không phải bằng hữu của tôi sao?”

Từ Tri Hành cười ha ha, nói, “Cù tiên sinh nói lời này cũng không giả, ” nói xong liền giơ ly rượu lên, đối mọi người nói, “Vì câu bằng hữu này của Cù tiên sinh, mọi người chúng ta có phải là nên cùng uống một chén không.”

Hai người bọn họ có qua có lại, ngược lại vừa vặn điều tiết bầu không khí trên bàn cơm.

Đang ngồi ngoại trừ Từ Tri Hành, còn có mấy người cũng thường xuyên giao thiệp với chính phủ, Lệ Thâm gọi ra được mấy cái tên như vậy, hai vị khác nghe Từ Tri Hành giới thiệu là bằng hữu làm ăn, một người họ Lý, một người họ Trương, mà ngồi ở phía đối diện là hai cô gái chừng hai mươi, trong đó một xuyên váy màu vàng nhạt, hơi trang điểm hồng phấn, trưởng đến thanh tân thoát tục, Lệ Thâm không khỏi nhìn cô nàng nhiều thêm vài lần, khí chất người này càng giống với nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học danh tiếng nào đó hơn, một thân phong độ của người trí thức, ngược lại ở trong trường hợp này hoàn toàn không hợp.

Từ Tri Hành tiến đến bên tai hắn nói, “Cố tổng Trương tổng mang đến, cậu biết đó, nam nhân mà.”

Từ Tri Hành nói mờ ám, Lệ Thâm lại nghe được rõ ràng, chỉ là trong lòng có chút mơ hồ kỳ quái, cũng không biết có phải do mình ở trên quan trường quá lâu nên bệnh đa nghi biến nặng không.

Rượu quá ba tuần, cơm lại không ăn bao nhiêu.

Lệ Thâm bởi vì say rượu, trong vòng một ngày cũng không ăn cái gì thật ngon, bây giờ lại uống mấy chén rượu, dạ dày vừa mới bình ổn lại bắt đầu cuồn cuộn trên dưới, hắn hơi nhíu mày.

Hắn một khi không thoải mái liền nghiện thuốc lá, hắn đứng lên, muốn đi ra ngoài đánh điếu thuốc.

Cù Đông Trần ở một bên cùng người uống rượu tán gẫu, Lệ Thâm thấp giọng nói, “Cù tổng, mượn qua.”

Cù Đông Trần nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, Lệ Thâm có chút luống cuống mà lệch ánh mắt, từ ngày đó sau khi hắn nói với mình những câu kia, Lệ Thâm tựa hồ mất đi dũng khí đối mặt hắn.

Biết rõ mình không nên ôm ảo tưởng gì nữa, nhưng mỗi một lần đối mặt với Cù Đông Trần, loại đau nhức mơ hồ kia luôn liên lụy hắn.

Đợi hắn hút xong một điếu thuốc trở về phòng bao, liền thấy người họ Lý kia giới thiệu người ở bên cạnh cho Cù Đông Trần nhận thức, “Cù tiên sinh, nàng gọi là Lý Dung Dung, em gái của tôi, năm nay mới vừa tốt nghiệp xong đại học, từ sau khi ở tiệc rượu gặp qua Cù tiên sinh vẫn luôn ngưỡng mộ phong thái Cù tiên sinh, hôm nay nhất định phải bảo tôi dẫn nó đến gặp mặt ngài một lần.”

Cù Đông Trần được người khen cũng chỉ hơi dương lông mày, lễ phép nhìn về phía Lý Dung Dung, cười nói, “Là tiệc rượu lúc trước Cố tổng tổ chức đi, chúng ta từng gặp ở đó, có đúng không?”


Không nghĩ tới Cù Đông Trần còn nhớ, gương mặt xinh đẹp của Lý Dung Dung nhất thời có chút e thẹn, cô hơi cúi thấp người cười cười, nói, “Không ngờ Cù tiên sinh vẫn còn nhớ tôi.”

Cù Đông Trần mỉm cười, “Mỹ nữ tôi tự nhiên là không quên được.”

Hai người nhẹ nhàng chạm chén, Cù Đông Trần ngửa đầu uống hết, Lý Dung Dung uống một hớp, trên mặt nhất thời đỏ ửng một mảnh, ở dưới ánh đèn ngược lại có một phen đặc biệt phong vận.

Tiếp đó, Trương Lý hai vị lão tổng vẫn luôn kính rượu Cù Đông Trần, Lý Dung Dung cũng tựa hồ uống không ít, lúc cô nâng chén rượu đến kính Lệ Thâm, Lệ Thâm liền phát hiện cô đã say rồi.

Lệ Thâm nhìn về phía Từ Tri Hành, người kia đang cùng bằng hữu trò chuyện đến tận hứng, Trương Lý hai người liền luân phiên rót rượu Cù Đông Trần, đáy lòng Lệ Thâm trầm xuống, chỉ hy vọng là mình suy nghĩ nhiều.

Tất cả mọi người uống đến không uống nổi nữa, Từ Tri Hành mới kết thúc tràng tiệc này.

Lệ Thâm bất động thanh sắc đi phía sau Cù Đông Trần, hắn uống nhiều rồi, Lệ Thâm nhìn ra được, hắn nhìn bước chân Cù Đông Trần lảo đảo, biết được hắn đang cường chống đỡ, lúc xuống cầu thang dưới chân chợt hẫng một nhịp, Lệ Thâm tay mắt lanh lẹ giúp đỡ hắn một cái, Cù Đông Trần lại hất tay hắn ra, ánh mắt nhìn về phía hắn đều là phiền chán, “Mẹ hắn đừng chạm vào tôi, tôi sẽ tự đi.”

Trong lòng Lệ Thâm từ lâu đã tê dại, nghe hắn nói như vậy cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ nhìn hắn hỏi, “Một lát nữa ai tới đón cậu?”

Trương Thông lúc này chạy tới bên cạnh hai người đối Lệ Thâm nói, “Lệ chủ nhiệm, tài xế của tôi đã chờ ở bên ngoài, tôi và Cù tổng vừa vặn tiện đường, lát nữa tôi bảo đảm đưa hắn an toàn về đến nhà, ngài cứ yên tâm đi.”

Lệ Thâm hơi nhướng mày, vừa muốn nói gì liền bị Từ Tri Hành kéo qua, “Mấy việc này ngài cũng đừng quan tâm, chốc nữa ngài ngồi xe với tôi, tôi phụ trách đưa ngài trở về.”

“Không được, tôi đón xe là được.” Lệ Thâm lễ phép từ chối, nhìn lướt qua Lý Dung Dung cùng vị lão tổng họ Lý kia, hai người chẳng biết lúc nào đã sớm rời đi.

Lệ Thâm xem sắc mặt Trương Thông không đổi, chỉ kỳ quái người này uống nhiều rượu dáng vẻ lại một bộ tỉnh táo, hắn ngước mắt nhìn Cù Đông Trần nói, “Bảo tài xế cậu tới đón đi, số điện thoại bao nhiêu, tôi gọi cho hắn.”

Trương Thông nghe nói như thế chợt cười nhìn về phía Lệ Thâm nói, “Làm sao, Lệ chủ nhiệm đây là không tin tưởng tôi sao?”

Lệ Thâm đành phải giải thích, “Trương tổng hiểu lầm, tôi không có ý này, chỉ là Đông Trần người này uống say tính khí không tốt, tôi lo lắng một lát nữa hắn…”

Kết quả lời còn chưa nói hết, Trương Thông liền đánh gãy lời hắn, “Nguyên lai là như vậy, ha ha, Lệ chủ nhiệm cứ việc yên tâm, chỉ là mấy phút lộ trình mà thôi, Cù tiên sinh không đến nỗi làm gì tôi đi, ” nói xong hắn liền quay đầu hướng Cù Đông Trần nói, “Cù tiên sinh, ngài cùng tôi đi bên này, tôi đưa ngài trở về.”

Cù Đông Trần đã say rồi, hắn ừ một tiếng, lạnh lùng quét nhìn Lệ Thâm một cái, liền đi theo Trương Thông đi về một hướng khác, Lệ Thâm đành phải đứng nơi đó nhìn bọn họ biến mất ở trước mắt mình, mặt mày nghiêm nghị.

Lệ Thâm cự tuyệt Từ Tri Hành tự mình leo lên một chiếc xe taxi, hắn do dự một lát mới cúi đầu gọi vào điện thoại Cù Đông Trần, cuộc thứ nhất không ai nghe, lúc gọi lại một lần nữa, biểu hiện đối phương đã tắt máy.

Lông mày Lệ Thâm càng nhíu càng sâu, nhìn bóng đêm chợt lóe lên ngoài cửa sổ, tâm tình dần dần trầm trọng.

Nửa ngày, Lệ Thâm bấm một dãy số khác, lúc đối phương chuyển tiếp, Lệ Thâm trầm giọng nói, “Vương cục, tôi là Lệ Thâm, tôi muốn phiền ngài giúp tôi điều tra một biển số xe, đúng, hiện tại, lập tức.”

Con ngươi Lệ Thâm từng phần từng phần một lạnh xuống, cùng bóng đêm thâm trầm hòa làm một thể.

Cù Đông Trần chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới có một đám lửa càng cháy càng thịnh, hắn không nhớ nổi mình làm sao đi đến quán rượu này rồi ngủ trong gian phòng này, chỉ là khi ý thức hơi hơi tỉnh táo một chút, liền nhìn thấy bên người nằm một nữ nhân khắp người trần trụi.

Nữ nhân này, tựa hồ mới vừa cùng uống hắn uống rượu qua.

Đau đầu đến nổ tung, chỗ dưới thân lại càng cứng đến nỗi sắp nổ tung, nữ nhân ngủ trên giường nhắm hai mắt thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ, tựa hồ cũng sắp không nhịn được nữa, tay cô ta sờ soạng đụng vào chỗ bên cạnh, nháy mắt khi thân thể hai người đụng tới, cũng không nhịn được phát ra một tiếng thấp suyễn, bộ dạng tựa như đói khát cực kỳ.

Ý thức Cù Đông Trần một chốc thì tỉnh táo một chốc lại mơ hồ, mạnh mẽ chống đỡ lực ý chí tự nói với mình nữ nhân này không thể đụng vào, nhưng thân thể lại sắp không chịu đựng nổi, nữ nhân đụng tới hắn giống như là người chết nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, cô ta ngã vào trong ngực của hắn bắt đầu điên cuồng hôn lên da thịt hắn, gỡ bỏ quần áo hắn rồi lại xoa xoa thân thể của hắn, Cù Đông Trần nằm nơi đó mở to mắt không ngừng mà thở hổn hển, mẹ, hắn sắp điên rồi, mẹ!

Cửa vào lúc này chợt nặng nề bị đá văng!

Lúc Lệ Thâm xông tới, liền thấy hai người áo rách quần manh ôm nhau ở trên giường điên cuồng hôn môi.

Lúc Cù Đông Trần nhìn thấy hắn nháy mắt sửng sốt, chợt đẩy nữ nhân ra viền mắt ửng hồng dáng dấp tựa hồ muốn giết người, nữ nhân cũng hồn nhiên không biết, chỉ ôm hắn không ngừng rên rỉ dùng tay hắn vỗ về an ủi thân thể mình.

Lệ Thâm lo lắng hướng Cù Đông Trần nhìn một cái, quay đầu đối người bên cạnh nói, “Đưa cô ta đi.”

Hai nam nhân đi theo phía sau hắn tiến lên một bước, nghe được Lệ Thâm nói một câu liền đem cô gái này đưa đi bệnh viện, hai người xốc chăn ngay tại chỗ đem nữ nhân bao lấy dìu ra ngoài, áo sơ mi Cù Đông Trần mở rộng mà quỳ ở trên giường, tiếng thở dốc từng chút một ồ ồ.

“Lệ chủ nhiệm, tìm được rồi.” Lệ Thâm mang người tới tìm ra máy thu hình nhỏ như cây kim ở trên bàn, đưa đến trước mặt.

Lệ Thâm vẻ mặt lạnh lùng nói, “Bọn họ hẳn là đi không xa, hiện tại đuổi theo.”

“Vâng.”

Mấy người lĩnh mệnh lùi ra.

Lệ Thâm quay đầu nhìn Cù Đông Trần.

Bộ dạng hắn khó chịu đến cực điểm, không biết khi nào bị hạ thuốc, cũng không biết hạ xuống bao nhiêu thuốc, xem đến nơi dưới thân Cù Đông Trần, chỗ đó dị thường cứng chắc, cổ họng Lệ Thâm chợt căng thẳng, trong tích tắc dời ánh mắt.

Cù Đông Trần mắt đỏ nhìn hắn, thân thể phản ứng đã làm cho hắn không nói ra được một câu.

“Cậu mặc quần áo tử tế, tôi đưa cậu đi…”

Lời còn chưa nói hết, một giây sau hắn bỗng nhiên bị Cù Đông Trần đè lên giường, toàn thân người kia toả nhiệt, nhiệt khí tỏa ra từ lòng bàn tay cũng sắp muốn tổn thương hắn, song phương nhìn nhau một giây, Cù Đông Trần chợt thô bạo mà đi lột quần áo hắn.

Lệ Thâm có nháy mắt dừng lại, hắn vừa muốn giãy dụa, nụ hôn Cù Đông Trần đã rơi xuống.

Lệ Thâm chỉ cảm thấy đầu óc vù một tiếng, như nước mùa xuân tràn đê, sông băng nổ tung, một khắc kia, hắn bỗng nhiên mất đi sức lực đẩy Cù Đông Trần ra.

Rất nhiều năm, Lệ Thâm không biết mình có bao nhiêu lần ở trong mơ mơ tới Cù Đông Trần, cũng không có lần nào rõ ràng giống như bây giờ, Cù Đông Trần không có chưởng pháp gì mà hôn đôi môi hắn, nắm cằm của hắn cưỡng bách hắn hé miệng tiếp nhận mình.


Cù Đông Trần mắt đỏ cởi quần áo hắn ra, hai chân quỳ xuống chống bên eo, không nhịn được dùng chỗ dưới thân mạnh mẽ đỉnh hắn mấy lần, hai người đồng thời phát ra một tiếng thoải mái khinh suyễn.

Lệ Thâm cúi đầu nhìn, tuy rằng cách quần áo, phía dưới hắn dĩ nhiên không biết xấu hổ mà cứng rồi.

Hắn chưa bao giờ phát hiện ý chí của mình bạc nhược như vậy, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Cù Đông Trần, quá mất mặt, hắn nghĩ, thân thể của hắn dĩ nhiên cũng tưởng niệm Cù Đông Trần như vậy.

Cù Đông Trần tự nhiên là cảm giác được Lệ Thâm cương, hắn cười lạnh một tiếng, không chút do dự mà kéo quần hắn xuống, Lệ Thâm muốn giãy dụa, gọi một câu “Đông Trần, đừng…”

Một giây sau Cù Đông Trần lại trực tiếp lấp kín cái miệng của hắn, tựa như đang cố ý nhục nhã ngay cả quần lót của hắn cũng kéo ra, trên đầu là ánh đèn lay động, Lệ Thâm chỉ cảm thấy có trong một nháy mắt như vậy, toàn thân hắn trần trụi bại lộ dưới ánh đèn, bại lộ ở trong mắt cái người hận hắn nhất này, hắn ở trước mặt Cù Đông Trần, rốt cục trần như nhộng.

Cù Đông Trần lạnh lùng quan sát hắn, “Lệ Thâm, mẹ nó tôi đã từng nói với cậu cái gì? Bảo cậu mẹ nó cách xa tôi một chút! Con mẹ nó cậu cứ như vậy đuổi tới cầu tôi làm cậu a!”

Lệ Thâm thống khổ che hai mắt, hắn đã không có cách nào biện giải, cũng không muốn biện giải.

Trong mắt Cù Đông Trần đều là lửa nóng phệ nhân, hắn kéo xuống khóa quần liền bắt đầu va chạm Lệ Thâm.

Từng cái, dùng sức như vậy, thô bạo như vậy, Lệ Thâm cảm thấy mình lại giống như con cá chết, mặc cho bọt nước đánh vào, bị đụng đến sắp rớt xuống giường, Cù Đông Trần nhấn giữ hắn bắn trên người hắn.

Lệ Thâm nhìn hắn, thậm chí có chút khẩn cầu, “Đông Trần, được rồi…”

Cù Đông Trần hồn nhiên không nghe, mở dây nịt ra trực tiếp trói lại hai tay Lệ Thâm, bắt đầu một vòng tiến công mới.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Lệ Thâm không biết đối phương đến tột cùng hạ xuống bao nhiêu lượng thuốc cho Cù Đông Trần, cũng không biết Cù Đông Trần rốt cuộc là thanh tỉnh hay là đã bị tình dục khống chế, đến lần thứ hai Cù Đông Trần đem mặt hắn lật xuống dưới nhấn trên giường, khi hắn lấy ngón tay mò đến nơì mẫn cảm nhất của hắn, Lệ Thâm hút không khí mà hô một câu, “Đừng…”

Thế nhưng ngón tay Cù Đông Trần đã đi vào, dựa vào tinh dịch trơn trượt vừa nãy, hắn đưa vào ba ngón tay khai thác lối vào, Lệ Thâm chỉ cảm thấy trong lòng đâm nhói, dưới thân chỗ đó đau hơn, Cù Đông Trần đã không thể chờ đợi được nữa, qua loa làm trơn, sau khi tuốt tuốt dục vọng cao thẳng của mình, trực tiếp nhắm ngay hắn vọt vào…

“Đông Trần… A…” Nước mắt Lệ Thâm lập tức chảy ra, đau, quá đau, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua đau đớn xót ruột như vậy, Cù Đông Trần chỉ hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng không đoái hoài tới cái khác, kéo tóc hắn hoàn toàn tiến vào hắn…

“A…” Lệ Thâm không chịu được mà kêu thành tiếng, hắn bắt đầu phản kháng, trở tay ngăn chặn Cù Đông Trần, muốn đem hắn từ trên người mình đẩy ra, “Đông Trần… Cậu nhẹ chút, Đông Trần…”

Hắn đau đến nước mắt cũng chảy ra, nhưng Cù Đông Trần vẫn cứ thô bạo mà làm hắn như vậy, giống như là một con sư tử động dục, Lệ Thâm đau đến toàn thân run rẩy, Cù Đông Trần nghe thấy hắn thống khổ rên rỉ, nghe thấy tiếng khóc của hắn, bỗng nhiên lật hắn lại, lại một lần nữa bại lộ dưới ánh đèn, tính khí lui ra ngoài sau đó lại lần nữa đỉnh vào thật sâu, Lệ Thâm đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, tính khí của hắn không có nửa điểm xu thế ngẩng đầu, Cù Đông Trần làm hắn mấy lần rồi đột nhiên lui ra ngoài, ngay khi hắn cho là đã kết thúc, một vật bất ngờ tiến vào lỗ mũi hắn, dĩ nhiên là rush.

Sau khi đầu óc phản ứng được cái này này hắn bỗng nhiên lạnh cả người, Lệ Thâm quay đầu ra muốn tránh né, lại bị Cù Đông Trần kéo tóc nhấn vào, một luồng hương vị không tầm thường xông vào mũi, Lệ Thâm chỉ cảm thấy đại não trong phút chốc phát trướng.

Sắc mặt cùng gáy dưới tác dụng của thuốc bắt đầu dần dần trở nên ửng hồng, hô hấp cũng trở nên hơi bất ổn.

Cù Đông Trần nhếch khóe miệng, lại một lần nữa nâng mông lên đỉnh tiến vào.

Lệ Thâm miệng lớn thở hổn hển, dựa vào dịch trơn vừa nãy cùng rush song trọng kích thích, hắn tựa hồ không còn đau đớn như vậy, nhưng bởi vì cường độ Cù Đông Trần làm quá lớn, mỗi cái đều nhấn vào nơi sâu nhất trong hắn, hắn không nhịn được mà gọi ra, Cù Đông Trần chỉ cảm thấy đầu nổ đau, bỗng nhiên giơ tay cho hắn một bạt tai, “Đừng mẹ nó kêu loạn!”

Bạt tai bó ở trên mặt, hô hấp Lệ Thâm đột nhiên đình trệ, hắn không thể tin nhìn Cù Đông Trần, Cù Đông Trần cũng đỏ ngầu mắt nhìn thẳng hắn, song phương đều nháy mắt dừng lại, tựa như thời gian bất động, Cù Đông Trần đã từng, ngay cả một cái ngón tay cũng không nỡ chạm hắn, làm sao biết đánh hắn?

Ý thức được sự thực này, Lệ Thâm chỉ muốn bật cười, thế nhưng viền mắt bỗng nhiên nóng lên, hắn vội vã nhắm mắt lại, chỉ sợ nước mắt rơi xuống.

Cù Đông Trần chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng đến đâm đau, hắn nhìn thấy trong mắt Lệ Thâm là cõi lòng vỡ nát, đáy lòng đau xót, chợt cúi người hôn lên môi hắn.

Hôn là mặn, máu là tanh, không biết ai cắn nát ai, nước mắt pha tạp vào vị gỉ của máu, Lệ Thâm ngay cả giãy dụa cũng bỏ qua, cứ như vậy nhắm hai mắt tùy ý Cù Đông Trần hôn mình, hắn như trước đỉnh lộng Lệ Thâm, nhưng không thô bạo như vừa nãy, mà là thả nhẹ lực đạo, thậm chí bắt đầu xoa xoa thân thể hắn khiến hắn giảm bớt ý đau, nụ hôn của hắn lít nha lít nhít mà rơi ở trên mặt cùng cần cổ, hắn lè lưỡi đi liếm ngón tay Lệ Thâm, nhưng Lệ Thâm đã không quan tâm nữa, sau một bạt tai kia, bất kể có đau như thế nào, hắn cũng không phát ra một tiếng rên rỉ nào nữa.

Lệ Thâm nhớ không rõ Cù Đông Trần bắn mấy lần, trong thân thể của hắn cùng trên giường tất cả đều là tinh dịch Cù Đông Trần, mà hắn lại một lần cũng không bắn, đau đớn trong thân thể cùng đáy lòng làm cho hắn ở trong tràng tình ái này như bị lăng trì, làm đến lúc sau, hắn dần dần mất đi ý thức, hắn dường như nghe được Cù Đông Trần gọi hắn một câu, Lệ Thâm, nhưng hắn đã đau đến ngay cả đáp lại cũng mất hết khí lực, hắn cảm giác tính khí bị người dùng tay nắm chặt, sau đó, liền bị một nhiệt độ ấm áp bao lấy.

Ý thức của hắn đã hỗn loạn, chỉ cho rằng mình đang mơ một giấc mộng, trong mộng Cù Đông Trần vẫn thích hắn, sẽ không thô lỗ mà đối xử hắn như vậy, tính khí ở trong miệng Cù Đông Trần biến lớn, thời điểm bắn ra, hắn đột nhiên thấp giọng gọi một câu, Đông Trần.

Tiếng gõ cửa liên tiếp, chuông cửa từng trận tiếp từng trận chói tai, Cù Đông Trần rốt cục mở mắt ra theo bản năng muốn cắt đứt tất cả tạp âm, cửa phòng trong nháy mắt mở ra, nhìn thấy Tô Nhiên trước mắt khuôn mặt đầy lo lắng, Cù Đông Trần chợt có chút choáng váng.

Hắn đây là đang ở nơi nào?

Tô Nhiên lại ôm lấy hắn thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng, “Ca, anh rốt cục mở cửa, làm em sợ muốn chết anh biết không.”

Cù Đông Trần đầu óc một trận choáng váng, Tô Nhiên ôm hắn còn đang không ngừng nói chuyện, hắn lại đột nhiên nhớ lại các loại chuyện tối hôm qua, đầu óc vù một tiếng, hắn chỉ cảm thấy hô hấp có chút không thông.

Tô Nhiên lúc này đã buông hắn ra muốn đi vào bên trong, “Tại sao anh lại một mình ngủ ở khách sạn lại còn tắt máy nữa, anh biết em tìm anh một buổi tối lo lắng chết em rồi không, nếu không phải…”

“Đứng ở đó!” Cù Đông Trần bỗng nhiên nhìn cậu lạnh lùng nói.

Tô Nhiên sợ hết hồn, xoay người kinh ngạc nhìn Cù Đông Trần, nhất thời quên sau đó phải nói gì.

Cù Đông Trần đôi mắt ửng đỏ, một cánh tay kéo cậu muốn đẩy cậu ra bên ngoài, “Em đi ra ngoài trước.”

Tô Nhiên đầu tiên là nghi hoặc, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu bỗng nhiên phản ứng lại, cậu mở to hai mắt nhìn Cù Đông Trần, chần chờ mở miệng, “Ca… Anh…”

Cậu đột nhiên đẩy hắn ra muốn xông vào, Cù Đông Trần tay mắt lanh lẹ ngăn trở cậu cách tất cả mọi thứ trong phòng, “Tô Nhiên, nghe lời!”

“Em không!” Tô Nhiên hướng về phía hắn hô to, viền mắt đỏ lên, cậu dữ tợn nói, “Em muốn nhìn một chút là ai! Anh tối hôm qua ở cùng ai!”

Cù Đông Trần mặt lạnh túm lấy cậu, trong mắt lộ ra lạnh lẽo, Tô Nhiên lại cắn một cái lên cánh tay hắn, Cù Đông Trần bị đau a một tiếng rồi buông ra, Tô Nhiên ngay lập tức vọt vào.

“Tô Nhiên!” Cù Đông Trần thanh âm bình tĩnh đuổi theo vào, giây sau lại phát hiện trên giường không một bóng người, buồng tắm mở ra, trên đất vứt bao cao su đã dùng qua, khắp nơi bừa bộn.

Trên mặt Cù Đông Trần toát ra kinh ngạc, vài giây sau, tâm treo nơi cuống họng mới chậm rãi thả xuống.

Tô Nhiên trong mắt chứa hận ý quay đầu nhìn về phía hắn, “Người đâu?! Ca, cái người ngủ với anh ở đâu?!”

Cù Đông Trần nhìn cậu, không có nét lo lắng như vừa rồi, hắn khẽ nói, “Tôi bảo hắn đi rồi, một tên MB mà thôi, về phần em, sao lại đại kinh tiểu quái như vậy.”

“Không được! Em không đồng ý!” Tô Nhiên bỗng nhiên oan ức đến cực điểm mà khóc ra thành tiếng, “Anh tại sao phải ngủ cùng người khác! Em không đồng ý! Nha, em không muốn!”

Cù Đông Trần cứ như vậy nhìn cậu khóc nháo, nhìn cậu oan ức tột cùng mà rơi nước mắt, một lát sau, mới tiến lên trước ôm cậu muốn kéo cậu vào trong ngực, Tô Nhiên cũng không để cho hắn ôm, giận hờn đẩy hắn ra, nhưng cậu nơi nào có khí lực bằng Cù Đông Trần, Cù Đông Trần xoa xoa tóc cậu đem cậu ôm vào trong ngực dỗ dành, “Được rồi đừng nháo nữa, Tô Nhiên, tôi bị người bỏ thuốc, em xem một chút những thứ thả trên bàn…”

Tô Nhiên lúc này mới dừng khóc, ngậm lấy nước mắt ngẩng đầu lên xem mấy món đồ tình thú trên bàn, cậu biết Cù Đông Trần không có ham mê kia, cho nên nhất thời không nói tiếp nữa.

Cù Đông Trần nói, “Tôi bây giờ còn có chuyện phải xử lý, tôi bị người thiết kế, nếu không phải…” Hắn nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, dừng một chút mới nói tiếp, “Em bây giờ nói cho tôi biết, làm sao em biết tôi ở đây, ai nói cho em?”

Tô Nhiên biết bộ dáng Cù Đông Trần không giống như đang nói dối, cậu nhìn hắn một mặt nghiêm túc, lại khịt khịt mũi mở miệng nói, “Em sáng sớm thu được tin nhắn của anh, bảo em tới nơi này đón anh…”

“Mấy giờ?”

“Là một tiếng trước.”

Cù Đông Trần ngưng mi, buông cậu ra rồi đi đến đầu giường tìm di động của mình, quả nhiên, không biết hắn mở máy lúc nào, tin nhắn duy nhất phát ra ngoài vào sáng sớm chính là cho Tô Nhiên.


Là Lệ Thâm, Cù Đông Trần nhấp môi dưới, con ngươi thâm trầm, hắn hẳn là một tiếng trước rời đi.

Đầu óc chợt lóe tất cả những chuyện phát sinh tối qua, Cù Đông Trần chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên nhảy đau, hắn nhớ hắn đối Lệ Thâm làm cái gì, hắn cư nhiên dưới sự chi phối của tình dục mạnh mẽ làm Lệ Thâm.

Khi về nhà Cù Đông Trần liền nhẫn nhịn dỗ Tô Nhiên vài câu bảo cậu trước về nhà mình, mấy ngày gần đây hắn có việc phải xử lý, không để ý tới cậu được.

Tô Nhiên còn đang vì chuyện Cù Đông Trần ngủ cùng người khác canh cánh trong lòng, nhưng cậu thấy Cù Đông Trần biểu tình nghiêm nghị, mi phong lạnh lẽo, liền biết Cù Đông Trần đang đè nén tức giận, trạng thái hắn như vậy, Tô Nhiên chưa từng thấy, cho nên cậu không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể bé ngoan nghe lời.

Cù Đông Trần trực tiếp lái xe về nhà.

Hắn cởi quần áo đến buồng tắm rửa ráy, trên quần áo nhiễm vết tích vẫn chưa rút đi, chuyện từng trải tối hôm qua lại một lần nữa thoáng hiện trong đầu óc, thật lâu không di dời được.

Dòng nước ào ào chảy xuống, Cù Đông Trần một quyền nện trên tường, đôi mắt có chút đỏ đậm.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thành như vậy?

Hắn hiện tại tình nguyện bản thân mình đêm qua cùng người khác, trúng kế của đối phương rồi sau đó hắn sẽ nghĩ biện pháp bãi bình, nhưng tại sao cố tình là Lệ Thâm?

Cố tình là, hắn cực không muốn có bất kỳ quan hệ nào dính líu đến người kia.

Vẻ mặt thống khổ của Lệ Thâm ở trong đầu óc hắn không di chuyển được, lúc Cù Đông Trần tiến vào hắn, tiếng rên rỉ của hắn như máy ghi âm chiếu lại vang vọng bên tai, Cù Đông Trần che hai mắt, mặc cho nước chảy từ mi mắt rơi xuống, hắn không biết tối hôm qua mình bị gì, hắn rõ ràng có thể dừng lại, nhưng hắn lại một lần thêm một lần cương lên trong thân thể Lệ Thâm, chỉ cần nghĩ đến người dưới thân mình đang đè lên chính là Lệ Thâm, hắn liền không thể ức chế mà cương…

Tắm xong đi ra, di động Cù Đông Trần cũng vang lên, hắn đi tới nhận điện thoại, liền nghe đến người bên kia nói, “Cù tiên sinh, người chúng tôi đã tìm được.”

Cù Đông Trần đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm, hắn trầm giọng nói, “Mang tới.”

Sau một tiếng, tâm phúc của hắn đứng trước mặt hắn báo cáo với hắn, “Là người Lệ gia tối hôm qua tìm được bọn họ, lúc chúng tôi đến đã có người đứng chờ, ngoại trừ hai người thiết kế ngài kia, bọn họ còn tìm được máy thu hình từ trong khách sạn ngài ở.”

Cù Đông Trần mi phong lạnh lẽo, hỏi, “Nữ nhân kia đâu?”

“Theo điều tra của chúng tôi, cô ta hẳn là không biết chuyện.”

Cù Đông Trần chậm rãi đứng lên, nhìn Trương Lý hai người trước mặt bị trói trên đất tựa như bó bánh chưng, hắn cười lạnh đi tới, đá bọn họ một cước.

Hai người nhìn hắn chằm chằm a a gọi.

Cù Đông Trần trong mắt tiết lộ sát quang, hắn đã rất lâu không động thủ, nhưng tẩy trắng không có nghĩa là hắn sẽ không, nói cho cùng, chảy trong xương hắn, vẫn là máu hắc đạo.

“Trương Lý hai người là người của tổng giám tiền nhiệm lúc trước, người kia hận ngài đoạt vị trí của gã, lại tiêu diệt từng người của hắn, cho nên xếp đặt một bàn cờ như thế, muốn khiến ngài rơi vào bê bối, mất đi chống đỡ từ Charles.”

Cù Đông Trần khẽ mỉm cười, hắn sớm đã nghĩ đến, hắn vừa trở về, còn chưa kịp gây thù hằn, lần này, hẳn sẽ chỉ là thăm hỏi đến từ “Bạn cũ”.

Chỉ trách hắn buông lỏng cảnh giác, không ngờ đối phương sẽ lợi dụng bữa tiệc của họ Từ xuống tay với hắn, là hắn sơ sót.

Cù Đông Trần xoay người nhìn tâm phúc nói, “Nên làm như thế nào, không cần tôi dạy cho mấy người chứ?”

Người kia nhìn thấy đáy mắt Cù Đông Trần là tàn nhẫn quyết tuyệt nhất thời cúi đầu nói, “Tôi hiểu được, Cù tiên sinh.”

Cù Đông Trần ghét bỏ liếc mắt nhìn hai người trên đất, lạnh giọng nói, “Dẫn bọn họ đi ra ngoài.”

Mấy người đồng thanh trả lời một câu vâng, sau đó đi lên trước khiêng hai người ra ngoài, hai người kia ban đầu phẫn hận đến trong mắt bộc lộ sợ hãi chỉ trong vòng mấy giây, bọn họ a a a mà trao đổi, không biết phải làm thế nào, trong miệng nhét băng gạc cái gì cũng không nói ra được, bộ dạng nhìn Cù Đông Trần tựa như là muốn nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, thế nhưng Cù Đông Trần không hề liếc mắt nhìn bọn họ dù chỉ một cái, lời đã nói ra, căn bản không thể thu hồi.

Hắn phi thường chán ghét thủ đoạn thấp hèn như vậy, nhưng nếu đối phương muốn ép hắn, hắn chỉ có thể so với bọn họ làm càng ác càng tuyệt tình hơn.

Từ sau ngày hôm đó, Cù Đông Trần cũng không gặp lại Lệ Thâm, thẳng đến mấy hôm sau, hắn vừa bước vào văn phòng thư ký liền đuổi theo vào, “Cù tiên sinh, người văn phòng thị ủy một lát nữa muốn qua đây đưa một phần văn kiện, vì là thiệp mật, cho nên bọn họ tự mình đưa tới.”

Cù Đông Trần nghe vậy nhẹ nhàng xoay chuyển đồng hồ trên cổ tay, hắn ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có ánh dương quang chiếu vào, khí trời là tốt hiếm thấy.

Hắn ừ một tiếng, hỏi thư ký, “Cuộc họp của chúng ta mấy giờ bắt đầu?”

“Chín giờ.”

Cù Đông Trần nói, “Nói với văn phòng, điều đến bây giờ.”

Thư ký chần chừ một lúc mới gật đầu nói, “Vâng.”

Cù Đông Trần cúi đầu liếc nhìn thời gian, nói, “Sau năm phút, phòng hội nghị sẽ mở, cậu đi chuẩn bị đi.”

Thư ký vội vàng đi ra ngoài.

Cù Đông Trần lại một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết vì sao, lòng bàn tay thậm chí có chút chảy mồ hôi.

Bởi vì hội nghị bắt đầu sớm, cho nên lúc kết thúc vừa vặn chín giờ năm mươi.

Thư ký một đường cùng Cù Đông Trần đi ra ngoài nghe hắn bàn giao hạng mục công việc, chờ nói rõ ràng mọi chuyện, Cù Đông Trần mới đối hắn nói, “Một lát nữa người văn phòng thị ủy đến thì trực tiếp dẫn hắn tiến vào, phòng tổng hợp bên kia không cần đi.”

Thư ký đáp một tiếng được.

Cù Đông Trần đi vào đóng cửa lại.

“Tuần sau buổi sáng chín giờ ở cửa thị ủy, kính xin Cù tiên sinh tham dự hội điều nghiên lần này đúng giờ.” Tự Hải sau khi đưa văn kiện đến liền lặp lại thời gian một lần nữa với Cù Đông Trần, lập tức đứng lên nói, “Quấy rầy Cù tiên sinh rồi, còn khiến ngài bận trăm công nghìn việc phải chờ tôi.”

Cù Đông Trần đứng lên khách khí nắm tay với hắn, nói, “Khách sáo rồi, chúng tôi còn cần các anh ủng hộ nhiều hơn.”

Cù Đông Trần làm đủ lễ nghi tiễn hắn ra đến tận thang máy, hai người đứng nơi đó nhìn con số thang máy trèo lên từng tầng từng tầng, ngắn ngủi trầm mặc, Cù Đông Trần chợt quay đầu nhìn hắn hỏi một câu, “Gần đây Lệ chủ nhiệm rất bận sao? Bình thường đều là hắn đưa văn kiện lại đây.”

Tự Hải dừng một chút, cũng không biết Cù Đông Trần tại sao lại đột nhiên nhắc tới Lệ Thâm, hắn gãi đầu một cái, nói, “Chủ nhiệm chúng tôi nằm viện, hai ngày nay đều không đi làm.”

Cù Đông Trần mi phong nhíu lại một chỗ, nhìn hắn nói, “Nằm viện?”

Tự Hải thấy biểu hiện trên gương mặt hắn biến đổi, cũng giải thích, “Trước cùng bí thư xuống nông thôn vẫn phát sốt, sau khi trở lại thì nằm viện.”

Cù Đông Trần không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.

Cửa thang máy keng một tiếng mở ra, Tự Hải quay đầu nhìn về Cù Đông Trần nói lời tạm biệt, Cù Đông Trần lại nhìn hắn hỏi, “Lệ Thâm đi công tác ngày nào, anh còn nhớ chứ?”

Tự Hải có chút kỳ quái phản ứng của hắn, nhưng vẫn suy nghĩ một hồi đáp trả nói, “Hẳn là thứ hai đi, đúng, là thứ hai, lâm thời có thông báo đi công tác, Thâm ca ngày đó còn đến muộn, lúc đó xem sắc mặt hắn thật sự không tốt.”

Thang máy lập tức sẽ đóng lại, Tự Hải đưa tay cản một chút rồi đi vào, Cù Đông Trần đem nắm tay siết chặt dấu ra phía sau, sắc mặt có chút cứng đờ nhìn hắn gật đầu nói tạm biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận