Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo



Sáng sớm ngày thứ bảy* Cù Đông Trần liền gọi điện cho Lệ Thâm, nhưng bởi vì Lệ Thâm chỉ để chế độ rung, cho nên đợi đến khi hắn tỉnh lại xem thời gian mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên di động.

* Đoạn này tui cũng k hiểu sao chương trước tác giả bảo là thứ sáu đến chương này lại thành thứ bảy, thôi kệ chắc bả nhớ nhầm đó mà (っ=ˆヮˆ=)っ ~ ♥

Ban đầu hắn vẫn chưa phản ứng kịp tại sao Cù Đông Trần lại chủ động gọi điện thoại cho mình, ngây người một lúc mới nhớ đến hẳn là hẹn hắn ăn cơm, bởi vì đêm trước bọn Tự Hải Trương Thư Thần nói muốn cho hắn nếm thực tiễn, mấy người luân phiên nhau cuối cùng chuốc cho hắn quá chén, cho nên đầu óc hắn đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo.

Hắn nhìn thấy trong hòm thư weichat có động tĩnh, nhấp vào xem liền nghe thấy Tự Hải đang gào khóc thảm thiết ở bên kia, “Tối qua tôi một đêm không ngủ đó các đồng chí, ói nguyên một đêm đó, hiện tại đang ở bệnh viện chuyền nước đây này, cái gì gọi là đả thương địch thủ tám trăm tự thương hại mình một ngàn, rốt cục tôi cũng biết được rồi…”

Lệ Thâm nằm trên giường không tiếng động nở nụ cười, lại nghe Trương Thư Thần đầu bên kia nói, “Ai kêu cậu tối qua trâu bò như vậy muốn cùng Thâm ca xuy bình*, bọn tôi cản cũng không cản được, ha ha cái tửu lượng kia của cậu bị như thế là phải.”

*Là kiểu uống nốc cạn chai bia tu liền một hơi k nghỉ á, nó như cái hình bên dưới nè

"U334P4T426D113297F16470DT20120709151508"

Xuy bình? Tối qua? Lệ Thâm nhớ một chút, hoàn toàn không có ấn tượng, phỏng chừng vào lúc ấy, hắn và Tự Hải đều say rồi.

“Thâm ca đâu? Thâm ca không có sao chứ?” Là thanh âm Lý Ba.

Lệ Thâm nghe xong một vòng, mới mở mic ra nói, “Tôi không sao, chỉ hơi đau đầu.”

“Ai, mấy người ai đó tới thăm tôi một chút đi? Tôi thật sự siêu cấp suy nhược, còn có Thâm ca, sau này tôi không bao giờ tìm anh cụng rượu nữa, tôi xin thề, tôi sợ lắm rồi”

“Thâm ca sắp lên chức cậu có muốn tìm cũng không tìm được đâu nhá, lời này của cậu không phải là phí lời sao,” Trương Thư Thần oán hắn.

Lệ Thâm cười nói, “Được rồi mấy cậu, cái gì mà thăng cấp, là bình điều* được không, hơn nữa nơi đó cách thành phố này cũng không xa, chỉ cần muốn uống hoan nghênh bất cứ lúc nào tan làm rồi tới tìm tôi.”

*Là điều chỉnh công tác ngang bằng.

Hàn huyên với bọn họ trong weichat một lát, Lệ Thâm đang định đứng dậy đi tìm ít đồ lót bụng, di động lại lần nữa chấn động.

“Lệ Thâm, tôi là Cù Đông Trần.”

Lệ Thâm ừ một tiếng, nói, “Tôi biết, tôi hiện tại mới tỉnh, vừa nãy không nghe chuông điện thoại.”

“Không có chuyện gì, ” Cù Đông Trần nói, “Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, tôi và Khúc Ba nói xong rồi, buổi chiều ở sân vắng nhà thủy tạ, cậu trực tiếp tới đi.”

“Được, tôi biết rồi, buổi chiều nhất định đến.”

Cúp điện thoại, Lệ Thâm xuống giường kéo rèm phòng ngủ, dương quang thẳng tắp hoảng hoảng chiếu vào, là khí trời sáng sủa mát mẻ, hắn đứng đó phơi nắng trong chốc lát, mới đi đến phòng khách tìm đồ ăn lấp bụng.

Buổi chiều Lệ Thâm mua cháo trước đi nhìn Tự Hải, nhìn khuôn mặt bệnh trạng của hắn đi ra mở cửa, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, Lệ Thâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Sau này vẫn nên ít uống rượu đi, cậu xem sắc mặt mình sắp thành cái dạng gì rồi.”

Tự Hải vừa uống cháo vừa suy nhược mở miệng, “Thâm ca, tôi cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng mỗi lần uống say người khác kéo tôi còn kéo không được, tôi làm sao có thể tự khống chế mình nha.”

Lệ Thâm bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đúng rồi, Thâm ca, ” Tự Hải như là nghĩ đến cái gì nhìn hắn mở miệng nói, “Chuyện anh phải điều đi Cù tổng biết không?”

Lệ Thâm nghi hoặc mà nhìn hắn, “Cậu nói Cù Đông Trần?”

“Đúng a, ” Tự Hải gật gật đầu, “Tôi cảm thấy hắn và anh quan hệ rất tốt, hôm tôi đến tổng bộ của bọn họ hắn còn hỏi về anh đó.”

“Hỏi tôi cái gì?”

“Hỏi gần đây tại sao không thấy anh, bình thường đều là anh tiếp xúc với bọn họ tương đối nhiều mà, anh đột nhiên giao hết công tác cho tôi, nên hắn mới hỏi.”

Lệ Thâm nhìn hắn, “Cậu không nói cho hắn biết chuyện tôi muốn đi chứ?”

Tự Hải lắc đầu một cái, “Không có, tôi chỉ nói anh rất bận rộn.”

Lệ Thâm thở phào nhẹ nhõm, đối hắn nói, “Ừ, chuyện tôi muốn đi cậu cũng đừng nói, hắn phỏng chừng cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, sau này cậu và GE sẽ tiếp xúc rất nhiều, có cái gì không hiểu thì cứ việc điện thoại hỏi tôi.”

“Ừm, được.” Tự Hải lại cúi đầu uống một hớp cháo, nói, “Đột nhiên cảm giác quái quái, thật luyến tiếc anh mà.”

Lệ Thâm cúi đầu nở nụ cười, nói, “Được rồi, lại không phải đi nơi nào, trước khi chính thức có điều lệnh thì vẫn là tạm thời bảo mật đi, vốn cũng không có ý định nói cho mấy cậu, mà tiểu tử Trương Thư Thần kia phỏng chừng phía trên có người, sớm như vậy đã nghe được tin tức rồi.”

Tự Hải nhấp miệng, nói, “Khẳng định.”

Cùng Tự Hải ngồi trong chốc lát thấy thời gian cũng sắp đến, Lệ Thâm mới lái xe đi tới sân vắng nhà thủy tạ, Khúc Ba gọi điện thoại hỏi hắn có cần người đi đón hay không, Lệ Thâm cười nói không cần, cũng không phải không biết đường.

Kết quả hai người gặp nhau ở bãi đỗ xe, Khúc Ba ôm bà xã vừa nói vừa cười bộ dạng ngọt ngào, Lệ Thâm ở phía sau gọi bọn họ một tiếng, cười hỏi bọn nhỏ đâu, tại sao không mang đám nhóc đến, Khúc Ba lắc đầu nói, “Mang chúng đến đây tôi còn có thể ăn cơm không, nhà tôi hiện tại mỗi ngày đều là hiện trường tai nạn xe cộ, hiếm thấy mới có hôm thanh tĩnh một chút.”

Lệ Thâm mỉm cười.

Ba người đi tới phòng bao riêng, đẩy cửa ra thì thấy Cù Đông Trần đang chờ họ, hắn ngồi đó vừa đánh xì gà vừa chơi di động, nghe tiếng ngước mắt lên nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt Lệ Thâm.

Bà xã của Khúc Ba gọi là Vương San San, cùng là bạn đại học với bọn họ, bởi vì cũng là quen biết cũ, cho nên nhìn thấy Cù Đông Trần liền tự nhiên chào hỏi, nói, “Cù tổng, sao cậu càng ngày càng khuôn phép vậy, quá khốc rồi.”

Cù Đông Trần bấm tắt thuốc mới lễ phép nắm tay với hai người, nói, “Nghe nói đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, vậy mà vóc người cậu một chút cũng không thay đổi, cũng càng ngày càng đẹp.”

“Cậu cũng đừng khen cô ấy nữa, thật đó, hiện tại bọn tôi đi ra ngoài người khác đều cảm thấy cổ là tiểu tam của tôi, nói nguyên phối tại sao còn có thể trẻ đẹp như vậy chứ, tôi thật tức á, tôi có già nua như vậy sao?” Khúc Ba nửa là nói đùa nửa cũng nghiêm túc.

“So với những người khác anh thật sự không tính là già, nhưng so với Lệ Thâm và Cù tổng, anh quá già rồi đó Khúc Ba, đừng tự rước lấy nhục, thật sự.” Vương San San cười oán hắn.

Khúc Ba lườm cô một cái, nói, “Ai, sớm biết đã không mang em đến đây rồi.”

Lệ Thâm cùng Cù Đông Trần chỉ cười, biết vợ chồng hai người bọn họ chỉ thích đùa giỡn lẫn nhau như vậy.

Lúc ăn cơm Khúc Ba lại la hét muốn uống chút rượu, còn nói cố ý mang bà xã đến chính là để làm tài xế, Vương San San cũng gật đầu một cái, nhìn Lệ Thâm và Cù Đông Trần nói, “Các cậu cứ uống chút đi, lát nữa tôi làm tài xế phụ trách đưa mấy cậu trở về.”

Lệ Thâm bởi vì tối qua uống nhiều lắm hiện tại ngửi thấy mùi rượu liền bắt đầu mắc ói, chỉ có thể nói, “Tôi hôm nay có chút không thoải mái, nếu không Đông Trần hai người các cậu uống đi, một lát nữa tôi có thể đưa Đông Trần trở về.”

Khúc Ba quay đầu nhìn hắn, “Không phải chứ Lệ Thâm, chỉ tôi và Đông Trần uống thì không có thú vị gì á, cậu tốt xấu cũng uống một chén bồi chúng tôi đi chứ.”

Cù Đông Trần nhìn hắn chằm chằm một lát mới nói, “Cậu không thoải mái thì đừng uống, tôi và Khúc Ba uống chút, cậu xem là được rồi.”

Lệ Thâm cũng cảm thấy trường hợp này mình không uống lại có chút nói không lại, hắn dừng lại nói, “Vậy tôi uống chút bia đi, rượu trắng tôi thực sự là nuốt không trôi nữa.”

“Được, ” Khúc Ba gật đầu, đứng dậy mở cửa bảo nhân viên phục vụ cầm chai bia đến, “Tôi cũng không miễn cưỡng cậu, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.”

Cù Đông Trần nhìn Lệ Thâm gật đầu một cái, cũng không nói gì nữa.

Cù Đông Trần cùng Khúc Ba uống chính là rượu Cù Đông Trần tự mang đến, độ cồn rất cao, Lệ Thâm thấy hai người đều là nửa chén rồi lại nửa chén nuốt vào bụng, đôi mắt cũng không chớp một chút, không nhịn được ghé người qua nhìn trong ly rượu một cái.

Cù Đông Trần lại chú ý tới ánh mắt của hắn, không biết là do say chuếnh choáng hay là thế nào, chợt quay đầu khóe mắt mang ý cười hỏi hắn, “Ngửi được mùi gì quan trọng chưa?”

Lệ Thâm sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cù Đông Trần sẽ đùa hắn, nhất thời lộ ra một biểu tình thuần lương, đối Cù Đông Trần lắc đầu nói, “Không cần.”

Hắn nói nghiêm nghiêm túc túc, mà vẻ mặt đó Cù Đông Trần xem lại thấy có chút đáng yêu, hắn bỗng nhiên muốn đưa tay sờ Lệ Thâm một cái, nhưng chỉ là trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại, hắn lắc lắc đầu, nghĩ mình có lẽ là uống say, làm sao lại coi hắn thành Tô Nhiên.

“Đông Trần, ” Khúc Ba đem kéo hồn hắn về, đụng đụng cánh tay hắn nói, “Nói thật nha, tôi hôm nay rất vui vẻ, thật, nguyên bản tôi cho rằng với thân phận cậu như vậy, hiện tại khẳng định không muốn cùng chúng tôi ngồi mấy chỗ bình dân này cùng ăn cơm đâu, không ngờ cậu vẫn giống lúc trước, thật, không cần nhiều lời nữa muốn nói đều ở trong rượu hết rồi, chén này tôi uống hết.”

Nói xong liền ngửa đầu uống cạn một chén.

Vương San San ở một bên kéo hắn một chút, cau mày nói, “Cho anh uống cũng không thể uống như thế chứ, một lát nữa cơm còn chưa ăn anh liền say ngất ngây cho coi.”

Khúc Ba sách một tiếng, nói, “Tửu lượng của anh ra sao em còn không biết sao, đừng lo lắng a.”

Bốn người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, uống đến phía sau Khúc Ba cùng Cù Đông Trần đều có chút say rồi, Lệ Thâm cũng chỉ uống một ly bia, chủ yếu vẫn là bồi hai người tán gẫu, cuối cùng Khúc Ba muốn cướp đi tính tiền, Cù Đông Trần vỗ vỗ tay hắn nói, “Hóa đơn khi tôi tới đã ghi rồi, lần sau đi, lần sau để cậu mời, tuyệt đối không cướp với cậu.”

Cù Đông Trần đã nói đến như vậy Khúc Ba đành phải thôi, kéo tay hắn nói, “Vậy lần sau cậu nhớ phải để tôi mời đó, nếu không hẹn cậu ăn bữa cơm còn để cậu mời khách, tôi thật sự không tiện a.”

“Chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy rồi còn để ý những thứ này làm gì, ” Cù Đông Trần nói, “Không nói mấy cái này.”

Khúc Ba đã say chuếnh choáng, sau khi cáo biệt với hai người liền bị Vương San San túm lên xe, Lệ Thâm hỏi Vương San San một người được không, Vương San San gật đầu nói, “Phía bên tôi không có chuyện gì đâu, cậu cũng nhanh chóng đưa Cù tổng trở về đi thôi.”

Lệ Thâm gật đầu, nhìn Khúc Ba liếc mắt một cái, mới nói, “Vậy các cậu chậm một chút.”

Sau khi cùng hai người cáo biệt Lệ Thâm mới trở lại tìm Cù Đông Trần, hắn nhìn thấy Cù Đông Trần dựa vào trên tường bật lửa đốt một điếu thuốc, vầng trán hơi nhíu, lúc hắn uống say ánh mắt so với ngày xưa càng thâm thúy hơn, thời điểm đối diện Lệ Thâm hiển lộ ra một loại tĩnh mịch khác, Lệ Thâm nháy mắt thất thần.

Một lát sau mới đi đến gần hắn, ho khan một tiếng nói, “Đi thôi, tôi đưa cậu trở về.”

Xe chạy trên đường, Cù Đông Trần kéo cửa sổ xe xuống thấp nhất tiếp một nhánh hút thuốc, dù là Lệ Thâm nghiện thuốc lá như vậy cũng cảm thấy Cù Đông Trần hút có chút nhiều hơn, cho nên khi Cù Đông Trần định sờ điếu tiếp theo Lệ Thâm quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Cậu bớt hút một chút, sao lại nghiện thuốc lá lớn như vậy.”

Ngón tay Cù Đông Trần đang lấy thuốc hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Lệ Thâm, mấy giây sau mới ừ một tiếng, để thuốc lại chỗ cũ.

Lệ Thâm đột nhiên cảm thấy mình có chút nói lỡ.

“Cậu…”

“Cậu làm sao…”

Hai người bỗng nhiên cùng mở miệng, lúng túng liếc nhau một cái, Lệ Thâm khẽ cười, nói, “Cậu nói trước đi.”

Cù Đông Trần động động hầu kết, bắt tay đặt trước hai chân, nói, “Cậu giao công tác kế tiếp cho Tự Hải đúng không?”

Lệ Thâm ừ một tiếng, trả lời, “Tự Hải người này thận trọng, đối nhân xử thế cũng không tồi…”

Cù Đông Trần đánh gãy lời hắn, “Tôi không muốn nghe cậu nói mấy cái này, ” hắn cau mày nhìn Lệ Thâm, nói, “Lúc trước nói không có là cậu, làm sao, hiện tại không muốn gặp tôi?”

Cù Đông Trần hỏi ra lời này ngay cả mình cũng giật mình, Lệ Thâm tự nhiên cũng là kinh ngạc, hắn không biết Cù Đông Trần tại sao bỗng nhiên nói như vậy, quá mập mờ, hắn không muốn nghĩ về phương diện kia, nhưng trong lòng cũng không tự chủ có chút run rẩy, hắn nghe được Cù Đông Trần nói tiếp, “Lệ Thâm, tôi thừa nhận, trước đây đúng là tôi hận cậu, vô cùng hận, mà tôi đối với cậu làm ra chuyện như vậy tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, tôi…”

Cù Đông Trần còn muốn nói điều gì, Lệ Thâm liền đánh gãy lời hắn, “Tôi nói rồi cậu không cần hổ thẹn với tôi, Cù Đông Trần, ” Lệ Thâm nhìn hắn, trong lòng hơi đau, hắn biết ý tứ Cù Đông Trần, cũng rõ ràng hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với mình cũng chỉ bởi vì đêm đó hắn cường bạo mình cho nên hắn hổ thẹn trong lòng, cho nên hắn nói, “Cứ như vậy đi, nếu gặp mặt đối với song phương đều là dằn vặt, không bằng không gặp.”

Trong xe nháy mắt lặng im, Lệ Thâm nghe thấy Cù Đông Trần bỗng nhiên bình tĩnh nở nụ cười.

“Được lắm không bằng không gặp.” Hồi lâu sau, Cù Đông Trần mới lập lại một câu, khóe miệng bức ra một nụ cười gằn.

Mãi đến khi tận xe đến mục đích, hai người cũng không mở miệng nói qua một câu nào nữa, Cù Đông Trần giải dây an toàn muốn xuống xe, Lệ Thâm bỗng nhiên quay đầu gọi hắn một tiếng, “Cù Đông Trần.”

Cù Đông Trần động tác mở cửa nháy mắt dừng lại, Lệ Thâm nhìn sườn mặt của hắn, nhẹ giọng nói câu, “Tạm biệt.”

Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn hai bên đường phát ra ánh sáng nửa sánh nửa tối, Cù Đông Trần không nói tiếng nào đóng cửa xe, hắn đứng nơi đó nhìn Lệ Thâm liếc mắt một cái, mím môi muốn nói điều gì, cuối cùng lại chỉ để lại cho Lệ Thâm một bóng lưng lạnh lùng.

Lệ Thâm dúi đầu vào lòng bàn tay, hắn biết hắn lại đem bầu không khí hai người thật vất vả mới hòa hoãn một chút đập phá, nhưng nếu hắn đã quyết định muốn buông xuống, thì sẽ không dây dưa dài dòng nữa.

Một đường mang theo tâm sự lái xe về bãi đậu xe, hắn hiện tại chỉ cảm thấy hơi mệt muốn trở về hảo hảo ngủ một giấc, cho nên khi tiếng bước chân ở phía sau đột nhiên vang lên ý thức của hắn lưỡng lự trong chớp mắt, giây sau, một cây gậy xé gió nện xuống lưng hắn.

Lệ Thâm bị đau mà quỳ xuống.

Nhưng chỉ là vài giây, hắn cũng đã phản ứng lại, khi côn thứ hai nện xuống hắn lập tức đáp lại, nghiêng người tránh né, kềm chặt cánh tay đối phương kéo một cái nhấc lên, hướng về khớp đầu gối của người nọ đạp tới.

Đối phương a một tiếng bị đau té ngã, tiếp đó Lệ Thâm gỡ bỏ khẩu trang cùng mũ trùm của hắn.

“Là cậu.” Lệ Thâm híp mắt, chẳng biết vì sao bỗng nhiên bật cười một tiếng.

Bị người chế phục, Tô Nhiên ngược lại cũng không hiện ra bao nhiêu kinh hoảng, nằm trên đất nhìn Lệ Thâm phẫn hận nối, “Chính là tôi.”

Vai còn đang mơ hồ đau đớn, Lệ Thâm đạp cây gậy trên tay cậu văng ra xa, người này đến cùng đối với hắn thù sâu bao nhiêu, còn xuống tay nặng như vậy?

Hắn ngồi xổm người xuống nhìn cậu, “Chạy đến đây đánh lén tôi? Theo dõi tôi một đường đi?”

Tô Nhiên quay mặt sang một bên, cắn răng không nói lời nào.

“Không nói lời nào đúng không, ” Lệ Thâm nở nụ cười, trong mắt lại không có chút ý cười nào, hắn nói, “Tôi hiện tại gọi Cù Đông Trần qua đây, để cho hắn nhìn, cậu…”

“Mẹ hắn đừng lấy Trần ca uy hiếp tôi!” Tô Nhiên nghe được ba chữ Cù Đông Trần bỗng nhiên không nén được tức giận, quay đầu nhìn hắn chằm chằm nói, “Trần ca thích tôi, tôi làm cái gì anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi! Ngược lại là anh, Lệ Thâm, bám theo leo lên giường người ta, con mẹ nó anh đến cùng tiện…”

Lời còn chưa nói hết, trên mặt Tô Nhiên liền mạnh mẽ trúng một quyền, trực tiếp ngăn lại lời cậu muốn thốt lên.

Trong mắt Lệ Thâm là lãnh ý dần sâu đậm, hắn nhìn khóe miệng Tô Nhiên thấm máu, nghẹn cổ họng hỏi, “Ai nói cho cậu?”

Tô Nhiên nhìn hắn rốt cục bị mình chọc giận, trong lòng cười lạnh, nhìn hắn liền nói, “Chuyện này ngoại trừ Trần ca, còn có ai biết được? Lệ Thâm, anh có biết mình ở trong mắt Trần ca tính là cái thá gì không, anh cho rằng để Trần ca thượng mình thì hắn có thể yêu thích anh sao? Nằm mơ đi thôi!”

Lệ Thâm chịu đựng ô ngôn uế ngữ của cậu, bảo an lúc này đã từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này kinh ngạc một chút, vội vã đi lên trước dò hỏi tình huống.

Lệ Thâm bình tĩnh mà nói, “Có người đánh lén tôi.”

Nói xong hắn cúi đầu nhìn Tô Nhiên, đối phương tựa hồ cũng không lo lắng hắn sẽ báo cảnh sát, Lệ Thâm cười lạnh một tiếng, nói, “Tô Nhiên, nguyên bản tôi muốn bỏ qua cho cậu, nhưng cậu biết tại sao tôi lại muốn thay đổi chủ ý không?”

Tô Nhiên cười nhạo nói, “Anh cho rằng tôi sẽ sợ mà cầu xin anh tha thứ sao? Lệ Thâm, anh…”

“Tô Nhiên, cậu còn quá trẻ, ” Lệ Thâm tỉnh táo đánh gãy lời cậu, đứng lên, để bảo an tiến lên chế trụ cậu, hắn giật giật bả vai mơ hồ đau, “Tôi và Cù Đông Trần vô luận phát sinh qua bất cứ chuyện gì, đều đã trở thành quá khứ, cậu rốt cục vẫn quá trẻ tuổi, chỉ hiểu được ghen tuông, muốn chiếm được tình yêu của Cù Đông Trần, cậu nhất định phải giống một nam nhân đi yêu hắn, hiểu không?”

Tô Nhiên trong nháy mắt có kinh ngạc, cậu không nghĩ tới Lệ Thâm sẽ nói với mình những thứ này.

Lệ Thâm lắc đầu một cái, “Chuyện lần này xem như là cho cậu một bài học, sau này phải học thông minh một chút, nếu vẫn muốn ở lại bên cạnh Cù Đông Trần, đùa giỡn tâm cơ, cậu vẫn còn quá non.”

Tô Nhiên bị mấy người bảo vệ trị an dẫn ra ngoài, cậu cũng không giãy dụa, chỉ là nhìn chằm chằm Lệ Thâm mở miệng nói, “Anh và Trần ca đến tột cùng có quan hệ như thế nào…”

“Tôi và cậu ấy sao?” Lệ Thâm nở nụ cười, nhìn Tô Nhiên nói, “Cậu còn chưa có tư cách được biết đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui