Tà Ngọc Thần Y

Đời Đường Cao Tông năm thứ ba.

Man Tiểu Tri ngồi xe ngựa nhìn ra ngoài, trong lòng
nổi lên phiền muộn. Mới bao lâu? Rời đi không đến nửa ngày mà nàng cư nhiên bắt
đầu nhớ về Thành Đô.

“Tiểu ngốc nghếch, ngươi vì sao bày ra cái bộ mặt
này?” Bên trong xe ngựa một người khác nhíu mày hỏi.

Nàng quay đầu nhìn về phía Băng Nhược Húc. Nam tử
trước mắt này, khuôn mặt có thể nói là thập phần tuấn dật xinh đẹp, dưới mày
kiếm là một đôi mắt phượng, lông mi như cánh bướm cong lại dài nằm trên cặp mắt
kia, quả thực là lúc nào cũng đều có thể câu dẫn người, dưới chiếc mũi thẳng
môi bạc gợi cảm, khóe miệng luôn mang theo nụ cười tà khí, cả người nhìn qua,
ngoại trừ chữ tà thì vẫn không từ nào có thể hình dung.

Cô nam quả nữ vốn không nên đi cùng một xe, lúc đầu
Băng Nhược Húc muốn tự mình cưỡi ngựa, nhưng trước khi lên ngựa, Man Tiểu Tri
không khéo làm cho hắn thấy được biểu tình như trút được gánh nặng của nàng,
cảm thấy thực ngứa mắt, tính tình quái dị lập tức bộc phát, muốn cùng nàng ngồi
chung xe ngựa, bằng không sẽ không chịu đi.

Giằng co hồi lâu, Man Tiểu Tri không đành lòng nhìn
thấy vẻ khó xử của tỷ tỷ, kiềm chế tức giận, chủ động mở miệng đồng ý. May mắn
xe ngựa này không gian rộng, chứa thêm một người cũng không cảm thấy khó chịu,
chính là nghĩ đến ngày đêm đều thấy khuôn mặt của hắn, trong lòng nàng liền cảm
thấy áp lực rất lớn.

Băng Nhược Húc cùng tỷ tỷ không hợp nhau, đối nàng
đương nhiên cũng sẽ không tốt được bao nhiêu đâu.

Lại nói tiếp, hai người không hợp nhau nguyên do cũng
là bắt đầu từ nàng, từ khi sinh ra người nàng đã có bệnh, trong nhà bởi vì bệnh
của nàng mà tìm rất nhiều danh y, tiêu hết gia sản, cuối cùng là dựa vào quan
hệ thông gia, tìm được người mà giang hồ xưng là Tà Ngọc thần y- Băng Nhược
Húc.

Phu quân của tỷ tỷ - Sở Hòa Khiêm, vừa vặn là biểu ca
của hắn, nhưng là, cho dù có quan hệ thân thiết, Băng Nhược Húc vẫn là không
nghĩ sẽ tiếp nhận phiền toái như nàng, cho nên tỷ tỷ dùng chút mưu kế, làm cho
hắn cùng nàng đánh đố, nếu nàng thắng, Băng Nhược Húc phải chữa bệnh cho nàng.

Nhìn tình huống trong xe ngựa bây giờ, không cần nghĩ
cũng biết, đương nhiên là tỷ tỷ thắng ván bài này.

“Ngươi không quan tâm tới ta......” Tuy rằng gương mặt
của Băng Nhược Húc tuấn mĩ, cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng nàng thật
sự rất khó có hảo cảm đối với vị Tà Ngọc thần y này, không chỉ bởi cá tính của
hắn, cái chính là thái độ của hắn đối với tỷ tỷ của nàng vô lễ đến cực điểm.

Nhướng mày, hắn một tay đột nhiên bắt lấy chiếc cằm
nhọn, không để ý phản kháng của nàng, dám nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Tiểu ngốc nghếch, ngươi tốt nhất nên làm rõ một chút,
ngươi lên xe ngựa, chính là người của ta, về sau tốt nhất không nên nói chuyện
với ta như vậy.”

Man Tiểu Tri tức giận trừng hắn,“Cái gì người của
ngươi? Ngươi đừng nói lung tung!”

Cằm bị niết có chút đau, ngực của nàng sinh một cỗ tức
giận, rồi sau đó ngực đau xót -

“Ngô......” Ôm ngực, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Băng Nhược Húc nhướng mi, buông lỏng tay ra, trong
lòng lấy ra một bình dược, nhét một viên vào miệng của nàng, sau đó bắt mạch.

Dược vào miệng, gặp nước tan ra, một lúc sau phát huy
tác dụng, cơn đau nhức ở ngực cũng dịu xuống, có chút vô lực tựa vào xe ngựa
thở dốc, trong miệng toàn là vị đắng đáng sợ của thuốc.

Băng Nhược Húc nhàn nhạt nhìn nàng. Không nghĩ tới
bệnh của tiểu ngốc nghếch nghiêm trọng như vậy, lúc trước gặp mặt vài lần, hắn
là dựa vào khí sắc của nàng mà đoán bệnh, đây là lần đầu tiên bắt mạch, tiểu
ngốc nghếch khi sinh ra đã mang bệnh tim, hơn nữa ngày xưa cũng không chữa trị
thật tốt, thân mình tổn thương suy yếu, nếu không nhờ hắn hỗ trợ chữa trị, thì
cũng không chống đỡ nổi nửa năm.


Thân mình ốm yếu như vậy, nhưng nàng không hề thốt lên
một tiếng rên rỉ oán than, hắn đối nàng thật có vài phần kính trọng.

Đợi cho khí lực khôi phục, Man Tiểu Tri lại ngồi trở
lại vị trí lúc đầu, nhìn ngoài cửa sổ,“Bệnh của ta...... Rất khó trị sao?” Nàng
nho nhỏ giọng hỏi.

Số ngày nàng mang bệnh đã lâu lắm, một năm lại một
năm, từ thống khổ biến thành chết lặng, sau đó lại chuyển sang tuyệt vọng,
không có giảm đi, hy vọng muốn sống ngày càng nhạt dần, những ngày tháng như
vậy, nàng quả thật đã rất sợ.

Nếu là không phải có hy vọng bệnh chuyển tốt, nàng thà
rằng về nhà, muốn dùng thời gian còn lại sống thật vui vẻ bên gia đình.

Băng Nhược Húc thấy nàng đáy mắt hiện lên chua xót,
tâm vừa động, hành động không điều kiện, đưa tay của mình về phía trước xoa xoa
đầu nàng, chờ hắn lấy lại tinh thần, nhịn không được nhìn lại tay của mình.

Man Tiểu Tri bị hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn
hắn. Mới vừa rồi hành động ôn nhu như vậy, là do tên quỷ chán ghét này làm sao?

Nàng như vậy, làm cho Băng Nhược Húc đáy lòng phát lên
cỗ tức giận, mỉm cười, càng dùng sức xoa đầu nàng,“Tiểu ngốc nghếch, muốn chết
còn phải xem Diêm Vương có thu nhận ngươi không đã!”

Đầu bị xoa đi xoa lại, cả khuôn mặt Man Tiểu Tri đều
nhăn lại, chụp tay hắn,“Rất đau!” Mới nghĩ hắn làm sao tốt như vậy, bản tính
lập tức lại hiện ra, quả nhiên là quỷ chán ghét!

Đắc ý mím môi cười, hắn nằm ở trong xe ngựa,“Tiểu ngốc
nghếch, năm nay ngươi mấy tuổi? Như thế nào lại cùng với con mèo đậu đỏ bất
lương phát dục giống nhau?” Hắn cao thấp đánh giá Man Tiểu Tri, trừ bỏ hé ra
khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có thể gặp người ngoài, chứ trước ngực cùng sau
lưng đều giống nhau, nhìn thật sự là hại mắt a.

Hai gò má hơi hơi đỏ lên, nàng không để ý tới hắn,
chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ,“Chúng ta hiện tại muốn đi đâu?” Cái tên đầu óc
xấu xa này! Thực không hiểu tỷ phu thanh tao nho nhã làm sao lại có cái
loại……..biểu đệ hư hỏng từ đầu đến chân này!

“Nhà của ta. Ngươi còn chưa nói ngươi mấy tuổi.” Nàng
càng bày cái bộ dạng này, hắn càng muốn trêu, xem nàng bộ dáng muốn tức giận
lại không dám, đùa giỡn thật tốt.

“Nhà ngươi ở đâu?” Đừng để ý đến hắn, Man Tiểu Tri,
hắn chính là muốn chọc ngươi tức giận, đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn.

“Trường An. Ngươi rốt cuộc mấy tuổi?” Lại tức giận a, càng tức giận hắn càng cao hứng.

Man Tiểu Tri thở sâu,“Mười sáu tuổi! Mười sáu, mười
sáu, mười sáu!” Giận cực kỳ, há mồm dựa vào tai hắn kêu to, bất quá kêu xong,
sắc mặt lập tức trắng bệch, một tay ôm ngực.

Hắn giống như người không liên quan, dùng ngón út
ngoáy ngoáy lỗ tai,“Nghe được rồi, biết chính mình thân thể không tốt, còn la
hét như vậy, tiểu ngốc nghếch, như vậy không tốt lắm nha.”

Giận trừng mắt nhìn gương mặt hoa đào đáng đánh kia,
Man Tiểu Tri tức giận chỉ thiếu đầu muốn bốc khói, mắt vừa chớp, ngất đi.

Băng Nhược Húc đắc ý cười. Lần này tính hắn thắng,
tiểu ngốc nghếch muốn đấu với hắn à? Quá non đi.

Một đường bôn ba, ba người một xe, hướng Tế Nam mà đi.

Man Tiểu Tri quyết tâm không cùng Băng Nhược Húc nói
chuyện, từ ba ngày trước bị hắn chọc giận đến choáng váng, trong lòng nàng thề
không bao giờ nói chuyện với hắn nữa.

Nhưng hắn cảm thấy đùa rất vui, nàng càng không muốn
mở miệng, hắn lại càng cố ý ở bên tai nàng nói chuyện, nhìn đến bộ dáng tiểu
ngốc nghếch thở phì phì trừng hắn, trong lòng càng vui vẻ, đùa thật sự vui vẻ.

Giờ phút này, Man Tiểu Tri đang nằm trên ghế mềm ngủ
giật giật mình, mi thanh tú nhíu lại, trong lúc ngủ mơ vẫn nghe được thanh âm
ầm ỹ đứt quãng, khiến nàng ngủ không an ổn.


Nhịn không được mở đôi mắt ra, nháy nháy mắt còn chút
lờ mờ, phát hiện có điểm không thích hợp. Kỳ quái, quỷ chán ghét kia như thế
nào không ở trong xe ngựa?

Xe ngựa cũng không động, sao lại thế này?

Man Tiểu Tri xốc vải che lên, cũng không thấy được
người điều khiển, buồn bực một chút, đứng dậy tự xuống xe ngựa.

Một chút sau, mới phát hiện chính mình đang ở nơi rất
giống với cái chuồng, xe ngựa đứng ở chuồng bên cạnh, vẫn không thấy được nửa
bóng người, hơn nữa nàng giống như đang ở phủ đệ của người ta?

Nhìn về phía bên trái, là đường mòn dẫn đến hoa viên,
cách đó không xa có vài cột nhà, được chạm trổ thập phần xinh đẹp, làm cho nàng
càng khẳng định, chính mình nhất định là ở trong nhà người khác, bất quá quỷ
chán ghét đi đâu vậy?

Buồn bực một hồi lâu, quyết định đến phòng khách là
tốt nhất, nếu quỷ chán ghét là khách nơi này, hiện tái hẳn là còn ở đại sảnh
mới đúng, nhưng mà...... Cũng quá mức quá đáng đi? Tại sao lại đem nàng để lại
một mình trong xe ngựa?

Nhấc váy lên, Man Tiểu Tri đạp oán hận cước bộ hướng
đường mòn đi đến, đi một hồi lâu nàng thở hổn hển, cư nhiên còn chưa đi ra hoa
viên này.

Trên trán hơi hơi toát ra mồ hôi,“Nơi này rốt cuộc
rộng bao nhiêu?” Tìm tảng đá to ngồi xuống, lau mồ hôi, nàng không có khí lực
đi nữa rồi.

Tuy rằng quỷ chán ghét mỗi ngày đều cho nàng ăn dược
làm thân thể nàng thoải mái hơn, nhưng thể lực vẫn kém như cũ.

“Tại sao cũng chưa thấy người?” Nhìn xem bốn phía, Man
Tiểu Tri lẩm nhẩm.

Không nghĩ tới vừa mới nói xong mà thôi, trên đường
mòn liền truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, đáy lòng vui vẻ, nàng vội vàng
cố gắng đi đến phía trước, nghĩ rằng nàng vừa đói lại mệt, cứ tiếp tục đi như
vậy, hẳn là sẽ hôn mê ở trong này.

Đi không được vài bước, nàng liền nhìn thấy đường mòn
trước mắt có ba phía, phía tay trái đang có hai nữ hài tử nói chuyện với nhau,
vội vàng đuổi theo,“Xin lỗi! Xin đợi một chút.”

Hai nữ hài tử đồng thời xoay người nhìn về phía nàng,
trong mắt đều có nghi hoặc.

Nhìn đến quần áo trên người các nàng, Man Tiểu Tri có
thể khẳng định các nàng là nha hoàn nơi này, bởi vì hai người mặc quần áo kiểu
dáng giống nhau, ngay cả nhan sắc cũng thực giống.

“Vị cô nương này, xin hỏi ngươi là vào bằng cách nào?”
Nha hoàn bên trái đề phòng đánh giá nàng, không thể tin nổi nàng tại sao lại
xuất hiện ở trong phủ, cho dù là cô nương gầy yếu cũng không thể khinh thường.

Man Tiểu Tri xem biểu tình thì biết nàng suy nghĩ cái
gì, vội vàng ngăn khóe miệng,“Ta đi theo một vị Băng Nhược Húc công tử đến, hắn
hẳn là lúc này làm khách, làm phiền các ngươi mang ta đi tìm hắn được không?”

Hai nha hoàn liếc mắt một cái, nhìn kỹ người trước mắt
một chút,“Ngươi nói, ngươi biết thiếu gia chúng ta?” Không có khả năng đi? Tiểu
cô nương trước mắt này nhìn qua không bao nhiêu tuổi, quen biết thiếu gia?

Thiếu gia? Man Tiểu Tri cũng sửng sốt. Hay nơi này là
nhà của tên chán ghét quỷ a?“Đúng vậy, ta cùng Băng công tử...... Thân thích,
anh rể ta là Sở Hòa Khiêm.” Vốn nghĩ giải thích là bệnh nhân, nhưng ngẫm lại
giống như không thích hợp. Nói là bằng hữu? Cũng không khác kẻ thù bao nhiêu.

Nhắc tới Sở Hòa Khiêm hai nha hoàn cùng gật đầu,“Nha,
ta đã biết, mới vừa rồi thiếu gia vào phủ có nói quá, nếu có tiểu ngốc nghếch

nói muốn tìm hắn, liền mang đi gặp hắn.” Nha hoàn bên trái nghĩ đến lúc thiếu
gia hồi phủ quả thực có nói qua.

Man Tiểu Tri sắc mặt cứng đờ. Băng Nhược Húc quả nhiên
là cố ý không gọi nàng tỉnh, thật là một người ác độc!

“Đúng vậy, làm phiền các ngươi.” Tay nhỏ bé nắm chặt
thành quyền, hận không thể đem Băng Nhược Húc ngay bây giờ cho nàng chém vài
cái hả giận.

Hai nha hoàn cười gật đầu,“Tiểu thư, xin đi theo chúng
ta.” Xoay người dẫn nàng đi đến.

Đường mòn quanh co khúc khuỷu đi rồi lại đi, cửu khúc
kiều, tiểu hồ bạc...... Càng đi sắc mặt nàng càng khó coi, cuối cùng nhịn không
được thân mình lay động một chút, một cái xóc nảy ngã xuống đất.

“Tiểu thư!” Nghe được thanh âm ngã sấp xuống, hai nha
hoàn mới quay đầu, vội vàng vọt tới bên người nàng nâng nàng dậy,“Tiểu thư,
ngươi không sao chứ?”

Man Tiểu Tri chưa từng đi qua đường xa như vậy, hé ra
mặt tuyết trắng, ngay cả môi cũng thản nhiên mang màu tím, hai nha hoàn sợ hãi.

“Ta...... Ta không sao.” Cho dù đầu váng mắt hoa, tim
đập nhanh cùng với tiếng thở dồn dập, nàng vẫn cố bày ra khuôn mặt tươi cười
trấn an các nàng.

“Ta đi tìm thiếu gia lại đây.” Một nha hoàn khác suy
nghĩ nói, bay nhanh chạy đi.

Suy yếu tựa vào trong lòng nha hoàn kia, chậm rãi nhắm
mắt lại, trong lòng Man Tiểu Tri toàn bộ là ủy khuất cùng thống hận. Nàng hận
chính mình vì sao lại vô dụng như vậy? Vì sao nàng không có một thân thể bình
thường? Còn ủy khuất là cảm thấy vì sao Băng Nhược Húc lại muốn khi dễ nàng? Là
bởi vì hắn tâm không cam lòng không nguyện bại dưới tay tỷ tỷ sao? Hắn sao
không nghĩ, nàng làm sao cam tâm tình nguyện cho hắn trị liệu chứ?

Chốc lát sau, nha hoàn ban nãy đã trở lại, đi theo
phía sau đương nhiên là Băng Nhược Húc.

Mở mắt ra liền thấy hắn, Man Tiểu Tri nhịn không được
rơi lệ, giãy dụa thân mình bò lên, đi đến trước mặt hắn dùng sức đánh,“Vì sao?
Vì sao? Vì sao ngươi khi dễ ta như vậy?” Nghẹn ngào gầm nhẹ.

Băng Nhược Húc dừng một chút, nhíu mày nhìn
nàng,“Ngươi đang nói cái gì a?” Sức lực đập vào hắn căn bản không thấm vào đâu,
cái khiến hắn để ý là chuyện gì đã xảy ra khiến sắc mặt nàng khó coi giống như
quỷ vậy?

Nàng hai mắt đẫm lệ lờ mờ,“Ta không cần ngươi chữa
bệnh, ta muốn về nhà......” So với chuyện bị hắn khi dễ như vậy, nàng thà rằng
về nhà chờ chết, cũng không muốn hằng ngày phải xem sắc mặt kẻ khác! Càng nghĩ
tim càng đau, ôm ngực, nàng đau đến thở không nổi.

“Ngươi làm sao lại thế này?” Hắn bắt lấy tay nàng,
không phải bởi vì bị đánh đau, mà là nhìn thấy sắc mặt nàng đã bắt đầu chuyển
sang xanh mét.

Không ngừng lắc đầu, nước mắt một hàng lại một hàng
rơi xuống,“Ta chán ghét ngươi...... Ta muốn về nhà...... Ta......” Đau nhức
đánh úp lại, Man Tiểu Tri thở hổn hển, nhưng không khí lại không vào được ngực
của nàng.

Băng Nhược Húc biết tình huống không thích hợp, duỗi
tay ra điểm huyệt ngủ của nàng, một tay ôm lấy nàng, tay kia không biết rút
ngân châm ở đâu ra, đâm vào huyệt đạo trước ngực nàng, nhìn sắc mặt từ màu xanh
dần dần chuyển thành màu trắng thông thường, mới cuối xuống bế nàng đi đến
phòng của mình.

Hai nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, đồng
thời nhíu mày nói:“Chúng ta nhanh đi nói tin tức tốt này với phu nhân.” Không
nghĩ tới thiếu gia cao ngạo như vậy, cư nhiên lại coi trọng cô nương yếu đuối,
thực ngạc nhiên.

“Đi thôi! Phu nhân đã chờ tin này thật lâu......”

Hai nha hoàn vừa nói vừa đi đến một cái sân khác.

“Tiểu Húc, ngươi như thế nào quen biết người ta a?”
Phu nhân xinh đẹp, đôi mắt nhìn chằm chằm người nằm trên giường, dung mạo của
bà cùng Băng Nhược Húc thập phần giống nhau, chỉ khác là không có một chút tà
mị nào, bà đúng là mẫu thân của hắn.

Trong phòng bố trí tao nhã, hắn đang vội vàng cứu
người trên giường, còn phải giải đáp thắc mắt của mẫu thân,“Em vợ của Ngũ ca.”
Động thủ cởi áo khoác của Man Tiểu Tri, hắn nhắm huyệt vị chuẩn xác, rất nhanh
hạ châm xuống ngực nàng.

“Con tại sao lại thoát quần áo người ta? Tiểu Húc a,

như vậy không tốt nha.” Băng phu nhân lắc đầu nói, chẳng qua trên khuôn mặt
xinh đẹp vẫn luôn vui vẻ tươi cười.

Băng Nhược Húc liếc mắt nhìn bà một cái,“Nếu người còn
nhớ rõ con người là đại phu, vậy người nên biết ta đang chữa bệnh cho nàng ấy.”
Tính tình của bà như thế nào, hắn không phải không hiểu.

Băng phu nhân cười gật đầu,“Nương đương nhiên nhớ rõ
a, nhưng là con không chỉ nhanh chóng cứu người, còn nói đối với người ta không
có một chút ý tứ.” Nhìn con đang chăm chú thật khác với cá tính ngày thường,
lại đồng ý giúp người khác chữa bệnh, chắc chắn là có ẩn tình gì bên trong.

Hắn cười lạnh,“Nương suy nghĩ nhiều quá, nếu vội vã
muốn có cháu, kêu Nhược Ẩn sinh cho người chơi đùa, ta không có hứng thú.” Tay
bắt mạch cho Man Tiểu Tri, chốc lát sau mới buông ra.

Giơ tay đánh hắn một cái,“Đứa nhỏ chết tiệt này! Nói
chuyện với nương con như vậy? Cái gì vội vã muốn? Con bây giờ đã bao nhiêu
tuổi, không thành thân không phải khiến ta thất vọng hay sao?” Cho dù là bà có
ý muốn đó nhưng cũng không cần nói ra như vậy! Thực không đáng yêu.

“Không làm thất vọng.” Lạnh lùng trả lời bà một câu,
đi đến trước bàn cầm lấy văn phòng tứ bảo, rất nhanh viết xuống đơn thuốc.

Băng phu nhân tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng hắn.
Hừ! Miệng đều đều thì thầm,“Con lần này trở về tính ở bao lâu?”

Ai...... Nói đến cái này, bà thật không biết chính
mình là tính số khổ hay là mệnh tốt? Con lớn nhất từ nhỏ đã bị bắt đi học y
thuật, để lại đứa con thứ hai nhu thuận tiếp quản gia nghiệp, chẳng qua là rất
ngoan ngoãn, một chút cũng đùa không vui, con lớn có vẻ đùa tốt hơn, ra khỏi
cửa tựa như vứt bỏ, trở về tựa như nhặt được, thật là.

“Không ở hơn hai ngày.” Băng Nhược Húc cất bút, đem
đơn thuốc giao cho nô bộc, mới đi trở lại bên giường, tính một chút thời gian,
đem ngân châm theo trình tự rút ra.

“Cái gì? Còn mấy tháng là lễ mừng năm mới, con không
muốn ở nhà đón lễ mừng năm mới?” Làm nương mất hứng.

Hắn không có trả lời của mẹ, chỉ lôi kéo bà cùng nhau
đi đến trước giường,“Người nhìn xem nàng như thế nào?” Hắn tay chỉ vào người
nằm ở trên giường.

Băng phu nhân liếc hắn một cái, lại đem tầm mắt quay
lại người trên giường,“Nói thật, với con đúng là kém một chút, nhưng mà người
ta cũng bộ dạng thanh thanh tú tú, không chê vào đâu, thân mình chỉ hơi gầy ốm,
ăn nhiều một chút thì sẽ tốt hơn.” Bà cẩn thận đánh giá nói với con.

Băng Nhược Húc ngăn khóe miệng cười cười,“Nương, ta
muốn người xem là sắc mặt của nàng.”

“Nha!” Bà bĩu môi. Cũng
không nói rõ ràng! Lại đem ánh mắt nhìn lại mặt tiểu cô nương,“Hm...... Diện
mạo thanh tú, sắc mặt hơi kém một chút, màu môi cũng có chút trắng, là bệnh gì
a?”

“Bệnh tim.” Nói ra rất phức tạp nương cũng nghe không
hiểu, hắn dùng từ đơn giản nhất sáng tỏ trả lời bà, tay mở rộng áo khoác Man
Tiểu Tri đang mặc.

Băng phu nhân nghi hoặc quay đầu nhìn con,“Nha.” Cho
dù không hiểu nhưng cũng muốn biết.“Chuyện đó và chuyện con không ở nhà đón lễ
mừng năm mới có quan hệ sao?” Nàng sinh bệnh cùng chuyện này có liên quan gì?

Băng Nhược Húc dùng vẻ mặt “Người là ngu ngốc” nhìn
mẫu thân,“Bệnh của nàng nếu không trị, quá mấy tháng sẽ không trị được nữa,
thuốc chữa bệnh cho nàng đều ở Y Lư của con.” Hắn phát hiện tiện đường quay về
ghé thăm mẫu thân này là một quyết định sai lầm.

Ý tứ là, con hiện tại muốn dẫn người trở về chữa bệnh,
cho nên không rảnh ở nhà lễ mừng năm mới? Băng phu nhân nghĩ một chút, vỗ tay,
kích động ngẩng đầu muốn nói với con cái gì đó, hắn đã đi trước một bước mở
miệng -

“Không cho phép.” Tiểu ngốc nghếch tại sao vẫn còn
chưa tỉnh lại?

Băng phu nhân lăng lăng nhìn hắn,“Ta cái gì cũng đều
chưa nói.” Con làm sao mà biết bà muốn theo hắn đi Y Lư?

Băng Nhược Húc cân nhắc trong chốc lát, ôm lấy Man
Tiểu Tri còn đang mê man,“Không cho phép đến Y Lư.” Tình huống của nàng không
thể đợi lâu, vẫn là nhanh chóng trở lại Tế Nam tốt hơn.

“Đợi chút, con muốn đi đâu?” Băng phu nhân vội vàng đi
theo phía sau mông hắn.

“Về Tế Nam.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận