Tà Ngọc Thần Y

Quận chúa kia đương nhiên được lưu lại, nhưng bệnh gì,
mặc cho Man Tiểu Tri hỏi như thế nào, Băng Nhược Húc cũng không nói.

Sơn trang này được chia thành hai bên, bọn họ bình
thường ở và sinh hoạt ở phía Đông sơn trang gọi là Đông sườn, còn đoàn người
của quận chúa trụ ở Tây sườn, tiền hô hậu ủng, chẳng những có hộ vệ chính mình,
còn mang theo một đoàn nha hoàn với nô bộc cùng nhau tiến vào ở.

Từ khi đoàn người này bước vào cuộc sống của họ, Băng
Nhược Húc cũng phân phó cấm đi Tây sườn, nhưng mà những nha hoàn quận chúa này
mang đến đều tự cho là tài trí hơn người, đối với gia nhân trong sơn trang
thường thường hét hò sai bảo, ngay cả Man Tiểu Tri cũng bị kêu lên vài lần hỗ
trợ làm việc.

Băng Nhược Húc sau khi biết được chuyện này, lập tức
đem vài ả nha hoàn dám can đảm hô quát bảo nàng làm việc chộp tới đánh vài
trượng, chọc quận chúa có chút mất hứng, những va chạm nhỏ nhặt như thế càng
ngày càng căng thẳng hơn.

Man Tiểu Tri cũng dần dần quen những ngày như thế này,
buổi sáng hầu hạ đại gia dùng cơm, giữa trưa đi theo hắn đến thư phòng, hắn đọc
sách, nàng thêu, sau đó lại ăn cơm, đến buổi tối, liền đổi thuốc giúp nàng chữa
bệnh, ngày qua ngày rất nhàn nhã. Dần dần, bởi vì điều dưỡng tốt, thân hình của
nàng trở nên thay da đổi thịt, thân thể gầy yếu trước kia, trở nên tròn trịa
hồng hào, thân thể một ngày lại một ngày tốt hơn, những bồn chồn bất an ở ngực
nàng dần phai nhạt, nàng trở nên càng ngày càng sáng sủa.

Sắp đến mừng năm mới, thời tiết cũng càng ngày càng
lạnh, quần áo mùa thu trên người đã sớm không đủ mặc, kéo áo choàng sát vào
người, Man Tiểu Tri chà xát chà xát hai tay, ánh mắt không tự giác liếc về
hướng nam nhân ngồi ở trước mặt nàng đọc sách, trên người hắn cư nhiên còn bộ
nho sam mùa hè, hắn không lạnh, nhưng nàng nhìn thôi cũng đã thấy lạnh.

“Mặc vào.” Đưa tay mang áo choàng đến cho hắn, đây là
nàng đã bỏ mấy ngày thời gian đêm ngày không nghỉ làm được.

Bởi vì Hoa Đào tinh trước mắt này, cư nhiên chỉ khẳng
định mặc quần áo mà Băng phu nhân tự tay làm, tú nương trong sơn trang có làm
quần áo cũng không thèm nhìn tới liếc mắt một cái liền quăng ra khỏi cửa, hàng
năm mỗi khi sắp đến mùa đông Băng phu nhân sẽ mang quần áo đưa đến đây, năm nay
không biết là chuyện gì đến trễ, mới có thể làm cho Hoa Đào tinh này còn ăn mặc
đơn bạc như vậy.

“Không cần.” Băng Nhược Húc không thay đổi cá
tính đáng ghét của hắn.

Man Tiểu Tri nhẹ chớp mắt, không để ý tới hắn nói cái
gì, dám đem áo choàng khoác lên trên người hắn,“Mặc vào! Thời tiết lạnh như
vậy, đã lớn như vậy còn không biết tự chiếu cố chính mình sao?” Hắn thật là tùy
hứng đến mức làm cho người ta có điểm chịu không nổi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần ngay trước mắt cằn nhằn
niệm niệm, thời tiết rét lạnh đối với hắn mà nói, hoàn toàn là không có gì khác
biệt, người đầy nội lực thâm hậu chỉ cần vận khí làm cho thân thể nóng lên
không sợ rét lạnh, mấy thứ này nàng đương nhiên không hiểu, nhưng mà......

Băng Nhược Húc cúi đầu nhìn sắc áo choàng trên người
mình đang mặc, không giống như ngày thường, đem nó quăng đi, ngược lại thân thủ
nhẹ vỗ về,“Ngươi làm?” Vải dệt đương nhiên là ở trong trang viện, nhưng những
nét thêu thủ công tinh tế này, không phải xuất từ tay Lý tú nương của sơn
trang,

Trong đầu có cỗ lo lắng không khống chế được cứ dâng
lên mãi, mấy ngày nay buộc tiểu ngốc nghếch hầu hạ tại bên người, vốn có ý định
muốn chọc ghẹo nàng, không dự đoán được nàng thật sự dụng tâm chiếu cố, thấy
hắn không chịu ăn cái gì, liền tự mình xuống bếp học nấu cơm cho hắn ăn, khuya
rồi còn không chịu ngủ, liền đứng ở bên tai hắn vẫn niệm, niệm đến mức hắn
phiền không chịu nổi phải lên giường ngủ, Trời lạnh...... Cư nhiên còn may y
bào cho hắn?

“Đẹp a.” Lui ra phía sau hai bước nhìn nhìn, Man Tiểu
Tri vừa lòng gật đầu. May mắn không tính sai chiều dài, vừa vặn đến mắt cá chân
hắn, sắc áo choàng làm tôn thêm dung mạo tuấn mỹ của hắn.

“Miễn cưỡng thôi, thêu thực kém.” Rõ ràng khóe miệng
đã cong lên thành hình nụ cười, miệng vẫn là nói ra những lời chói tai.

Man Tiểu Tri cũng là nghe một chút mà thôi, gật nhẹ
đầu cho có lệ,“Nha, lần sau sẽ cố gắng thêm.” Gần đây đối hắn độc ngôn độc ngữ
đã trở càng ngày càng quen.

Thái độ có lệ của nàng Băng Nhược Húc cũng không phải
không biết, bĩu môi, vuốt áo choàng trên người, không cùng nàng so đo.

“Đúng rồi, hôm nay Thái Thành có phiên chợ đúng
không?” Man Tiểu Tri nghĩ đến chuyện này.

“Không biết.” Hắn làm sao quản Thái Thành có phải có
phiên chợ hay không.

Trên đầu có mấy đám mây đen thổi qua. Người này không
chỉ tùy hứng, còn thực quái gở, trở lại trong sơn trang hai tháng, chưa từng

nghe qua có bằng hữu tới cửa tìm, hắn...... Tịch mịch như vậy sao?

Man Tiểu Tri nghĩ nghĩ, trong lòng nhịn không được
phát đau. Có bao nhiêu năm, hắn cô độc một mình trong sơn trang như thế?

Mặc dù có nhiều gia nhân như vậy, nhưng mỗi người đối
với hắn đều là cung kính đến sợ hãi, không có bằng hữu, không có thân nhân, rất
tịch mịch......

Không dám tưởng tượng loại cảm giác như thế này, nàng
tuy rằng vẫn sinh bệnh, nhưng mặc kệ như thế nào đều có người ở trong nhà, còn
có tiểu đệ Tiểu Bác bồi nàng nói chuyện, trong cuộc sống nhân sinh của nàng,
cũng không biết cái gì kêu tịch mịch, đi vào trong sơn trang này, thật ra từ
trên người hắn nàng mới thấy được thế nào là hai chữ tịch mịch.

Tâm tư nàng quanh co khúc khuỷu, Băng Nhược Húc không
chú ý tới, một đôi mắt phượng lại trở về trang sách, nhưng đôi bàn tay thỉnh
thoảng lại sờ sờ áo choàng trên người, trên mặt cũng không giống như ngày
thường ngả ngớn lại tà tứ, mà là mang theo một tia thỏa mãn.

“Ta muốn đi Thái Thành, huynh theo giúp ta đi được
không?” Man Tiểu Tri suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Muốn hắn cùng đi không phải nàng muốn nói đùa, một đứa
bé lớn lên ở phố phường, chợ đã sớm nhìn đến ngấy, nàng chính là muốn mang hắn
đi ra ngoài, còn hơn ở tại trong sơn trang buồn tẻ này, không bệnh cũng sẽ buồn
ra bệnh, khó trách cá tính hắn lại cổ quái như vậy.

“Ngươi muốn đi Thái Thành làm gì? Thân mình mới tốt
một chút mà thôi, lại không an phận.” Băng Nhược Húc giận tái mặt, mất hứng.

Nàng vội vàng nở nụ cười,“Ta muốn đi giúp huynh tìm
chút da lông trở về may quần áo mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, huống
hồ cũng sắp đến lễ mừng năm mới, ta muốn giúp huynh may vài bộ y phục mới.”
Biết hắn là người thích nghe lời ngọt ngào, nên nàng cũng thực thức thời lấy
lòng.

Quả nhiên, gương mặt tuấn tú vốn dĩ đang sa sầm vừa
nghe, vẻ mặt tức giận lập tức biến mất, hé ra khuôn mặt tươi cười,“Ngươi muốn
may quần áo giúp ta?” Đáy lòng không chịu khống chế toát ra một cỗ đắc ý.

Hắn đã biết, bằng mỹ mạo chính mình, làm sao có thể có
người không động tâm a? Tiểu ngốc nghếch này cùng hắn ở chung một thời gian,
cũng chịu không nổi bị hắn hấp dẫn rồi? Nếu không làm sao có thể chủ động nói
muốn giúp hắn may y phục, nữ nhân giúp nam nhân chế y, không phải chứng tỏ nàng
thích hắn sao?

Khi nghĩ đến chuyện này, Băng Nhược Húc hé ra mặt hoa
đào cười đến càng hoa đào. Tiểu ngốc nghếch thích hắn? Cẩn thận cảm nhận một
chút cảm giác trong lòng, thực ra cũng không chán ghét lắm.

Một đôi mắt phượng lộ ra chút tà khí, hắn một tay tựa
vào bàn cao thấp đánh giá Man Tiểu Tri. Trải qua hai tháng điều dưỡng, tiểu
ngốc nghếch giống như càng ngày càng đẹp, miễn cưỡng chấp nhận được với hắn,
hắn cũng không phải thực kiêng ăn, thấy đôi mắt của nàng là tuyệt nhất, duy
nhất một địa phương không tốt, chậc chậc, bộ ngực kia dường như là hơi nhỏ một
chút, quên đi, về sau sẽ giúp nàng bồi bổ và vận động một chút là được.

“Đúng vậy.” Dù sao, hắn cũng coi như là ân nhân cứu
mạng của mình, hơn nữa hắn cũng không phải thật sự phá hư như vậy, cứ xem như
giúp thân thích đi.

“Được, đi thôi.” Băng Nhược Húc khó có khi có tâm tình
tốt như vậy, dắt tay nàng bước đi.

Man Tiểu Tri sửng sốt, nhìn bàn tay của mình bị hắn
nắm, hơi lạnh trong lòng bàn tay của nàng bị bàn tay hắn sưởi ấm, hai gò má
thoáng chốc nhiễm thượng đỏ ửng, giật giật tay, muốn rút về, nhưng lại ngượng
ngùng mở miệng, đành phải để mặc hắn nắm.

“Cái kia......” Chần chờ trong chốc lát, nàng vẫn là
nhịn không được lên tiếng.

Đi ở đằng trước Băng Nhược Húc quay đầu,“Làm sao vậy?”
Một đôi tuấn mâu đầy ý cười, làm cho gương mặt hắn tràn đầy sức sống, bộ dáng
này, làm cho nàng nhìn có điểm choáng váng.

Trong lòng thoáng dâng lên cảm xúc dạt dào kì lạ, nhìn
bộ dáng hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt, làm cho cánh môi của nàng cũng nở nụ
cười theo, trong tâm thoáng chút mềm mại ngọt ngào, câu nói nam nữ thụ thụ bất
thân vốn dĩ đã dâng lên đến bờ môi, bỗng chốc nghẹn lại không thể nói lên được.

“Ta, chúng ta làm sao đi xuống núi.” Nhìn chằm chằm
vào hắn, Man Tiểu Tri cắn môi thay lời khác nói.

Băng Nhược Húc suy nghĩ một chút. Tiểu ngốc nghếch
thân mình mới tốt một ít, muốn theo đường mòn trong núi đi xuống, cũng không
phải là không được, chỉ sợ sẽ mệt chết nàng mà thôi...... Một chút linh quang
hiện lên.

“A!” Nàng kinh hô một tiếng, thân mình phút chốc bay

lên trời.

“Ta ôm ngươi xuống núi có vẻ mau, đi thôi!” Hắn cười
cười nói. Như vậy mau hơn, cũng có thể cho hắn ôm một thân mình mềm mại của
tiểu ngốc nghếch.

Man Tiểu Tri có chút sợ hãi vòng tay ôm lấy cổ hắn,
hai người giống như đang bay trên không, cảnh sắc bốn phía bay nhanh di chuyển
lùi về phía sau, gió lạnh không tạt vào trên mặt nàng.

Nàng càng ỷ lại hắn, Băng Nhược Húc càng cao hứng,
nhịn không được vòng chặt cánh tay, đem nàng ôm càng gần.

“Ha ha ha......” Tiếng cười nhịn không được thoát ra
khỏi yết hầu, đã biết không có người chống đỡ được mị lực của hắn a.

Nương tựa ở trong ngực hắn Man Tiểu Tri ngước mắt lên
nhìn hắn, nhìn hắn gần như vậy, tựa như lần trước, có một cảm xúc lạ thường
dâng lên trong ngực, dựa tai dán sát vào ngực hắn, truyền đến tiếng tim đập của
hắn, vốn dĩ cũng có chút cảm giác sợ hãi, nhưng nghe nhịp tim đập của hắn, nằm
trên khuỷu tay của hắn, có thể nhìn thấy lúm đồng tiền trên má hắn, loại cảm
giác yên bình ấm áp như thế này, ngượng ngùng như thế này, lần đầu tiên nàng
mới trải nghiệm qua.

Kết quả sau khi đi vào chợ, nàng hối hận, nàng hối hận
vì sao tìm tên Hoa Đào tinh kia đi cùng mình, cũng biết Hoa Đào tinh vì sao
không thích rời khỏi cửa.

Bởi vì...... Thật sự nhìn thấy được!

Man Tiểu Tri không dấu vết hướng bên cạnh tránh ra hai
bước, lập tức trên tay căng thẳng, lại bị kéo trở về, còn dựa vào một thân mình
cao to.

Băng Nhược Húc nở nụ cười ác ý cúi đầu nhìn
nàng,“Ngươi không phải nói muốn ta cùng ngươi dạo chợ sao? Tại sao lại có dáng
vẻ một chút cũng không vui vẻ vậy?” Ha ha ha! Hắn đã sớm biết xuống núi đến sẽ
có tình cảnh như thế nào, là tiểu ngốc nghếch chính mình tự tìm khổ sở,không
liên quan chuyện của hắn.

Nàng giật nhẹ khóe miệng,“Ha ha.” Cười gượng hai
tiếng. Này không phải dạo chợ, hắn vừa xuất hiện, căn bản chính là người ta dạo
hắn thôi!

Hai người một đường đi tới, ánh mắt mỗi người trong
chợ đều nhịn không được liếc nhìn về hướng khuôn mặt Băng Nhược Húc kia, hơn
nữa càng ngày càng nhiều đi theo phía sau bọn họ, cả nam nữ đều có a! Có thể
thấy được lực hấp dẫn của hắn lớn đến mức nào.

Những người ở Thái Thành đi phía sau bọn họ, hơn phân
nửa đều là một số người đến từ bên ngoài, còn có một ít cô nương gia không sợ
chết, đương nhiên đều là bị khuôn mặt Băng Nhược Húc hấp dẫn đến, mà một số
thương gia và chủ quán trong Thái Thành, nhận biết hắn, biết hắn chính là quái
thần y trên sườn núi, đều thực thức thời không đi trêu chọc.

Man Tiểu Tri tức giận vụng trộm trừng hắn liếc mắt một
cái. Dọa! Băng Nhược Húc đương nhiên trả lại cho nàng một ánh mắt càng hung ác
hơn.

Lè lè lưỡi, quên đi, tránh voi chẳng xấu mặt đâu, cố
gắng không quản đám người và vô số ánh mắt đang ở phía sau họ, thật sự chuyên
tâm thay hắn chọn một số vải thượng hạng ấm áp, trên núi trời giá rét đông
lạnh, nên chọn những loại vải lông có thể tăng thêm độ ấm.

Thái Thành là thành trấn dưới chân núi, mà từ trước
đến nay, nơi chân núi này thu hút không ít công tử thi sĩ đến chân núi để du
ngoạn, nơi này tuy không phồn vinh bằng kinh thành, nhưng hoạt động buôn bán
cũng thập phần náo nhiệt.

Hai người một đường đi một chút ngừng, phía sau vẫn
một hàng dài nối đuôi nhau như cũ, Man Tiểu Tri chọn nửa ngày, cũng chưa nhìn
thấy những thứ thích hợp hắn, đôi mi thanh tú nhịn không được khẽ nhíu lại.
Trên núi càng ngày càng lạnh, mặc dù hắn đã mặc vào kiện áo choàng kia, nhưng
vẫn là không đủ ấm, làm sao bây giờ?

Băng Nhược Húc vẻ mặt nhàn tản theo ở bên cạnh nàng,
dọc theo đường đi xem nàng còn thật sự giúp tìm quần áo chính mình, trong lòng
cao hứng thật sự, trên mặt ý cười cũng không giảm bớt qua, thậm chí trong đôi
mắt còn ánh lên một tia sủng nịch.

Nàng Đông xem Tây xem chính là không vừa lòng, đôi mắt
mượt mà nhìn chung quanh hơi hoảng một chút, nhìn đến phía trước có một hiệu
vải lớn, không chút nghĩ ngợi lôi kéo hắn đi về hướng đó.

Vốn dĩ cửa hiệu từ sáng đến giờ khá vắng vẻ, chủ cửa
hiệu không có việc gì làm đang ngồi đập muỗi, không nghĩ tới sau khi một đôi

nam nữ đi vào đến, việc mua bán đột nhiên tốt hẳn lên.

Vội vàng đem vợt đánh muỗi quăng về phía sau, xoa xoa
hai tay tiến ra đón,“Vị này......” Đôi mắt nhìn vào mặt nam tử, lời nói nghẹn
lại trong cổ họng nói không nên lời, tròng mắt trợn trừng, mãi nhìn chằm chằm
đối phương xem.

Mẹ ơi! Từ lúc sinh ra trong bụng mẹ cho đến giờ đây là
lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân xinh đẹp như vậy!

Ánh mắt nhìn thẳng của hắn chọc Băng Nhược Húc mất
hứng, hừ lạnh một tiếng, một bàn tay giơ lên định chọt vào đôi mắt làm càn nhìn
chằm chằm vào hắn, nào biết tiểu nữ nhân bên người nhìn thấy hắn vừa động, chạy
nhanh đi phía trước mặt đứng.

“Lão bản!” Man Tiểu Tri nghe được bên cạnh có tiếng hừ
lạnh, nàng biết Băng Nhược Húc tức giận, thừa dịp hắn còn không có động thủ đả
thương người phía trước, vội vàng lớn tiếng kêu tâm hồn của lão bản đang nhìn
tên Hoa Đào tinh kia.

Cửa hàng lão bản lấy lại tinh thần, xấu hổ đỏ mặt,
“Thật sự là ngượng ngùng.” Hắn gãi gãi đầu , nhìn thấy công tử tuấn tú đi theo
tiểu cô nương thanh tú này, lại nhìn một chút hai người giao nắm bàn tay, đã
hiểu.“Gia, phu nhân, cần cái gì sao? Cửa hiệu của tiểu nhân cái gì cũng
có,thỉnh tận lực chọn, tận lực tuyển!”

Xem bộ dáng hai người này vô cùng thân thiết , nhất
định là vợ chồng.

Man Tiểu Tri nghe được hắn xưng hô đỏ mặt, thẹn thùng
cúi ánh mắt xuống,“Thúc đã hiểu lầm, chúng tôi --” Nói còn chưa nói xong, đã bị
người bên cạnh cắt ngang.

“Lấy những thứ tốt nhất ra để cho phu nhân ta xem
thử.” Băng Nhược Húc xen mồm nói.

Kinh ngạc quay đầu, Man Tiểu Tri nhìn hắn. Hắn vừa mới
nói cái gì?

Bộ dáng kinh ngạc sửng sốt của nàng, làm cho Băng
Nhược Húc càng vui vẻ, nhìn nàng nháy mắt mấy cái, nhếch miệng nở nụ cười, lửa
giận vì sự thất lễ của ông chủ cũng tắt ngúm, vẻ mặt của hắn sau khi nói câu
kia đầy khoái chí, quên đi, không lấy hai mắt của tên kia cũng được.

Man Tiểu Tri vốn định phản bác, nhìn vẻ mặt hắn hứng
thú cũng biết hắn cố ý, nếu như vậy thì -- Quên đi, nghĩ đến hắn giúp nàng
xuống núi, lần này sẽ theo hắn đi.

Nói là nói như vậy, đáy lòng lại dâng lên vui sướng
cùng ngọt ý, một loại tình cảm không muốn xa rời, chậm rãi ở trong lòng nàng
đâm chồi nở hoa, chỉ là nàng còn tỉnh tỉnh mê mê không biết......

Lão bản biết khách quý tới cửa, thật đúng là đã lấy ra
những thứ cao cấp nhất để nàng chọn lựa, chọn được vài kiện vải, Man Tiểu Tri
lại chọn một ít chỉ thêu sau đó hai người mới rời đi.

Bọn họ hai người vừa đi, đám đông trong cửa cửa hiệu
cũng đi theo,lưu lại cửa hàng lão bản ngốc vù vù nhìn cửa hiệu trống rỗng sau
đó --

“Ai, thực sự là….”

Bất luận đi đến đâu cũng đều có một đám rồng rắn theo
đuôi, ngay cả Man Tiểu Tri đều có điểm chịu không nổi, huống chi là Băng Nhược
Húc tính tình luôn bất thường, vốn dĩ trên mặt ban nãy còn nở nụ cười, càng lúc
trên mặt hắn càng ngày càng lạnh như băng.

Có vài người khi nhìn thấy sắc mặt âm u của hắn cảm
thấy sợ hãi bỏ đi, chỉ còn lại vài cô nương có mắt không tròng, còn không
nguyện ý buông tha đi theo phía sau bọn họ .

Man Tiểu Tri đi ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy kinh hãi
hoảng sợ ,còn nhớ lần trước lúc ở khách sạn đại khai sát giới, sắc mặt hắn cũng
là giống như bây giờ.

“Ta đã đói bụng.” Nghĩ nghĩ, tìm một địa phương an
toàn nghỉ ngơi một chút tốt lắm, nếu không nhanh một chút, nàng sợ hắn không
kềm nổi cá tính quái dị kia đem khối rồng rắn phía sau toàn đưa đi Tô Châu bán
trứng vịt .

Vừa vặn hai người đi vào trong thành đến một đại tửu
lâu, trốn vào trong tửu lâu đó, như vậy liền không có người nhìn chằm chằm nữa.

Liếc nhìn nàng một cái, Băng Nhược Húc xoay người đi
vào tửu lâu,“Vào đi.” Một bàn tay vẫn là nắm tay mềm của nàng, vẫn không buông
ra.

Man Tiểu Tri cũng bắt đầu từ kháng cự đến bây giờ chủ
động cầm lấy tay hắn, nếu không có nàng nắm tay hắn, chỉ sợ hắn đã sớm quay đầu
đem đoàn rồng rắn phía sau xử lý xong xuôi.

“Thiếu gia, ngài làm sao có rảnh rỗi đến?” Chưởng quầy
tửu lâu có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Băng Nhược Húc lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái,“Ta
đến còn phải hỏi qua sự đồng ý của ngươi sao?”

Chưởng quầy cả kinh, vội vàng cúi đầu,“Thuộc hạ không
dám.” Thiếu chút nữa đã quên tính tình của đại thiếu gia kém đến mức nào, Nhưng
mà...... Cô nương bên người hắn là ai a?

“Tửu lâu này là của nhà huynh mở sao?” Man Tiểu Tri có
chút kinh ngạc. Nàng là biết Băng Nhược Húc khá giàu có, nhưng không nghĩ tới
chuyện kinh doanh của nhà hắn lại lớn đến như vậy, ngay cả ở Thái Thành cũng có
tửu lâu nhà hắn, nhưng mà….


Nghĩ đến lần trước nhìn thấy phủ đệ ở Trường An, tuy
rằng trước khi té xỉu chỉ nhìn đến một phần nhỏ của trang viện mà thôi, nhưng
cũng có thể thấy được Băng gia giàu có đến mức độ nào, sinh ý như thế này cũng
thực bình thường.

“Thiếu gia, thuộc hạ mang ngài đến vị trí thường ngày
a.” Chưởng quầy cúi đầu từ sau quầy đi ra, cung kính cúi thắt lưng dẫn đường.

“Ừm.” Băng Nhược Húc nhìn nàng gật đầu. Gian tửu lâu
này, là tên đệ đệ ngốc của hắn sợ hắn đói chết ở trên núi mở ra cho hắn, chính
là cái đệ đệ ngốc kia không nghĩ tới hắn lại đem Y Lư biến thành một tòa sơn
trang, cái gì cũng không thiếu.

Tò mò Đông xem Tây xem, Man Tiểu Tri một đường đi theo
chưởng quầy đến sân phía sau tửu lâu, đi vào một gian sương phòng mới dừng lại
cước bộ.

“Thiếu gia, mọi thứ vẫn như cũ chứ?” Chưởng quầy thấy
bọn họ tay trong tay nhau, hơi hơi sửng sốt.

“Ừ, một bình trà thượng hạng và một bát canh gà.” Băng
Nhược Húc mang theo nàng hướng trong phòng đi.

“Dạ.”

Bên tai nghe được tiếng bước chân của chưởng quầy đi
xa, Man Tiểu Tri tò mò nhìn cách bài trí trong phòng,“Di?” Càng xem càng nhìn quen
mắt, đúng rồi! Nơi này bài trí cùng thư phòng ở Y Lư hắn rất giống nha! Chẳng
qua thiếu một đống sách vở mà thôi.

“Di cái gì?”

Một hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, mặt đỏ lên, nàng
quay đầu đi, “Huynh, huynh làm gì dựa vào gần như vậy?” Tới gần nàng bên tai
nói chuyện như vậy, hại nàng hoảng sợ.

Mặt nàng hồng hồng, hắn càng nhìn càng thích. Thích?
Trong đầu hiện lên chữ này, làm cho Băng Nhược Húc giật mình.

Man Tiểu Tri phát hiện hắn không tự nhiên lắm, quên
lời nói chính mình mới vừa rồi đổi lại nàng tựa vào trước người hắn, lo lắng
nhìn hắn,“Làm sao vậy?” Sắc mặt của hắn một chút xanh, một chút hồng.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của nàng, lại
tới nữa, cỗ lo lắng kia lại dâng lên một lần nữa, thích thì thích, dù sao tiểu
ngốc nghếch cũng thích hắn, như thế hắn thích nàng cũng không tính là chịu
thiệt.

“Huynh làm sao vậy? Không cần làm ta sợ.” Nhịn không
được giơ tay vỗ vỗ mặt hắn.

Bắt lấy tay nàng, Băng Nhược Húc cúi người hôn lên môi
của nàng, cuồng nhiệt mút mạnh sự ngọt ngào trong miệng nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ
tách hai hàm răng của nàng, nhẹ luồn vào bên trong trêu đùa quấn quýt lấy đầu
lưỡi đinh hương non mềm của nàng.

Man Tiểu Tri ngây ngẩn cả người, ngây ngốc mặc cho hắn
ăn đậu hủ sạch sẽ, bên trong đầu óc của nàng cũng hóa thành một mảnh đậu hủ,
trên môi truyền đến độ ấm nóng cháy của môi hắn, dần dần, đôi mắt đẹp trở nên
kinh ngạc mông lung, thân mình vô lực dựa vào ở trước ngực hắn, mặc hắn ta cần
ta cứ lấy.

Cũng không biết môi của tiểu ngốc nghếch lại ngọt như
vậy, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hôn rồi lại hôn, thẳng đến hai người
thở không nổi hắn mới chậm rãi rời đi môi của nàng, chuyển sang hôn hai gò má
non mềm.

“Huynh......” Hồi lâu sau, nàng mới lấy lại tinh thần,
che miệng, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng thực nghi hoặc. Hắn vì sao muốn hôn
nàng?

Băng Nhược Húc cười đến thỏa mãn y như sư tử, liếm
liếm môi, thưởng thức được hương vị của nàng, mắt phượng khó có được nụ cười mị
hoặc,“Được rồi! Tiểu ngốc nghếch, thấy ngươi luôn yêu thích ta nên ta miễn cưỡng
thu nhận ngươi vậy.” Hắn tự đại nói. Man Tiểu Tri dừng lại. Nàng nói thích hắn
vào lúc nào?

“Ta thích huynh?” Tuy rằng nàng không chán ghét hắn,
cũng không nói là nàng thích hắn?

Ngữ khí của nàng là nghi vấn, nhưng nghe ở trong tai
Băng Nhược Húc trở thành thừa nhận, khuôn mặt hoa đào tươi cười tái xuất giang
hồ, giống như hoa đang nở rộ trước gió xuân mơn man, lại hôn một ngụm lên cái
miệng nhỏ nhắn của nàng,“Ta biết.”

Biết hắn hiểu lầm, nhưng Man Tiểu Tri nhưng không cách
nào mở miệng phản bác được gì, hắn tươi cười làm cho nàng đáy lòng mềm nhũn,
cảm giác ngọt ngào lướt qua trong lòng, nhìn hắn vui vẻ giống như một đứa bé
đắc ý, những lời giải thích đều nghẹn trong cổ.

Có lẽ...... Hắn đúng, nàng dường như có chút thích hắn
đi.

Khuôn mặt tuấn tú, kia nở cười tủm tỉm làm cho lòng
của nàng tràn ngập nhu tình vô chừng mực, ai!

Hắn nói đúng, là nàng thích hắn, bất luận thái độ hắn
có bao nhiêu cuồng vọng tự đại hoặc lạnh như băng vô tình, từ lúc ở Thành Đô
nàng liền thích hắn, nếu không, vì sao bởi vì bị hắn vứt bỏ ở trong xe ngựa mà
thương tâm khóc?

Ánh mắt của nàng thật là có vấn đề, cư nhiên lại thích
một người như thế! Man Tiểu Tri tận đáy lòng vì chính mình thở dài. Thừa nhận
chính mình thích hắn, cũng không phải chuyện khó gì, chính là tương lai của
nàng...... Vì sao cảm thấy một mảnh hắc ám a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận