Tà Ngự Thiên Kiều

Những vật phẩm và ngọc trạc ‘khiến mọi người đỏ mắt ấy’ đang cố trấn áp uy nghiêm mộ phần. Từng kiện từng kiện một rơi vào phía trên mộ rồi nổ mạnh vô cùng khủng bố. Khí kình trùng kích như bom hạt nhân phát ra tiếng nổ ầm ầm mang theo vòi rồng khủng bố cuốn ra.

Nhóm Diệp Sở thấy cảnh này thì không còn giữ được bình tĩnh. Nhìn từng kiện từng kiện binh khí ẩn chứa lực lượng Đại tu hành giả vỡ tan, Diệp Sở không nhịn được lòng đau như cắt.

“Mộ Đại tướng quân quả thật phi phàm!” Bàng Thiệu nuốt nước bọt khan, tròng mắt đờ đẫn. Vật phẩm của Đại tu hành giả cũng không có khả năng đến gần mộ phần.

Đám Thượng Quan Mẫn Đạt mặt mày méo xệch, bình thường gia tộc cũng không cho họ mang ra đồ vật như thế. Lúc này, nếu không phải để họ phòng thân khi tiến vào mộ Đại tướng quân thì gia tộc cũng không có khả năng ban cho. Nhưng cứ như vậy, những vật phẩm thế tục khó gặp này đều nổ nát cả rồi.

Mọi người sững sờ nhìn ngôi mộ này, thấy nó quá mức khủng bố! Có người nhịn không được thở dài, thầm nghĩ lần này sợ lại như trước, vô công trở về. Đại tướng quân quá mức nghịch thiên, ông ta không cho phép người khác quấy rầy nơi mình an nghỉ rồi.

Tình Văn Đình nhìn qua ngọc trạc đang trấn áp ở trên rồi tiến tới một bước. Trên người nàng hào quang chớp động, Thánh quan bay lên bùng phát ra quang mang tuyệt thế, đồng dạng mang theo Thiên địa chi uy hướng về phần mộ mà đi.

Thánh quan có Linh. Khi hạ xuống mộ Đại tướng lập tức hợp lực với vòng ngọc trấn áp xuống.

Diệp Sở và Bàng Thiệu liếc mắt nhìn nhau, cùng không ngờ Thánh quan của Tình Văn Đình cũng là một kiện Thiên địa chi khí, mà những người khác cũng phải chấn động không thôi. Hai kiện Thiên địa chi khí liên tiếp xuất hiện đủ để thế nhân truyền tụng rồi. Hôm nay họ biết rõ, chỉ cần được chứng kiến cảnh tượng hiện giờ thì họ cũng có đủ chủ đề để chém gió đến khi chết rồi.

Hai loại hào quang trấn áp xuống phối hợp ngọc tỷ cùng huyết mạch hoàng thất, uy thế của phần mộ rốt cục đã thu liễm. Uy áp bốn phương biến mất, mọi người bắt đầu tiến gần đến mộ phần.

Nhưng mọi người cũng chỉ dám tới gần. Nhìn sát khí bốn bề bắt đầu khởi động, tất cả đều không dám tiến vào bên trong.

Hoàng tử Đế quốc khá hưng phấn. Năm xưa, cho dù đến cả Hoàng tổ cũng không thể làm gì được uy thế này, chỉ có thể rút đi. Thật không ngờ nó rốt cục cũng bị áp chế trong tay bọn họ! Không sợ uy thế cắn trả thì tự nhiên không sợ mộ phần tan vỡ, bọn họ có thể toàn lực ra tay công phá rồi.

“Mọi người cùng nhau ra tay, không cần chờ đợi! Hai kiện thiên địa chi khí cũng không thể áp chế trong thời gian quá lâu.” Tình Văn Đình quát lớn về phía hoàng tử Đế quốc.

“Lên!” Hoàng tử Đế quốc liền quát lớn, dẫn theo một đám Tu hành giả tiên phong công kích vào phần mộ chính.

Mộ huyệt to lớn vô biên, mọi người vận dụng toàn lực công kích về phía trước hòng phá vỡ cửa mộ.

Có Đại tu hành giả đi trước mở đường, hào quang chói mắt. Linh khí trùng kích cuồn cuộn, binh khí chớp động trực chỉ cửa mộ. Lực lượng khủng bố này chiếu rọi khiến không gian sáng như tuyết. Mọi người cùng nhau ra tay, các loại lực lượng quét ngang bay lượn đánh ầm ầm vào cửa mộ.

Binh khí đánh vào cửa mộ tạo nên những chuỗi âm thanh bang bang chấn động không ngừng. Cửa mộ do bạch ngọc tạo thành, cho dù bị lực lượng khủng bố trùng kích thì vẫn không bị phá hư.

Âm thanh va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, việc này đã thu hút quá nhiều Tu hành giả. Chỉ cần một người ra tay thì lại khiến một đám ra tay phát ra lực lượng mênh mông đánh bay mọi thứ cản đường, thế nhưng cái cửa mộ kia vẫn hoàn hảo không hao tổn gì.

Nhược Thủy cuối cùng cũng xuất thủ, ngọc chưởng trắng nõn tỏa hào quang phát ra lực lượng mênh mông. Sau một loạt động tác phức tạp ảo diệu, nàng tung ra một chưởng phối hợp với tất cả Tu hành giả. Hào quang chiếu rọi tứ phương, còn muốn sáng hơn cả ban ngày khiến cho hào quang trên ngọc thạch cũng trở nên nhạt nhòa thất sắc.

Một kích này khiến cho cánh cửa chưa từng rung chuyển rốt cục cũng xuất hiện một vết nứt.

“Diệp Sở! Nữ nhân này từ đâu xuất hiện vậy, ngươi biết nàng hay sao?” Bàng Thiệu trừng to mắt nhìn Nhược Thủy tựa như tiên nữ đang bay múa, miệng cũng không thể khép lại nổi. Quá mức rung động! Nữ nhân này mạnh quá sức! Những Đại tu hành giả trước mặt nàng chỉ đóng vai phụ mà thôi!

Đây là tuyệt thế chi uy! Quả nhiên là Thần nữ!

Diệp Tĩnh Vân cũng không nhịn được nhìn về phía Diệp Sở. Trước kia hắn đã từng trò chuyện với cô ta, chẳng lẽ đây là người Diệp Sở mời đến giúp đỡ? Nếu như thế, Diệp Nguyên Vọng thì là cái thá gì? Diệp Sở còn để vào mắt sao?

Diệp Tĩnh Vân nhìn Nhược Thủy, cảm thụ dung nhan xuất trần khiến người khác phải tự ti thì bèn không khỏi nghĩ đến một người Diệp Sở lúc trước từng định cưỡng bức. Nàng là nghĩa nữ của ngoại tổ mẫu hắn trên danh nghĩa là tiểu di của Diệp Sở. Chẳng lẽ nữ nhân này là nàng hay sao?

Diệp Tĩnh Vân không quen biết Lâm Thi Hinh. Nếu không phải chuyện Diệp Sở năm đó muốn dùng sức mạnh với Kỷ Điệp ngẫu nhiên tới tai nàng thì Diệp Tĩnh Vân cũng không biết tới Lâm Thi Hinh này.

Đương nhiên có một điều hết sức rõ ràng, lúc trước Diệp gia không trực tiếp xử quyết Diệp Sở bởi vì đang cố kỵ ngoại tổ mẫu hắn. Diệp Tĩnh Vân không biết ngoại tổ mẫu Diệp Sở là ai nhưng qua vài câu nói của phụ thân nàng thì đó là một người rất bất phàm.

Năm đó tuy Diệp Sở cặn bã đến đáng hận nhưng dù sao thân cũng là cháu ngoại trai người ta. Diệp gia ra tay với Diệp Sở, đối phương sẽ bỏ qua sao?

Điều này cũng khiến Diệp gia chỉ có thể mượn tay Uy Viễn Hầu của Diệp gia Nghiêu thành thu thập Diệp Sở.

Đương nhiên tên vị nữ tử kia Lâm Thi Hinh, Diệp Tĩnh Vân cũng nhớ kỹ. Nghe đồn nàng sở hữu mị lực tuyệt thế, có một không hai! Mà nữ tử trước mắt này lại có vài phần cảm giác như vậy.

Mặc kệ Diệp Tĩnh Vân nghi hoặc, mọi người vẫn hợp lực ra tay. Dưới sự công kích không ngừng thì cửa mộ rốt cục cũng vỡ tan. Bàng Thiệu nhìn Nhược Thủy, cả người đều ngốc trệ.

Bàng Thiệu là một tên sắc quỷ, nhìn thấy nữ nhân thì luôn hận không thể bổ nhào lên người đối phương, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp. Thế nhưng chứng kiến Nhược Thủy, cặp mắt dê gái kia rõ ràng đã thất sắc đi nhiều, không dám sinh ra một tia khinh nhờn nào cả.

“Oanh...”

Một tiếng vang thật lớn, cửa mộ bị phá tan. Khi mọi người còn chưa kịp vui mừng thì một cỗ khí tức cường đại đã đánh tới. Nó tựa như biển cát mãnh liệt, trùng kích lên phần lớn Tu hành giả tại cửa mộ khiến họ bay ra ngoài.

“A...”

Những tiếng kêu vang thảm thiết vang lên phần đông Tu hành giả đều bị xé đứt thân thể. Cỗ khí tức này chỉ vừa khởi động thì đã thu hoạch được khá nhiều tính mạng con người.

Khi cỗ khí tức này trùng kích ra, đôi chân uyển chuyển của Nhược Thủy đã lui ra phía sau nhưng vẫn bị xung kích tràn đến chấn lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trở nên thoáng trắng nhợt.

Luồng khí tức tàn sát bừa bãi này cũng không kiên trì bao lâu, rất nhanh cửa mộ đã khôi phục sự yên lặng. Phần mộ được mở ra.

Nhìn không gian bên trong cánh cửa, ánh mắt ai cũng nóng bỏng, trong lòng đều dấy lên sự hưng phấn và tham lam. Mộ Đại tướng quân đã bị phá vỡ, bảo vật tuyệt thế trong đó có thể tùy họ mặc sức cướp lấy rồi.

“Lên!” Những người này không chịu đựng được hấp dẫn như vậy. Cho dù bên ngoài tràn ngập sát khí nhưng hầu hết đều nín thở, vận lực bảo vệ toàn thân. Họ lao vào phần mộ, ai cũng muốn là người đầu tiên vào bên trong hòng đoạt được trân bảo có một không hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui