Tà Ngự Thiên Kiều

“Các vị đan sư, cha ta thế nào?”

Ở Nghiêu thành, trong một căn nhà nhỏ có một nam tử sắc mặt trắng bệch đang nằm, túc trực bên cạnh là một thiếu nữ thục mị mê người. Nàng mặc một bộ trang phục bó sát, hiển lộ rõ ràng vóc người khiến thần trí nam nhân bay bổng. Mỗi động tác của nàng đều đặc biệt mê người, mang sự quyến rũ tự nhiên từ trong xương cốt. Đôi môi trơn bóng đỏ mọng đẹp tựa như một đóa hồng ủ trong sương mai. Các đường cong trên người đều hấp dẫn đến cực hạn, chỉ có điều đôi tay mềm mại kia đang nắm thật chặt, hiển nhiên trong lòng nàng đang khẩn trương.

Mấy đan sư nhìn Bạch Huyên thục mị đến mê mẩn, trong mắt bốc lên lửa nóng. Nữ nhân này quá mức gợi cảm, từ tận xương cốt toát ra phong vận kiều mị mê người, tỏa sáng diễm quang. Giống hệt như một thiếu phụ mới về nhà chồng, có thể khiến muôn thằng đàn ông phải thèm khát chảy dãi.

“Tiểu di, ánh mắt bọn họ nhìn người quái dị quá!” Dao Dao đứng cạnh Bạch Huyên giật giật áo nàng. Trẻ con nói không hề kiêng nể, một câu này khiến Bạch Huyên mặt đỏ tía tai, lại càng tăng thêm vài phần kiều diễm mê người.

Mấy gã đan sư giờ mới kịp phản ứng, dời mắt đi không để lại dấu vết. Người đứng đầu trong bọn bước lên nói: “Bệnh của lệnh tôn là do sát khí nhập thể, hơn nữa còn không phải sát khí bình thường, vô cùng phiền toái!”

Câu kết luận này đã khiến cho sắc mặt Bạch Huyên tái thêm mấy phần, thân hình lảo đảo lui về sau mấy bước, đến khi vịn được mép giường mới đứng vững được. Bạch Huyên tự nhiên biết sát khí là thứ gì, đây là cái thứ tạo thương tổn khủng khiếp cho Tu hành giới. Trên thế gian đã có không biết bao nhiêu tu hành giả mất mạng dưới sát khí rồi. Chỉ cần sát khí nhập thể, nếu không kịp trục ra thì ắt lành ít dữ nhiều.

Bạch Huyên rốt cuộc đã hiểu được vì sao cha vừa trở về không lâu thì đã hôn mê trước mặt mình. Tỷ tỷ và tỷ phu của mình cũng đã chết oan uổng. Nếu như phụ thân mình cũng vì vậy mà... thì...

Nghĩ tới những chuyện này, trong mắt Bạch Huyên liền như bị sương mù bao phủ, đôi tròng mắt xinh đẹp đỏ ửng, thanh âm mang theo ý cầu khẩn: “Đan sư, cứu... cứu phụ thân ta!”

“Mặc dù lệnh tôn bị sát khí nhập thể nhưng không phải là không thể cứu trị!” Trong mắt đan sư kia vụt lóe một luồng hào quang, lén dời khỏi thân thể thục mị mê người của Bạch Huyên như không có chuỵen gì xảy ra: “Chẳng qua là, nếu muốn cứu trị cho lệnh tôn... sẽ khiến chúng ta tổn thương nguyên khí nặng nề. Đây...”

“Đan sư muốn bao nhiêu phí chẩn trị, cứ mở miệng là được!” Bạch Huyện vội đáp.

“Bị thương nguyên khí, đây không phải tiền bạc có thể bù đắp lại được!” Đan sư cầm đầu tên Hoàng Vĩnh An lắc đầu đáp.

“Vậy thì ngài cần gì?” Bạch Huyên hỏi dồn: “Chỉ cần ta có, đan sư cứ việc nói là được!”

“Ha ha! Đâu có, đâu có! Có thì cũng có. Chỉ e rằng ngươi không thể cho!” Hoàng Vĩnh An cười khan, ánh mắt quan sát thân thể bốc lửa của Bạch Huyên, trong mắt lóe lên ánh sáng nóng bỏng.

Đến giờ này, làm sao Bạch Huyên còn không hiểu đối phương nghĩ và muốn gì nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vốn đã tái gần trắng lại càng trắng bệch.

“Tiểu thư là người thông minh! Nếu như ưng thuận, có lẽ lệnh tôn vẫn còn một con đường để cứu. Nếu như không đáp ứng, sợ rằng lệnh tôn...” Hoàng Vĩnh An lặng lẽ nói: “Tiểu thư cứ tự quyết định!”

“Cút! Cút!” Bạch Huyên rốt cuộc nổi giận, nhìn đám đan sư Hoàng Vĩnh An chằm chằm, trong mắt tóe ra lửa giận.

“Cũng được! Chỉ là như đã nói trước... Ở Nghiêu thành, trừ ta ra, có thể khu trừ được sát khí cho lệnh tôn e rằng khó tìm được người khác. Ta nghĩ nếu như không cứu kịp... chỉ sợ lệnh tôn khó qua khỏi đêm nay!” Hoàng Vĩnh An cười khan, ánh mắt bẩn thỉu đảo qua thân thể Bạch huyên một lượt. Nữ nhân này là cực phẩm nhân gian, nếu có thể âu yếm... dù có giảm thọ vài năm cũng vui lòng.

“Nếu tiểu thư nguyện ý nhìn lệnh tôn bị sát khí nhập thể mà chết, vậy coi như Hoàng mỗ chưa nói gì! Cáo từ!” Hoàng Vĩnh An chắp chắp tay, ra bộ chuẩn bị rời khỏi.

“Đợi chút!” Bạch Huyên hô, thân hình mềm mại rúng động, thần sắc tái mét. Nhìn thoáng qua phụ thân hấp hối nằm trên giường, hồi lâu sau nàng mới mở đôi môi đỏ mọng như hoa hồng ngậm sương mà nói: “Ta đáp ứng ngươi!”

“Tốt, tốt!” Hoàng Vĩnh An cười ha hả. Những tên đan sư bên cạnh hắn cũng thầm hâm mộ dị thường, nhìn tuyệt đại vưu vật trước mắt mà nuốt nước bọt ừng ực. Có điều, bọn chúng cũng không dám tranh giành vời Hoàng Vĩnh An!

“Ngươi đã đáp ứng! Như vậy thì ta tới đây!” Nói xong, Hoàng Vĩnh An vươn tay chộp lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bạch Huyên.

“Ngươi muốn làm gì?” Bạch Huyên giật bắn người lùi về sau mấy bước trụ lại trước mép giường, thần sắc giận dữ.

“Làm sao? Chẳng lẽ nàng muốn đổi ý?” Hoàng Vĩnh An hừ một tiếng: “Xong việc tự nhiên sẽ cứu phụ thân của nàng!”

Câu này đã khiến thân thể Bạch Huyên cứng lại, mặt xám như tro tàn, buông xuôi không hề chống cự. Nàng dại người đứng đó như linh hồn đã lìa khỏi xác.

“Bỏ đi. Bỏ đi!” Bạch Huyên nở nụ cười sầu thảm. Qua nhiều năm rồi, không biết bao kẻ đã ham muốn thân thể nàng. Gặp qua nhiều loại đàn ông, nàng đã sớm mệt mỏi. Trước kia còn có cha bảo vệ, mặc dù có rất nhiều ánh mắt tham lam nhìn mình, nhưng cuối cùng chúng cũng không được như ý. Nhưng bây giờ cha đã lâm vào tình trạng như vậy, nếu dùng thân thể của mình mà cứu được mạng cho cha, có cho bọn chúng thì có làm sao?

Nhìn Bạch Huyên bất động nơi đó, Hoàng Vĩnh An rất hài lòng gật đầu: “Như vậy mới phải! Nếu nàng biết nghe lời, Hoàng mỗ tất nhiên sẽ giữ được tính mạng của phụ thân của nàng!”

Hoàng Vĩnh An nói chuyện, đồng thời giơ tay chụp lấy bàn tay của Bạch Huyên. Đối diện với một vưu vật như thế, hiển nhiên hắn không nhịn nổi lòng háo sắc, muốn nhanh chóng kéo Bạch Huyên sang phòng bên cạnh.

Nhìn móng vuốt càng lúc càng gần, lập tức sắp chạm vào người mình, sắc mặt Bạch Huyên trở nên xám trắng, trong lòng mây đen kéo lên sầu thảm. Thân hình nàng rung động, nghĩ về cảnh mình bị đè bởi một nửa thân thể béo phì của lão mập kia thì bèn tuyệt vọng, nhưng lại không có cách nào kháng cự được.

Hoàng Vĩnh An nở nụ cười đắc ý. Nữ nhân này hắn đã sớm ước ao từ lâu rồi, nhưng trước đây nàng được phụ thân cường thế che chở nên chỉ dám đứng nhìn từ xa xa. Nhưng lại không ngờ được, ông trời lại đưa tới cho mình cơ hội này!

Lúc tay Hoàng Vĩnh An sắp chạm vào người, Bạch Huyên đã nhận mệnh nhắm mắt lại, bỗng một thanh âm phóng đãng vang lên: “Hê hê, thú vị nha! Không nghĩ được khi đến đây lại có thể gặp trò uy bức lợi dụ hay đến như vậy!”

Tiếng nói đột nhiên xuất hiện khiến động tác Hoàng Vĩnh An đột nhiên khựng lại. Hắn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hai thiếu niên tà tà đi tới, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt đang rơi vào đám người bọn họ.

“Trừng mắt nhìn ta đủ chưa? Tiếp tục làm chuyện ác của ngươi đi!” Người tới tất nhiên là Diệp Sở. Hắn không ngờ rằng kẻ trộm mộ mà Bàng Thiệu nói tới lại là cha cô gái thục mị mê người mình đã cứu.

“Đại ca ca!” Được Diệp Sở cứu nên Dao Dao có ấn tượng rất sâu đậm. Cô bé nở nụ cười thiên thần, chạy đến trước mặt ôm lấy bắp chân của Diệp Sở.

“Tiểu nha đầu này vẫn nhớ rõ ca à?!” Diệp Sở bị tiểu nha đầu ôm, thấy một cô bé còn nhỏ xíu như vậy mà còn có thể nhớ được mình, trong lòng hắn cũng cao hứng. Hắn thầm nghĩ không hỗ rằng mình quá đẹp trai, già không bỏ nhỏ cũng ăn, ngay cả một cô bé mà cũng nhớ mãi không quên mình. Người đẹp trai thật không có cách nào giấu được mà, không chừng mấy thằng khác từng quen mình đều mất hẳn dũng khí để sống rồi!”

“Là ngươi?!” Bạch Huyên thấy Hoàng Vĩnh An dừng tay, không nhịn được bèn thở phào nhẹ nhõm. Có điều khi thấy Diệp Sở đến, trong lòng thoáng nghi ngờ. Làm sao hắn xuất hiện ở nơi này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui