Tà Ngự Thiên Kiều

“Chết xong rồi cho ngươi đẹp trai!” Sa Thạch thấy Diệp Sở còn có tâm tư kêu gọi đầu hàng bèn nổi giận gầm lên, hung hăng vung thiết chùy tràn ngập sát khí kinh khủng, xông thẳng đến Diệp Sở.

Sát khí dày đặc như thế khiến dân chúng Nghiêu thành đại biến sắc. Sát khí đánh úp vào Diệp Sở, căn bản hắn không có cách nào giao thủ trực diện với đối phương.

Mọi người có mặt đều thở dài, đúng lúc ai cũng cho rằng Diệp Sở sẽ chủ động né tránh thì hắn lại phóng người về phía trước chui vào sát khí, hung hăng tung một cước đạp thẳng vào Sa Thạch.

“Làm loạn!” Tô Chính Bình không chịu nổi quát lên một tiếng. Dám nghênh ngang bay vào sát khí, lỡ bị nhập thể thì xem như Diệp Sở đã bị phế. Sát khí là độc dược của Tu hành giả!

Tinh thần đám Diệp Thiên cũng trở nên khẩn trương. Bị sát khí tràn ngập thân thể, coi như Diệp Sở là Tiên thiên cảnh thì cũng lớn chuyện rồi.

“Không biết sống chết!” Sa Thạch thấy Diệp Sở dám nghênh đón sát khí, sắc mặt lộ vẻ vui mừng bèn vung thiết chùy quét qua, hòng dùng một kích giết chết Diệp Sở.

Thấy thiết chùy sắp chạm vào người mình, Diệp Sở vậy mà lại cười phá lên : “Chút tài mọn mà thôi, lại dám mơ khó dễ được ta à?”

Lời vừa dứt, tốc độ của Diệp Sở lại tăng lên, toàn thân dường như không quan tâm đến ảnh hưởng của sát khí mà lướt qua thiết chùy đang quét tới với một góc độ không tưởng rồi tung một cước đá thẳng lên ngực Sa Thạch. Không hề ngờ được có kẻ không ngại sát khí, Sa Thạch đang chỉ chú tâm lấy sát khí thu thập Diệp Sở, căn bản không còn tránh kịp nữa, bị một cước của Diệp Sở đạp trúng phun máu văng ra. Toàn thân hắn bay vọt ra ngoài nện xuống mặt đất, thiết chùy tuột khỏi tay.

Diệp Sở không thèm liếc Sa Thạch một cái, nhìn thiết chùy đang trên không trung mà phóng vọt lên cao. Hắn trở chân tung một cước hung hẳng đá lên thiết chùy khiến nó bay về hướng Sa Phong đập tới.

Không thể nghĩ được xuất hiện biến cố như vậy, Sa Phong chỉ có thể vung trường mâu đón đỡ nhưng làm sao chống nổi lực lượng của thiết chùy. Trường mâu bị đánh bay, thân hình hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Ngay tức khắc, Diệp Sở đã ở sau lưng Sa Phong, tung một cước vào giữa lưng hắn. Ai nấy đều nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.

Hạ gục hai tên, Diệp Sở tung cước đạp Sa Phong bay đến bên cạnh Sa Thạch. Hai cái xác chèm bẹp tiếp xúc thân mật với nhau đến độ răng cu này cắm vào môi cậu nọ.

Biến cố xuất hiện bất thình lình khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, cả đám ngơ ngác nhìn Diệp Sở đang cười híp mắt đạp lên hai người Sa quốc, chỉ thấy đầu óc cứng đờ.

“Thắng?” Trương Tố Nhi lẩm bẩm. Sau khi chắc chắn những điều mình thấy là sự thật, nàng hư phấn hét lớn: “Nghiêu quốc thắng! Thắng thật rồi!”

Thanh âm hưng phấn của nàng đã khiến dân chúng Nghiêu quốc cũng phản ứng, cất tiếng reo hò vang dội.

Chỉ có mỗi Bàng Thiệu là thầm nhủ: “Chỉ vậy mà thằng kia dám nói trong nháy mắt sẽ thành đẹp trai nhất à? Gạt quỷ đi! Mỗi chuyện xoay người đạp một cú thôi, ta làm còn đẹp hơn nhiều!”

Thủ lĩnh Sa quốc chợt đứng bật dậy, thần sắc khó coi, y nghĩ đây là chuyện không thể nào xảy ra. Đối phương vậy mà không sợ sát khí, hạ gục liên tiếp hai người?! chẳng lẽ Diệp Sở xuất thân từ đám “sát linh” kia sao mà có thể lợi dụng sát khí? Nhưng đây hiển nhiên là chuyện không thể!

“Đây chính là thực lực của Diệp Sở? Hẳn là đã đến Hóa ý cảnh cửu trọng!” Diệp Thiên trố mắt nhìn Diệp Sở mà miệng thì thào, không khỏi nhớ lại cảnh Diệp Sở vừa nắm lấy tay mình thì sát khí đã triệt tiêu mất. Hắn bèn quay sang hỏi Bàng Thiệu: “Hắn là người trong đám sát linh à?”

“Không phải!” Bàng Thiệu phủ nhận thẳng thừng: “Làm sao có thể! Muốn nhập bọn với đám đó vô cùng khó khăn, coi như Diệp Sở khá là yêu nghiệt nhưng cũng vẫn không vào được!”

“Vậy thì sao hắn không sợ bất cứ hình thức sát khí nào vậy?” Diệp Thiên hỏi Bàng Thiệu.

Bàng Thiệu nhún vai: “Làm sao ta biết? Nếu muốn thì tự đi hỏi hắn!”

Nói xong, Bàng Thiệu cũng không quan tâm đến Diệp Thiên mà nhảy lên quyết đấu tràng. Hắn muốn đến khinh bỉ Diệp Sở, khoe mẽ cho lắm vào mà chả thấy đẹp trai tí nào!

“Ngươi đẹp trai nhất là lúc xoay người lại hả?” Bàng Thiệu cười khỉnh rồi nói: “Giờ mới phát hiện gu thưởng thức của ngươi thấp đến như vậy!”

Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu bằng vẻ khinh bỉ, trong long thầm nghĩ sau này có nên giải thích mối quan hệ của mình với Bàng Thiệu trước mặt người khác hay không đây?! Diệp Sở sợ người ta tưởng mình thân với hắn lắm, lại liên hệ với chỉ số thông minh của mình thì khổ!

Ngay sau đó, cúi xuống hai tên đã bị đánh thành đầu heo, Diệp Sở nhấc chúng lên, dựng thẳng người rồi đứng vào giữa. Hắn lại nhìn Bàng Thiệu hỏi: “Giờ đã phát hiện được chưa?”

Nhìn Bàng Thiệu vẫn tỏ vẻ nghi ngờ, cuối cùng Diệp Sỏ đã phát hiện vấn đề nằm ở đâu. Hắn vỗ trán đánh bộp: “Trời à, ta quên mất! Người như ta mỗi phân mỗi tấc đều anh tuấn đến cực hạn. Như ta đã nói, mỗi giây mỗi phút đầy là đẹp trai nhất nhất nhất!”

“Ọe...”

Bàng Thiệu hết nhịn nổi, há mồm phun một bãi nước bọt lên mặt Diệp Sở. Ui chao, rốt cuộc hắn đã hiểu: Diệp Sở nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy thì ra là muốn nói cho mình biết những lời này.

“Đệch con mụ! Vô sỉ!” Bàng Thiệu giơ ngón giữa về phía Diệp Sở, cử chỉ này hắn học được từ chính Diệp Sở.

Diệp Sở thở dài nói: “Chỉ do mình anh tuấn đến cực hạn mà thôi! Cái loại một tích tắc lóe hào quang kiểu này chỉ có tác dụng với loại đàn ông trần tục, đối với ca không có đất dùng! Có điều ca nói cho ngươi biết, mấy thằng quỷ dạ xoa như ngươi thì đừng có học đòi kiểu cách khoe khoang mị lực của mình !”

“Chỉ ngươi vài chiêu, ngươi cứ nghiền ngẫm một chút! Nếu ngươi đồng thời xuất hiện giữa hai thằng mặt mày như quỷ hoặc hai thằng bị đánh còn khó coi hơn đầu heo trước tầm mắt ngàn vạn người, vậy có phải trong nháy mắt ngươi đã khiến cho mọi người kinh ngạc trước sự anh tuấn của ngươi hay không hả?” Diệp Sở vỗ vỗ vai Bàng Thiệu: “Đứa trẻ ngốc, giờ đã hiểu chưa? Đừng trách trước kia ca hay lôi ngươi đến danh viện của Đế quốc!”

Bàng Thiệu ngẩn người nhưng ngay sau đó liền quát lên như sấm. Hắn thầm nghĩ chẳng trách lúc trước Diệp Sở đến danh viện thì toàn dẫn những thằng hoặc béo nhất, hoặc lùn nhất bọn, mà chưa hề gọi những thằng cao ráo đẹp trai lần nào. Ban đầu, đám Bàng Thiệu còn tưởng Diệp Sở quan tâm chăm sóc bọn mình ghê lắm nhưng cuối cùng đã hiểu nguyên nhân là thế nào rồi! Bàng Thiệu cũng rõ ràng vì sao những em đẹp nhất danh viện lại luôn chủ động nói chuyện phiếm với Diệp Sở.

“Khốn kiếp!” Bàng Thiệu nghiến răng trèo trẹo, cơ hồ muốn phun ra lửa.

“Quá khen, quá khen!” Diệp Sở cười hềnh hệch: “Bây giờ ca dạy cho ngươi, đừng bảo ca không tốt với ngươi nhá!”

Bàng Thiệu hừ lạnh nhưng ngay sau đó lại hưng phấn ngời ngời: “Chiêu này của Diệp Sở cũng không tệ!” Nghĩ đến đây, Bàng Thiệu không nhịn được bèn xáng cho Sa Thạch và Sa Phong thêm mấy cái tát. Đứng giữa hai người, thật sự hắn cảm giác được đời mình quá ưu việt!

“Nhặt mấy thứ đồng nát sắt vụn của các ngươi về đi!” Diệp Sở một cước đạp lên thiết chùy khiến nó bay vào trận doanh của Sa quốc.

Sắc mặt đám Tu hành giả Sa quốc kịch biến. Trên món đồ chơi đó có sát khí, bọn họ rất sợ hãi, không giống như Diệp Sở. Cả đám người vội vàng né tránh, ngay lập tức thiết chùy đã nện vào vị trí họ vừa đứng phát ra tiếng vang nặng nề.

“Trả lại món đồng nát sắt vụn mà cũng không chịu! Xem ra, không phải Nghiêu quốc không có nam nhân, mà chính Sa quốc các ngươi mới không có nam nhân đó!” Diệp Sở cười nói.

“Khinh người quá đáng!” Thủ lĩnh Sa quốc thét lên giận dữ, tung mình bay lên không, đột nhiên tung ra một chưởng đánh tới Diệp Sở.

Một chưởng xuất ra tác động vào linh khí bốn phía, điều này khiến Diệp Sở biến sắc: “Tiên thiên cảnh!”

Diệp Sở không dám coi thường, khu động lực lượng đến tột đỉnh, nghiêng người đón một chưởng đang giáng tới.

“Ầm...”

Hai chưởng chạm vào nhau, Diệp Sở bị chấn lui mấy bước, dấu chân in sâu vào mặt đất rành rành. Sau đó, hắn lảo đảo thêm mấy bước nữa mới khó nhọc trụ vững người, sắc mặt thế mà lại tái nhợt một mảng.

Thủ lĩnh Sa quốc thấy Diệp Sở vậy mà ngăn được một chưởng của mình, trong lòng dấy lên sóng gió ngập trời. Một chưởng ấy y đã trút toàn bộ cơn giận vào, vốn cho rằng sẽ đánh đối phương bị trọng thương nhưng không ngờ rằng đối phương có thể ngăn được.

Hành động của thủ lĩnh Sa quốc đã hoàn toàn chọc giận Nghiêu quốc. Tô Chính Bình là người đầu tiên bước ra quát lớn: “Thiếu niên tỷ võ mà thôi! Chẳng lẽ người Sa quốc ngươi không biết liêm sỉ, đến quốc sư hộ quốc cũng lên sao!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui