Vừa mới tiến cung, các nàng cần phải đi bái kiến Hiền phi ở chủ điện trước, chẳng qua Hiền phi lấy lý do thân thể không khoẻ để từ chối, đóng cửa không gặp, chỉ để một lão cung nữ trình lên hai chén rượu hoa quế, ban cho các nàng.
Uống xong rượu hoa quế, hai người vui vẻ đi.
Tiêu Thiên Tuyết vốn định ở lỳ trong phòng Vi Oanh, giống khi còn là tú nữ, cùng ngủ chung một giường, lại bị Hồng Châu nói là không hợp quy củ, đành phải không tình nguyện rời đi.
Tiêu Thiên Tuyết vốn đã tởi cửa, thấy ánh hoàng hôn nặng nề trầm trọng, cửu trọng cung khuyết, ngoài cung một gốc cây già cành lá lởm chởm, mấy con quạ đen ở ngọn cây kêu to, tịch liêu tiêu điều nói không nên lời.
Vào chốn thâm cung, sẽ không thể ra được nữa.
Trong lòng nàng đột nhiên ý thức được điều đấy, dâng tràn một cỗ lạnh lẽo, lại xoay qua, gặp Vi Oanh ngồi ngay ngắn dưới đèn, dung nhan xinh đẹp tĩnh lặng phiếm ánh sáng nhàn nhạt, nàng nhịn không được chạy tới, ngồi xổm trước mặt Vi Oanh, giữ chặt bàn tay lạnh lẽo của thiếu nữ: "Oanh Oanh."
Vi Oanh: "Sao thế?"
Tiêu Thiên Tuyết mím chặt môi, nói: "Chúng ta về sau sẽ càng ngày càng xa cách sao?"
Vi Oanh từ ái sờ sờ đầu nàng: "Sẽ không."
"Vậy thì, chúng ta làm tỷ muội cả đời được không?"
Trong lòng Vi Oanh như thót một cái, những lời này của nữ chủ chẳng phải sống sờ sờ lập flag* sao? Không phải mình lấy nhầm kịch bản giai đoạn đầu là tỷ muội tốt, rồi sau này sẽ phản bội nữ chủ đấy chứ? Cái này gọi là gì nhỉ, nữ phụ hắc hoá?
(*tương tự như nói trước bước ko qua, nói một đằng thường kết quả sẽ ngược lại)
Cung Đấu Cơ thực vui mừng nói: "Kí ngủ ngươi hiểu rồi đó."
Vi Oanh: "Ngươi tắt tiếng cho ta!"
Vì tránh cho thúc đẩy tình tiết vở kịch gây ra flag, Vi Oanh giữ chặt tay nữ chủ, trong mắt chất chứa thâm tình, đôi môi xinh đẹp giật giật, phun ra ba chữ: "Thôi khỏi đi."
Tiêu Thiên Tuyết vốn nghĩ thiếu nữ sẽ muốn cùng nàng kết thảnh tỷ muội tốt, chờ đến khi nghe được câu trả lời, không thể tin mở to hai mắt, trên mặt lộ vẻ bi thương.
Vi Oanh: Khiến nữ chủ đau lòng vì ta, ta thật sự là một nữ nhân có tội mà.
Aish, đều là do ta quá mê người.
Cung Đấu cơ:.......
Tiêu Thiên Tuyết uỷ khuất cắn cắn môi: "Oanh Oanh không muốn làm tỷ muội của ta sao?"
Vi Oanh thở dài: "Trước kia ta thường thích đi đến đầu cầu nghe người ta kể chuyện xưa, trong những câu chuyện đó thường hay nói cái gì mà cả đời làm bằng hữu tỷ muội thì ngày sau thường sẽ trở mặt thành thù, chúng ta cũng không thể như vậy."
Tiêu Thiên Tuyết liên tục gật đầu: "Oanh Oanh không phụ ta, ta nhất định không phụ Oanh Oanh."
Vi Oanh:.....Những lời này càng giống flag.
Chẳng lẽ ngày sau nàng và nữ chủ nhất định sẽ đối địch sao? Không được, nàng muốn vô hiệu hoá flag!
Nàng giữ chặt tay Tiêu Thiên Tuyết: "Nhưng mà ta đã nghe một chuyện xưa khác, ở đó sau khi ba người kết bái sẽ sinh tử có nhau, đến chết không phụ!"
Tiêu Thiên Tuyết: "Thật vậy à? Chúng ta cũng sẽ giống bọn họ."
Vi Oanh phiền muộn nhìn màn đêm đen tuyền bên ngoài: "Đầu tiên, chúng ta cần tìm một rừng đào, trước mắt là cuối thu, không có hoa đào, đợi đến xuân về hoa nở, phiến rừng đào ở Ngự Hoa Viên nở rồi, chúng ta lại tới đó kết nghĩa."
Tiêu Thiên Tuyết: "Được! Vậy thì Oanh Oanh trăm ngàn lần đừng quên nhé!"
Chờ nữ chủ rời đi, Vi Oanh thở phào, ngồi phịch trên ghế, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tan rã.
Lục Chá thật cẩn thận hỏi: "Chủ tử, thân thể ngươi không thoải mái à?"
Vi Oanh lắc đầu, hiền lành cười cười: "Không có gì, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn một mình an tĩnh."
Lục Chá cũng không yên tâm, chiếu cố nàng ngủ rồi mới bằng lòng an tâm rời đi.
Vi Oanh bị buộc phải lên giường đành trợn mắt nhìn bức màn trên đỉnh đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lúc ở Trữ Tú Phường thì bị Tiêu Thiên Tuyết quản, đến bên này, lại bị Lục Chá quản.
Nàng không muốn uống thuốc, Tiêu Thiên Tuyết sẽ dỗ nàng uống hết, mà tiểu cung nữ kia thì lại trực tiếp bắt đầu rơi nước mắt, nước mắt lăn một vòng rơi xuống, sau đó quỳ trên mặt đất nghẹn ngào nói: "Nếu chủ tử không uống thuốc, vậy là do nô tài hầu hạ không chu toàn."
Như thế thì Vi Oanh còn có thể làm gì?
Nàng không thể nhìn nhất là nữ hài tử mềm mềm nhuyễn nhuyễn rớt nước mắt.
Uống thuốc, không phải chỉ là uống thuốc thôi sao!
Hiện tại trong miệng nàng đắng chát, tiểu cung nữ vừa muốn nàng uống thuốc đúng giờ, vừa muốn nàng ngủ đúng giấc, quả nhiên là tới khắc nàng mà.
Chẳng qua nghĩ đến kết cục đáng thương trong nguyên tác của vị tiểu cung nữ trung thành tận tâm này, nàng liền nhịn không được mềm lòng.
Vi Oanh: "Tiểu kê, đọc nhiệm vụ lần này cho ta nghe."
Thanh âm vui vẻ của Cung Đấu Cơ vang lên bên tai nàng: "Được kí chủ, lần này tổng cộng tuyên bố hai nhiệm vụ! Một đã nói, ở lần đầu thỉnh an thì......."
Cung Đấu Cơ nhớ lại biểu hiện của kí chủ lần trước, yên lặng đem thành ngữ "nhất minh kinh nhân" nuốt xuống, đổi thành: "Ở lần đầu thỉnh an lưu lại ấn tượng khắc sâu cho các phi tần, có thể đạt được mười điểm thể chất cùng độ dung hợp, còn một lần rút thẻ mà thấp nhất cũng là thẻ xanh lục."
Vi Oanh: "Cái này dễ, ta sẽ làm."
Cung Đấu Cơ cẩn thận nói: "Kí chủ ngươi cũng không cần phát huy vượt xa người thường đâu, phát huy bình thường là được rồi."
Vi Oanh ngẩn ra, gật đầu: "Được mà, nhiệm vụ còn lại là gì?"
Thanh âm Cung Đấu Cơ dâng tràn: "Đây là một nhiệm vụ đặc biệt, không có thời gian, ở trong cung thu mua lòng người, mượn sức của thế lực khắp nơi là có thể đạt được tích phân khen thưởng.
"Tích phân khen thưởng?" Vi Oanh nhíu nhíu mày: "Cái này là cái gì?"
Cung Đấu Cơ: "Điểm thưởng tích phân có thể dùng để trực tiếp đổi thẻ bài ở cửa hàng hệ thống nha ~ đợi lát nữa ta sẽ mở cửa hàng ra cho ngươi xem, bên trong có rất nhiều rất nhiều thẻ bài, cực kỳ thích hợp với loại tuyển thủ đen như Phi châu như kí chủ."
Vi Oanh ôm ôm chăn, hữu khí vô lực nói: "Cũng không cần ngươi nói thẳng ra."
"Đen" như dân châu Phi thì không có tôn nghiêm hả?
Chẳng qua Cung Đấu Cơ nói không sai, dùng tích phân để đổi thẻ là việc phù hợp nhất với một người mỗi lần rút thẻ đều chẳng rút ra được thứ gì tốt như nàng.
Cung Đấu Cơ ở bên kia niệm quy tắc của nhiệm vụ, mượn sức của một cung nữ thấp hơn có thể được thưởng 5 tích phân, càng lên cao tích phân càng nhiều, thái giám thị vệ cũng tương tự.
Chẳng qua Hồng Châu và Lục Chá vốn đã thuộc về thế lực của nàng, không có cách gom vào.
Ở Cung Đấu Cơ không ngừng lải nhải, Vi Oanh nhắm mắt lại, tràn ngập đầu óc đều là thẻ bài vàng óng ánh.
----
Trời tờ mờ sáng, Vi Oanh đã ngồi trước gương đồng, để mặc cho Lục Chá trang điểm cho mình.
Lục Chá vừa chải đầu cho nàng, vừa nhịn không được khen: "Chủ tử đẹp quá, ta chưa từng gặp một người nào đẹp như vậy, tóc chủ tử sờ mượt như tơ, vừa dài vừa đen trơn trượt, làn da chủ tử cũng mềm mại, giống canh sữa mà cô cô cho chúng ta ở lễ tất niên....."
Vi Oanh kêu nàng dừng lại, bảo nàng đừng tiếp tục nịnh nữa.
Lục Chá cắn môi, thành thật gật đầu, nhưng đợi Vi Oanh mặc chiếc váy lụa kia vào, lại nhịn không được sợ hãi than: "Chủ tử đẹp quá!"
Thiếu nữ yếu đuối tái nhợt thay chiếc váy lụa đỏ tươi thêu mẫu đơn kim sắc vào, như thể thay đổi thành người khác, hai gò má được sắc đỏ trên y phục tô lên huyết sắc, mĩ lệ không giống người thường.
Lục Chá: "......Ực."
Vi Oanh: "Ngươi đừng có học Thiên Tuyết các nàng chứ!"
Lục Chá che ngực: "Chủ tử đẹp quá, làm ta nhìn đến ngây người.
Thật sự, chủ tử là người đẹp nhất ta từng gặp, người đẹp nhất ta đã gặp cũng không đẹp bằng chủ tử...."
Trong lòng nàng như có nai con đâm loạn, toàn thân nhộn nhạo!
Vi Oanh giữ chặt nàng: "Không phải ta còn chưa chuẩn bị tốt à? Ngươi tới tiếp tục búi tóc cho ta đi."
Lục Chá liên tục gật đầu: "Được, ực."
Vi Oanh:........
Đợi đến khi ra khỏi cửa, Tiêu Thiên Tuyết và Hồng Châu đã chờ ở cửa Ngọc Lộ Điện, nhìn thấy Vi Oanh, chủ tớ hai người thực chỉnh tề hít một hơi khí lạnh, sau đó --
"Ực."
Hôm nay Tiêu Thiên Tuyết mặc vẫn là váy dài màu vàng nhạt, toàn thân thoạt nhìn có vẻ đặc biệt tươi trẻ mọng nước, giống một cây hoa cải dầu lắc lư trong gió.
Cung Đấu Cơ: "Kí chủ ngươi đây là so sánh kiểu gì thế?"
Vi Oanh nhìn bộ đồ đỏ rực của mình, thở dài: "Mà ta lại giống một nồi lẩu thịt bò cực kỳ cay."
Cũng không biết có phải bị mấy người kia lây bệnh hay không, thậm chí nàng cũng muốn "ực" hai cái.
Tiêu Thiên Tuyết dán lại gần nịnh một đợt, Vi Oanh cũng không cam yếu thế, khen nàng trên trời dưới đất không ai bằng, hai người đang hết sức khen nhau, Hiền phi dẫn theo cung nữ lại đây.
Lúc này hai người mới thấy rõ chủ nhân của Ngọc Lộ Điện.
Hiền phi người cũng như tên, hiền thục ôn nhu, nhàn tĩnh xinh đẹp, một thân áo chéo vạt màu xanh nhạt, toàn thân toát lên khí chất thi thư.
Nàng nhìn thấy Vi Oanh, khẽ ngẩn ra một lát, sau đó lập tức cười với các nàng: "Hai vị muội muội cùng ta đi thỉnh an với Hoàng hậu nương nương đi."
Vi Oanh ngồi bên trong kiệu, lắc la lắc lư một đoạn đường, lại xuống kiệu đi cùng Hiền phi một đoạn.
Ở trên đường, các nàng không hẹn mà gặp Cung Bối Nô.
Cung Bối Nô đi theo phía sau Thục phi, thấy Tiêu Thiên Tuyết liền trợn tròn mắt, giận đùng đùng nhìn các nàng.
Tiêu Thiên Tuyết: Lêu lêu lêu.
Có bản lĩnh lại đây cãi nhau.
Thục phi cùng Hiền phi tỏ vẻ bình thường chào một cái rất plastic, rồi sau đó ngoảnh mặt đi, một trái một phải đi vào Trường Xuân cung, tiến vào cung điện, mà mấy vị phi tử mới được sắc phong đi theo đuôi lại chờ ở bên ngoài.
Cung Bối Nô: "A, ăn mặc loè loẹt thì có ích gì, bệ hạ cũng có lại đây đâu?"
Tiêu Thiên Tuyết rất không khách khí dỗi lại: "Có người ngày nào cũng mặc loè loẹt diêm dúa, bệ hạ cũng không liếc mắt một cái."
Cung Bối Nô: "Ngươi --"
Vi Oanh ở bên cạnh kích động chà xát tay, vừa cắn hạt dưa vừa hỏi hệ thống: "Thống a, hiện tại các nàng cãi nhau ta còn có thể rút thăm may mắn không?"
Cung Đấu Cơ: "Không thể nha."
Vi Oanh: "Vậy thì thôi."
Ngay khi nữ chủ và nữ xứng lại sắp sửa lao vào cắn nhau, hai cánh cửa chậm rãi mở, một lão cung nữ vẻ mặt ôn hoà đi ra, cười nói: "Nương nương gọi các vị phi tử mới sắc phong đi vào."
Các nàng xen lẫn trong đám đông, nối đuôi nhau vào Trường Xuân cung.
Cung điện mà Hoàng Hậu ở thập phần có khí phách, gạch vàng lót nền, tường đỏ mái xanh.
Tiêu Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: "Nơi này trống trải quá, ở đây nhất định lạnh lắm nhỉ."
Vi Oanh không chút để ý gật đầu, đột nhiên nghĩ......Vị nữ quỷ cô nương mà ban đêm mình thường gặp được chẳng lẽ là Hoàng Hậu sao?
Cũng không vì cái gì, chỉ là người nọ luôn tạo cho nàng một cảm giác lạnh lẽo, như kiểu tịch liêu cao xử bất thắng hàn*.
(*ý chỉ người ở nơi cao tầm với/địa vị quá cao luôn cô độc lạnh lẽo)
Nhóm phi tử mới tiến cung hiện tại quỳ chỉnh tề dưới đất ở ngoài cửa để thỉnh an, tiếp theo được mang vào cung điện, một đám bị mấy vị cầm đầu trong cung soi mói.
Lão đại cầm đầu ngồi ở vị trí chính giữa, mặc hoa phục, đoan trang thanh lãnh.
Ánh mắt Hoàng Hậu dừng ở vị trí trống không, thanh âm trong như tiếng ngọc: "Quý phi còn chưa đến?"
Thục phi cười nói: "Tỷ tỷ khẳng định lại thức trễ, ai da, tỷ tỷ luôn như vậy mà, chờ một lát sẽ tới thôi."
Hoàng Hậu ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ khoé miệng: "Chỉ là có chút nhớ Quý phi muội muội."
Trong lúc nhất thời, toàn bộ căn phòng tràn ngập hơi thở plastic.
Trong lòng Vi Oanh có vài phần mất mát: Hoàng Hậu không phải người nọ......Nhưng mà cũng rất đẹp nha!
Ngay sau đó Hoàng Hậu quay đầu tiến hành khách sáo hỏi đáp với đám tần phi mới tiến cung.
Nhìn thiếu nữ mặc hồng y, mày không dấu vết cau lại: "Là Tiêu quý nhân sao?"
Thục phi cười nhạo: "Là Oanh Quý nhân mà chính bệ hạ sắc phong đó."
Hoàng Hậu: "Nghe nói nàng biết khẩu kỹ, biết tiếng kêu của rất nhiều loại chim chóc?"
Thục phi cầm quạt tròn, che miệng: "Còn không phải sao, lúc tuyển tú thế nhưng doạ ta sợ một phen.
Đoạn Vi Oanh, hiện tại mọi người đều ở đây, không bằng lại biểu diễn một chút, thế nào?
Vi Oanh bị điểm danh lại đứng ở trung gian, bị bắt thừa nhận ánh mắt của chúng phi tử.
Nàng nhu nhược khụ hai tiếng: "Có thể biểu diễn cho các vị nương nương là vinh hạnh của nô tì, chẳng qua nô tì muốn ngồi sau bình phong......."
Khoé miệng Hoàng Hậu bất giác nhếch lên: "Khi còn bé bản cung từng nghe qua khẩu kỹ, người nọ ngồi sau bình phong, một bàn một ghế một cây thước, tài năng kinh diễm tuyệt luân, làm cho ta đến nay khó quên.
Huyên Viên, mau bố trí cho Oanh Quý nhân."
Vài cung nữ tiến lại bày chính giữa một cái bình phong, bàn ghế và cây thước.
Thục phi hỏi: "Nương nương đã nghe khẩu kỹ ở đâu?"
Hoàng Hậu: "Ở phố phường thôi."
Thục phi kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Thì ra Hoàng Hậu cũng từng đi dạo phố thường?" Nàng cười hai tiếng: "Ta đã quên Hoàng Hậu nương nương xuất thân thế gia, hiển nhiên sẽ không đi đến những nơi thấp hèn như đường phố."
Mặt Hoàng Hậu không chút thay đổi ngồi ngay ngắn.
Thục phi lại nhìn về phía cái bóng đằng sau bình phong, đầu nghiêng nghiêng, sờ sờ chiếc vòng ngọc bích buông rủ trên tai: "Oanh Quý nhân, nếu khẩu kỹ của ngươi đã tốt như vậy, không bằng học tiếng chó kêu cho ta đi, từ nhỏ bản cung đã bị nhốt trong khuê phòng học nữ hồng*, còn chưa từng nghe tiếng chó sủa bao giờ đâu."
(*may vá thêu thùa)
Hoàng Hậu siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lùng.
Vi Oanh yên lặng nói thầm với hệ thống trong lòng: "Ngươi xem nàng ta luôn âm dương quái khí như thế, chọc Hoàng Hậu tức giận đến mức nói không nên lời kìa."
Cung Đấu Cơ: Hiện tại trọng điểm là cái này à? Kí chủ ngươi đang bị nhằm vào kia kìa!
Hết chương 12