12.
Ta và Kiều Ảnh vẫn bị giám sát chặt chẽ.
Ba ngày sau, một người khác trong làng qua đời.
Chính là Tôn Vũ – thợ săn ngày đó đứng ra chỉ tội Kiều Ảnh.
Ta nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn đám người sắc mặt xanh mét bên ngoài:
"Sao hả? Chúng ta không hề ra ngoài nhé.
"
"Lại muốn hắt chậu nước bẩn này lên đầu chúng ta à?"
Thôn trưởng thở dài, khoát tay áo:
"Thả họ ra đi.
"
! ! ! !
Trong thôn liên tiếp có người xảy ra chuyện, mọi người hoảng sợ vô cùng.
Ta đã điều tra qua, tất cả nạn nhân đều bị ma vật hại chet.
Ta xách thanh kiếm bụi bặm của mình ra, dù sao thì ta cũng là đệ tử tiên môn mà.
"Đêm nay ta ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi lung tung nhé.
”
Ta dặn dò Kiều Ảnh xong, xoay người muốn đi ra ngoài, ai dè chưa đi được mấy được đã bị kéo lại.
Kiều Ảnh vươn tay túm quần ta.
Ta: "??"
Hắn nói:
“Có thể không đi không?"
Ta sững sờ:
"Hả? Tại sao?”
Kiều Ảnh cúi đầu, khiến ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn:
"Đêm nay sẽ xảy ra chuyện.
"
Ta hỏi hắn:
"Làm sao ngươi biết?”
Kiều Ảnh chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, bấy giờ ta mới để ý thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt đỏ tươi.
Quá bất thường!
Hắn nói mỗi lần thôn xảy ra chuyện thì hắn đều cực kì khó chịu.
Ta cau mày nhìn hắn, ngẫm nghĩ, dường như đã hiểu là chuyện gì xảy ra.
Gần đây có ma vật xuất hiện, mà Kiều Ảnh là ma quân.
Đương nhiên ít nhiều gì thì hắn cũng bị ảnh hưởng.
Kiều Ảnh nắm chặt ống tay áo của ta, giọng run rẩy:
"Đừng ra ngoài, ta thật sự thấy khó chịu.
Ngươi ở đây với ta đi.
"
Ta: "!"
Ai có thể từ chối nổi đây?
Cuối cùng ta vẫn không thể ra ngoài.
Kiều Ảnh cuộn người, vẻ mặt thống khổ nằm trên giường, ta ngồi bên giường quan sát hắn.
Bên ngoài, gió đêm rì rào, ồn ào đến mức khiến người ta không khỏi bất an.
.