14.
Nửa đêm, tiểu sư muội gõ cửa phòng ta.
Ta:
"Sao thế?”
Vẻ mặt tiểu sư muội vui sướng:
"Đại sư tỷ, ta vừa mới nghĩ ra một cách rất hay.
”
Ta: "Hả?"
Nàng kéo ta ngồi xuống bên giường:
"Ngươi không phải không muốn ở chung với ma quân kia nữa sao, chi bằng chúng ta nhờ đạo trưởng Hành Sơn hỗ trợ, để cho Kiều Ảnh theo Minh Nguyên quay về Hành Sơn.
"
"Cải tà quy chính đương nhiên là cách tốt nhất, thế nhưng nếu chẳng may không được thì vẫn có thể phong ấn hắn lại mà!“
Ta kinh ngạc nhìn nàng:
"Sao cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi lại có thể nói ra những lời ác độc như thế chớ?"
Tiểu sư muội: "! ! "
Ta đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi nàng:
"Ngươi đã nói thân phận của Kiều Ảnh cho Minh Nguyên biết chưa?”
Tiểu sư muội sửng sốt:
"Vẫn chưa.
”
Vậy là tốt rồi!
Ánh mắt tiểu sư muội sáng bừng, nhìn chằm chằm ta:
"Đại sư tỷ, tỷ có hơi kỳ quái nha.
"
Ta tránh khỏi tầm mắt của nàng, nhịn không được thở dài:
"Thật ra, ta cảm thấy Kiều Ảnh bây giờ rất tốt…”
Ta còn chưa nói hết câu, bên ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng đánh nhau.
Sau đó là tiếng Minh Nguyên tức giận quát:
"Ma vật! Thì ra ngươi trốn ở chỗ này!”
Trong lòng ta bỗng dưng nảy sinh cảm giác bất an vô cùng.
Ta đẩy cửa chạy ra ngoài, trong sân loạn như cào cào ——
Kiều Ảnh ngã trên đất, khóe miệng trào máu.
"Kiều Ảnh?!"
Ta bàng hoàng hô một tiếng, đang định chạy tới thì bị Minh Nguyên chặn đường.
truyện tiên hiệp hay
"Đừng qua đó, hắn là ma.
"
Ta gượng gạo cười nói:
"Đạo trưởng nhận lầm rồi, hắn là đệ đệ của ta.
"
Minh Nguyên cau mày, quay đầu nhìn ta:
"Ngươi cũng là đệ tử tiên môn, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao?"
"Ma khí trên người hắn không thể che giấu được.
"
Ta nhìn về phía Kiều Ảnh đang nằm trên đất.
Sao lâu nay ta lại không hề nhìn thấy ma khí trên người hắn?
Bấy giờ, không những trên người Kiều Ảnh có ma khí, mà còn có cả cỗ hắc khí ta mới đâm ban nãy.
Minh Nguyên nói:
"Hắn chính là ma đầu đã giết hàng chục người trong thôn.
".