Khán giả trong phòng thấy một màn này thật hết nói nổi.
【 tôi out đây, thời điểm cái chết đang cận kề tới nơi mà tên ngu dân này còn nhớ thương Hoa tệ? 】
【 a, mỗi một Sinh Tồn Giả không thể mang theo đồ đạc cá nhân bước vào đây, ngoại trừ quần áo còn những thứ khác đều sẽ bị cướp đoạt, tôi đang muốn biết hắn định dùng cái gì để cứu tên kia.
】
......
Giang Tiểu Phàm không biết bản thân đã bị người khác xem là tên lừa lừa đảo lừa gạt tiền, sau khi xem khoản dư Hoa tệ của Hách Á xong, xác định đối phương không có lừa cậu, lại hỏi: "Chuyển như thế nào?"
Hách Á nhấn vào cái nút bên cạnh số tiền rồi đi đến một trang giao diện bắt đầu chuyển khoản, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tiểu Phàm quét mặt cậu, chốc lát sau đã nghe một âm thanh vang lên: "Chuyển khoản thành công."
Thì ra là phải quét mặt.
Vừa rồi cậu còn để ý đến một điểm, cần phải gửi yêu cầu đến cho người chơi mã hóa thì mới chuyển khoản được.
Như vậy thời điểm diễn ra giao dịch nếu cả hai không ở cùng một nơi thì cần gửi yêu cầu đến đối phương mã hóa là có thể chuyển khoản.
Còn thời điểm cả hai ở gần nhau, chỉ cần quét mặt là có thể chuyển khoản thành công.
Rất nhanh sau đó âm thanh nhắc thở của hệ thống đã vang lên trong đầu Giang Tiểu Phàm:【 người chơi Hách Á đã chuyển đến bạn 800 Hoa tệ, số dư hiện tại là 2800 Hoa tệ.
】
Nghe hệ thống nhắc nhở xong cậu cũng không quên lời hứa của bản thân, Giang Tiểu Phàm không nói hai lời lập tức móc từ túi quần ra một thứ được bọc trong một cái túi màu vàng, cũng không biết đó là cái gì.
Cậu mở cái bao màu vàng ra, bên trong lộ ra một vài thứ đồ những vẫn không biết đó là cái gì.
Cách Nhĩ hỏi: "Đây là gì?"
"Thịt rắn phơi khô, dễ dàng bảo quản cũng không sợ hư, tôi đang tính dự trữ lương khô." Đây là số thịt mà ngày hôm qua Giang Tiểu Phàm giết rắn lớn cắt lấy thịt, một ít đem nướng còn một ít lấy đi phơi khô, chính là vì muốn làm lương khô.
Cậu cũng không biết bản thân còn phải ở lại đây trong bao lâu, cũng không biết có tìm được thức ăn hay không, nên chỉ có thể giữ lại thịt rắn.
Cách Nhĩ khiếp sợ, hắn ngờ tới Giang Tiểu Phàm thế mà còn dám đi phơi khô thịt rắn làm lương khô.
Hách Á, người đang chờ đợi Giang Tiểu hàm cứu cũng khiếp sợ không thôi, thịt rắn!!? chẳng lẽ là con rắn mà hắn đang nghĩ tới!!!
Nhưng mà con rắn kia bự như vậy, chắc không phải đâu ha.
Hách Á lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân chắc là điên rồi, lúc ấy đám bọn họ có nhiều người như vậy cũng chưa có biện pháp giải quyết nó, chỉ bằng hai người này sao có thể giết được nó.
......
【 ha hả, quả nhiên là kẻ lừa đảo, thịt rắn mà có thể chữa trị cho Hách Á hả? tôi nói xem 800 tệ này của Hách Á coi như mất trắng.】
【 không chừng cậu ta nghĩ Hách Á cũng sắp chết rồi nên tính lừa lấy tiền chứ gì, mẹ nó thật ghê tởm!】
【 hờ hờ, tôi từng nhìn qua nhiều loại người rồi nhưng mà cũng chưa thấy qua cái loại người nào không biết xấu hổ như vậy, phải cho cái tên Giang Tiểu Phàm này vào danh sách đen thôi!】
......
"Ăn cái này rồi, tôi......!tôi có thể bình phục sao?" Hách Á suy yếu nhìn miếng thịt rắn trong tay Giang Tiểu Phàm, hỏi.
Giang Tiểu Phàm: Dĩ nhiên là không thể, phải có máu của tôi mới được.
Tuy vậy, việc này Giang Tiểu Phàm không thể nói ra, máu của chính mình đặc thù như thế nào sao cậu lại không biết chứ, nếu việc này bị truyền ra cậu sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện không thể đoán trước được.
Giang Tiểu Phàm đứng dậy nói với tượng đất: "Đại Hổ, đưa hắn đến dưới tàng cây khô kia ngồi đi."
Đại Hổ tượng đất lập tức đứng dậy dìu người nọ đi qua, hắn kẹp người nọ dưới nách xách về hướng tán cây kia.
Hách Á nhìn thoáng qua tượng đất, thời điểm như thế này mà trên người hắn vẫn có thể toát lên được khí chất quý ngài, người như thế sao có thể là một kẻ bình dân tầm thường.
Sự chú ý của Cách Nhĩ và Hách Á đều đặt hết lên người tượng đất, không một ai chú ý đến Giang Tiểu Phàm, bọn họ vẫn đang cố sức kéo Hách Á đến chỗ nghỉ chân.
Trong lúc này, cậu không một dấu vết chọc thủng đầu ngón tay, nặn ra một ít máu thấm lên trên thịt rắn.
Hách Á mới vừa được đặt xuống ngồi dưới tán cây lại lập tức cảm thấy choáng váng đầu óc, trước mắt bỗng chốc tối đen, đột nhiên trong miệng bị nhét thứ gì vào, còn chưa kịp đợi hắn nhận ra thì hàm dưới đã bị đẩy lên, cái thứ trong miệng cũng bị ép cho nuốt xuống, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết rồi.
"Khụ khụ......!Thứ gì đây?" Hách Á một mặt nghẹn đến run rẩy hỏi.
Giang Tiểu Phàm nghiêm trang nói: "Sợ cậu không ăn được thịt rắn nên tôi nhân lúc cậu không chú ý nhét nó vào miệng cậu."
Hách Á mê mang, cũng sắp chết tới nơi rồi còn có thứ gì hắn không dám ăn à? Chỉ cần có thể giữ được cái mạng này, bảo tôi ăn tường tôi cũng ăn.
"Cậu ngủ chút đi, Cách Nhĩ cậu nghỉ ngơi cùng hắn đi, dù sao bây giờ cậu cũng không tiện đi lại, để tôi với Đại Hổ đến mấy nơi gần đây xem thử." Giang Tiểu Phàm một bên vừa nói vừa vẫy tay gọi tượng đất, hai người cùng nhau rời đi, trước khi đi Giang Tiểu Phàm quay đầu nhìn lại về phía hai người Cách Nhĩ cùng Hách Á nhắc nhở: "Không được uống nước chưa được lọc, nếu không sẽ không cứu được nữa."
Hách Á vừa nghe thấy bọn họ muốn đi chung quanh xem một chút thì vội vàng nói: "Các người không nên đi loạn, phụ cận rất nguy hiểm, những người đi cùng tôi trước kia đều đã chết hết rồi, có một số người đã thiệt mạng trong khu rừng đá, nơi đó rất tà môn có thể khiến con người ta sinh ra ảo giác."
Hách Á dùng hết khả năng thuyết phục, chỉ hy vọng có thể ngăn cản được Giang Tiểu Phàm cùng tượng đất.
"Nơi đó nằm ở đâu?" Có thể làm người sinh ảo giác? chắc chắn có cất giấu thứ gì đó, cậu phải đi xem thử.
Hách Á không ngờ được bản thân đã nhắc nhở nhưng Giang Tiểu Phàm vẫn quyết định muốn đi qua, thật sự không biết phải khuyên như thế nào, nhìn đối phương đang chờ câu trả lời của mình, Hách Á chỉ có thể thuận theo chỉ về một hướng.
Giang Tiểu Phàm thấy vậy quyết đoán mang theo tượng đất đi cùng.
Nhìn hai người đã đi xa, Hách Á dựa vào thân cây nhìn sang Cách Nhĩ hỏi: "Không ngờ cậu vẫn còn sống, cậu không biết đêm hôm qua những người đám chúng tôi thảm đến mức nào đâu..."
Nghe Hách Á nói xong tình cảnh tối hôm qua của bọn họ, cả người Cách Nhĩ đều tê dại: "Đúng là so với các người thì tôi may mắn hơn một xíu, tối qua chúng tôi không có gặp nguy hiểm nào, chẳng những không gặp nguy hiểm mà còn được no bụng."
"Lấp đầy bụng? Các cậu định ăn cái gì?" Hách Á hỏi.
Cách Nhĩ nói: "Cậu không phải mới vừa được nếm thử sao? Thịt rắn đó, nhưng lần này được tôi nướng chín rồi, ăn khá ngon.
Tôi đến bây giờ vẫn còn chưa tin được, với cái thân thể này của Giang Tiểu Phàm tại sao cậu ấy có thể giết được con rắn không lồ kia, còn cắt..."
"Từ từ, cậu nói cái gì cơ!? Giang Tiểu Phàm giết con rắn kia á!!! Cậu đùa cái gì vậy!!!" Hách Á khiếp sợ nói.
"Không nói giỡn, thật sự là do cậu ấy giết nếu không cậu nghĩ thử xem ngày hôm qua chúng tôi làm sao có thể an toàn được đến bây giờ? Lúc đầu tôi cũng không tin đâu, nhưng mà cả đêm hôm qua con rắn lớn đó cũng không xuất hiện, vậy hẳn là thật rồi." Cách Nhĩ nói.
"Cậu không đi xác minh thử?" Hách Á vẫn không thể tin được.
Con rắn kia dài ít nhất cũng hơn 10 mét, Giang Tiểu Phàm sao có thể làm được!!! Nếu tính luôn có sự trợ giúp của tên tóc trắng kia cũng không có khả năng xảy ra!
"Vốn là định đi rồi, nhưng khi tỉnh dậy bọn họ nói muốn nhanh chóng di chuyển đi nên chưa kịp đến xem." Cách Nhĩ nói.
"Cho nên cái thứ vừa rồi thật sự là thịt rắn, là thịt của con rắn ngày hôm qua đã tấn công chúng ta hả!!?" Hách Á sợ đến ngây người.
......
【 sao có thể! Rắn bự thật sự bị tên đó giết! Có ai thấy không, có phải sự thật không! 】
【 đừng hỏi, tôi mới vào phòng phát sóng sóng của tên đó xem, bên trong không có bóng người, tất cả đều đã sớm out, không có ai thấy cảnh đó.
】
【 chỉ có thể chờ vượt cửa xong rồi xem lại thôi.
】
【 thôi, xem lại cũng phải tốn Hoa tệ nhưng dùng nó trong ải này không đáng, không bằng để dành đến ải tiếp theo rồi xem.
Đến lúc đó nếu Giang Tiểu Phàm có thể thông quan, tôi sẽ đặt mua phòng phát sóng của hắn.
】
【 bây giờ tôi sẽ vào phòng phát của hắn xem thử.
】
Tại lúc Cách Nhĩ cùng với Hách Á đang nói về chuyện Giang Tiểu Phàm giết rắn khổng lồ, căn bản tất cả khán giả trong phòng phát sóng của hai người họ đều tò mò, một số người đã rụt rịt chịu không nổi chuyển sang phòng phát của Giang Tiểu Phàm.
......
Giang Tiểu Phàm mang theo tượng đất đi về hướng Hách Á vừa chỉ, cậu vừa đi vừa hồi tưởng mọi chuyền phát sinh từ hôm qua đến giờ, mỗi một chuyện một sự tình đều lướt qua trong đầu cậu một lần.
Cậu hiện tại đang ở trong một trò chơi, hình thức trò chơi này cụ thể như thế nào còn chưa rõ lắm, trong đây sẽ có một đám người ngồi ở khu vực quan sát, tất cả người chơi, người thủ hộ đều có thể thấy được, cho nên những việc cậu sở sẩy làm ra đều có khả năng đã bị người khác nhìn thấy hết thảy.
Nếu sớm biết có đám người gọi là "khán giả", cậu đã không tùy tiện lộ ra kỹ năng nặn tượng đi chém rắn rồi.
Không đúng, đây không phải trọng điểm, cậu có kỹ năng đặc biệt, nếu không nặn tượng thành kiếm để chém đại xà thì còn biết dùng cái gì nữa? Nhưng mấu chốt là thời điểm bản thân sử dụng kỹ năng này lại không được che giấu, những cũng không cho người xem thấy, làm vậy tựa như đã che giấu về tin tức người chơi.
Cậu cũng không nghĩ đến lối suy nghĩ này lại được xem như là ý niệm, trong đầu lập tức vang lên một âm thanh máy móc:【 Người chơi có kỹ năng đặc biệt sẽ được căn cứ theo ý nguyện của người chơi, người có có muốn yêu cầu tiến hành thiết lập bảo mật đối với kỹ năng này không? 】
Giang Tiểu Phàm nghe được thanh âm này, trước mặt liền xuất hiện một khung chờ lựa chọn, hiện tại cậu chỉ có một kỹ năng, nếu là yêu cầu thiết lập thì chỉ có thể chọn cái này thôi.
Sau khi thiết lập xong, Giang Tiểu Phàm lại táy máy tay mò loạn trên tin tức bảo mật người chơi, cậu vừa đi vừa mò sau hơn mười phút cuối cùng cũng xem như đã hiểu.
Tin tức tư mật của người chơi coi như đã được thiết lập xong, coi như sau này có mở giao diện ra cho người khác xem cũng không cần lo lắng nữa.
Thiết lập này có thể giúp cậu che chắn cuộc đối thoại giữa bản thân với người khác, tuy nhiên cái này còn có yêu cầu về cấp bậc, phải đạt đến cấp 10 mới có quyền hạn sử dụng Hoa tệ tiến hành che chắn, trước mắt cậu không có tư cách này.
Lúc này, trạng thái trên người tượng đất ngay bên cạnh lại xảy ra chút biến hóa kéo Giang Tiểu Phàm ra khỏi suy nghĩ, cậu nhanh chóng đóng lại giao diện, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng đập vào mắt lại là một màn huyết tinh khủng bố.
Một đám Sinh Tồn Giả bụng bị phình to thật lớn, trong miệng là huyết nhục mơ hồ nằm sõng soài trên những mỏm đá đôi, còn có người bị nhét đầy đá trong miệng gây tắc nghẽn không thể nuốt được.
Thấy một màn này, khán giả trong phòng phát sống bỗng cảm thấy không khỏe che hai mắt lại không dám nhìn tiếp, tối ngày hôm qua bọn họ cũng bị cảnh này dọa cho sợ, không nghĩ đến bây giờ còn phải thấy lại.
Chỉ là, Giang Tiểu Phàm trên màn hình tựa như không có phản ứng gì thái quá, người đàn ông tóc trắng cũng không có bất kỳ phản ứng gì, bọn họ chỉ yên lặng đứng đối mặt với gần mười mấy thi thể có tử trạng đáng sợ kia, biểu tình vô cùng bình tĩnh.
Giang Tiểu Phàm đi đến gần một thi thể kiểm tra sơ qua một lượt, nói: "người này đã ăn phải rất nhiều đá, xem ra đây chính là nơi làm người ta sinh ảo giác mà Hách Á nói đến."
Không có nơi nào vô duyên vô cớ lại khiến người khác sinh ra ra ảo giác, nơi này nhất định đang giấu giếm thứ gì đó.
Giang Tiểu Phàm vẫy vẫy tay về phía tượng đất: "Đại Hổ, anh đi xung quanh nhìn thử xem, coi có thứ gì kỳ lạ thì gọi tôi."
Tượng đất dựa theo dặn dò của Giang Tiểu Phàm mà đi làm, một người đi về phía bên cạnh, còn Giang Tiểu Phàm thì ở lại rừng đá tìm kiếm, hai người một thì tìm bên trong, một thì tìm bên ngoài.
Ước chừng nửa giờ sau, Giang Tiểu Phàm nghe thấy âm thanh của tượng đất truyền đến, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng của hắn thì thấy tượng đất đang chỉ vào một nơi.
Giang Tiểu Phàm bước nhanh chân chạy đến, hỏi: "Tìm được cái gì à?".