"Tên đã vứt đi từ rất lâu trước đó rồi, bây giờ người ta đều gọi ta là Lão Mù." "Người khác đều gọi ta là Bàn gia, vương gia có thể gọi ta là tên mập."
"Ta là kiếm khách, cứ gọi ta là Kiếm Khách đi."
Ba người thực sự biết cho Hoàng Đông Kiệt mặt mũi, tự giới thiệu bản thân đều ngắn gọn dễ nhớ như vậy.
"Vương gia, ta tên Bạch Đấu Thăng, nhưng ta thích người khác gọi ta Dịch Đấu thư sinh, đây là đệ đệ của ta Bạch Đấu Cường."
"Vương gia, ngươi có thể gọi ta Tiểu Cường."
Bạch Đấu Thăng vừa giới thiệu xong, đệ đệ Bạch Đấu Cường vội vàng bổ sung thêm một câu.
Còn Tiểu Cường, ta ghét nhất chính là Tiểu Cường* (con gián), đương nhiên, Hoàng Đông Kiệt chỉ ghét đối với vật không đối với người.
"Ta nhớ các ngươi rồi, có thể nói cho ta biết lý do các ngươi ở lại vương phủ không? Ta rất ngạc nhiên."
Hoàng Đông Kiệt hiếu kỳ hỏi.
"Vương gia, ta nói trước."
Tên mập gần 400 cân đưa tay cướp lời nói.
"Ta ăn rất nhiều, bởi vì ăn, người nhà ta không cần ta nữa.
Ở bên ngoài lăn lộn lại bất ngờ luyện được công pháp liên quan tới ăn, ta trở nên ăn càng nhiều hơn."
"Số tiền mà công việc bình thường kiếm được căn bản không đủ để ta ăn, không có cách nào cả, ta chỉ có thể bán mạng đổi cơm ăn thôi, sau đó cơ duyên trùng hợp đã vào Vương phủ."
Tên mập cười ngây ngô vỗ cái bụng siêu lớn của mình nói.
"Ngươi không cần nói, chỉ nhìn là biết rồi."
Hoàng Đông Kiệt nói xong, ánh mắt nhìn về phía những người khác.
"Ta bảy tám chục tuổi rồi, không có người thân nào trên đời cả, nghe Vương gia nói ở lại Vương phủ, Vương phủ có thể cho ta dưỡng lão, ta lại càng không thể đi."
Lão mù rất tự nhiên nói ra nguyên nhân mình ở lại.
"Vương gia, ngươi còn nhớ trước đây khi ngươi hành quân đánh giặc, đều sẽ thuận tay dọn dẹp ổ thổ phỉ nhìn thấy trên đường không?"
"Ổ thổ phỉ của Mạo Nhi Sơn cũng là bị Vương gia ngươi tiện tay thanh trừ, có thể Vương gia ngươi đã không còn nhớ nữa, nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là...!Vương gia ngươi đã báo thù cho ta."
"Khi đó ta đã phát thề, đợi sau này ta có năng lực, ta sẽ dốc sức cho Vương gia ngươi mười năm để báo đáp ân tình."
"Hiện tại đã qua bảy năm, còn lại ba năm." Kiếm Khách bình tĩnh nói.
"Nói không chừng sau ba năm, ngươi sẽ không muốn đi nữa."
"Vậy phải xem Vương gia ngươi có nhân cách mị lực kia hay không." Kiếm Khách cười nói.
"Ta thì đại ca đi đâu, ta sẽ đi theo đó."
Bạch Đấu Cường rất khờ khạo nói.
"Thứ mà ngươi theo đuổi rất lớn đúng chứ?"
Hoàng Đông Kiệt cười híp mắt nhìn Bạch Đấu Thăng.
"Ừm, rất lớn."
"Nói thử xem."
Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ phát ngôn của ngươi bắt đầu.
"Vương gia, ngươi có lẽ đã nhìn ra tình huống của ta bây giờ, thân thể của ta rất yếu, cũng rất hư nhược."
"Đã khám qua rất nhiều đại phu, đều nói bản nguyên Tiên Thiên của ta tổn thất, cái này không chữa khỏi."
"Có thể ngươi không tin, bản nguyên Tiên Thiên tổn thất, bù lại là được, chỉ là thuốc bổ bình thường không có tác dụng mà thôi."
"Ta nghĩ tới Phục Sinh Đan, thần dược này tuyệt đối có thể bổ cho bản nguyên Tiên Thiên tổn thất của ta, sau đó ta đã tra xét rất lâu, phát hiện trên tay của Vương gia có một viên."
Khi nghe thấy trên tay của Vương gia có một viên Phục Sinh Đan, ánh mắt của đám Kiếm Khách đều hơi kinh hãi.
"Nhưng ta muốn có được Phục Sinh Đan trên tay của Vương gia thì phải trả giá rất rất nhiều."
"Trước đây ta đã nghĩ xong rồi, ta phải thể hiện giá trị của ta, để Vương gia ngươi ngồi lên bảo toạ cửu ngũ chí tôn kia."
"Ta phải lập được công lao hiển hách, như vậy thì ta cầu thưởng Phục Sinh Đan với Vương gia ngươi, xác suất Vương gia ngươi ban thưởng cho ta rất lớn."
"Ai ngờ Vương gia ngươi đã giao nộp binh quyền, một loạt động tác khiến cho ta bối rối."
"Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn suy tính Vương gia ngươi đã xảy ra biến cố gì, kết quả không có suy tính ra cái gì cả."
"Cho tới hôm nay nhìn thấy Vương gia ngươi, mới biết được thứ mà Vương gia ngươi thực sự cần là cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác thứ mà Vương gia cần ta không giúp được."
"Không có tác dụng đối với Vương gia ngươi, ý vị Phục Sinh Đan đối với ta có thể thấy không thể cầu."
"Haizz~ ~ "
Bạch Đấu Thăng đột nhiên cảm thấy Phục Sinh Đan đã cách xa hắn rồi.
Khi Hoàng Đông Kiệt nghe thấy Bạch Đấu Thăng nói ra thứ mà hắn theo đuổi, Hoàng Đông Kiệt liền nhức đầu.
Hắn cảm thấy Bạch Đấu Thăng giống như Trần Hoài Giang, là một người tự bổ não.
Chẳng lẽ trí giả suy nghĩ quá nhiều, đều thích suy nghĩ miên man không chừng?
"Thân thể của ngươi quả thực như lời ngươi nói, hư tổn đáng sợ, nếu không được trị liệu, sợ rằng ngươi sống không quá mấy năm nữa."
"Nhưng ngươi đủ thông minh, suy đoán ra Phục Sinh Đan có thể bổ tổn thất của ngươi.
Suy đoán của ngươi là đúng, Phục Sinh Đan quả thật có thể khôi phục sự ôn hòa thân thể của ngươi."
"Nhưng ngươi cũng biết sự quý giá của Phục Sinh Đan, toàn bộ thiên hạ e rằng không đến mười viên."
"Xin hỏi, thánh dược cứu mạng hiếm có đáng quý như thế, tại sao ta phải cho ngươi?"
Bạch Đấu Thăng trầm mặc, hắn biết Vương gia nói rất đúng, Phục Sinh Đan là Thánh Dược, thời khắc then chốt có thể cứu một mạng người.
Hắn chỉ là nhân vật nhỏ, mặc dù hắn cảm thấy tài năng của bản thân không thua kém bất cứ kẻ nào, nhưng đối với người có thân phận có địa vị như Vương gia mà nói, nó không quan trọng gì cả.
Cứ cho hắn một địa vị, vậy hắn có thể nói là một viên đá nhỏ ven đường không chút khởi sắc nào.
Nhân vật như hắn có thể mang đến cái gì cho Vương gia chứ? Trung thành với Vương gia, Vương gia sẽ cần một tiểu nhân vật như hắn hiệu lực mà lãng phí một viên thánh dược cứu mạng sao?
Ngẫm lại liền biết không thể nào, trong lúc nhất thời trong lòng của Bạch Đấu Thăng liên tục thất vọng, nghĩ đến bản thân không sống được bao lâu nữa, một tia cảm xúc chua chát không tên tràn ngập toàn bộ nội tâm.
"Tiếp theo"
Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên lấy ra một cái bình nhỏ ném cho Bạch Đấu Thăng đang tâm trạng thất vọng.
Động tác này khiến cho mấy người bên cạnh Bạch Đấu Thăng nhất thời không hiểu ra sao mà nhìn cái bình nhỏ kia.
Ngay cả Bạch Đấu Thăng cũng không biết Vương gia ném cho hắn một cái bình nhỏ là có ý gì.