Hoàng Thiên Khải không nghĩ ra, mục đích của phụ vương ngay từ đầu không phải cái này, vậy làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì.
"Có thể là vì bồi dưỡng ngươi."
Kiều Vân Nhi nghĩ tới khả năng này, cũng chỉ có khả năng này mới có thể giải thích toàn bộ.
"Phụ vương, điều mà Vân Nhi nói chính là sự thực ư?"
Hoàng Thiên Khải ánh mắt không rõ nhìn về phía phụ vương đang đứng ở dưới cây đa lớn.
"Cút"
Hoàng Đông Kiệt thuận tay ném một viên Phục Sinh Đan cho Hoàng Thiên Khải rồi xoay người đưa lưng về phía hắn, một dáng vẻ giống như không muốn nhìn thấy đứa con trai này nữa, các cường giả chung quanh cũng lập tức giải tán đi.
"Phụ vương, cảm tạ."
Hoàng Thiên Khải nhận được thuốc, mặc dù trên mặt có vẻ vui mừng, nhưng cũng có một tia phức tạp và mất mát, cái trước đối với Vân Nhi, cái sau đối với lão tử hắn.
Hiện tại hắn không biết nên nói gì với phụ vương, ngoại trừ một câu cảm ơn, hắn cũng không nói ra thêm câu thứ hai.
Nghĩ đến bản thân trước đây, lại nhìn bối cảnh phụ vương tuổi tác lớn dần, hắn cảm thấy bản thân đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với phụ thân.
Muốn nói cái gì đó, nhưng luôn có thứ gì đó chặn ở chỗ yết hầu không ra được.
Haizz~ ~
Hoàng Thiên Khải thở dài một hơi, hiện tại phụ vương không muốn nói chuyện với hắn, hắn cũng không biết nói gì, chỉ có thể rời đi trước.
"Vân Nhi, chúng ta quay về uống thuốc trước."
Lời của Hoàng Thiên Khải mặc dù có mùi vị thất bại, nhưng hắn cũng không quản được nhiều như vậy, trước hết để cho Vân Nhi dùng Phục Sinh Đan áp chế bệnh nan y rồi nói.
Kiều Vân Nhi hành lễ một cái với bóng lưng của Hoàng Đông Kiệt, rồi theo Hoàng Thiên Khải quay về.
"Thật là, cắt ngang ta làm cái gì, diễn đến phân nửa liền không diễn tiếp nữa, thật khiến người ta buồn bực."
Hoàng Đông Kiệt tâm trạng buồn bực quyết định đến địa lao tìm thú vui một chút.
Qua nửa ngày, Hoàng Đông Kiệt tâm trạng vui vẻ từ trong địa lao đi ra.
Giờ cơm tối
"Phụ vương, đây là Vân Nhi làm, đây là ta làm, ngươi thử xem?"
Hoàng Thiên Khải cảm thấy trước đó đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với phụ vương, hắn quyết định bù đắp một chút, bầu bạn với phụ vương nhiều hơn một chút.
Bầu bạn từ việc nhỏ bên cạnh người, thế là hắn dẫn theo Vân Nhi cố ý đến nhà bếp xuống bếp vì phụ thân.
"Cái này có chút mặn, cái này còn được."
Hoàng Đông Kiệt nhìn tay của Hoàng Thiên Khải và Kiều Vân Nhi, đều có vết thương nhỏ mới, vừa nhìn liền biết là dùng dao phay không cẩn thận mà vạch ra.
Mùi khói dầu trên người hai người rất nặng, có lẽ là ở trong nhà bếp rất lâu rồi.
Có thành ý nấu ăn, bất kể như thế nào, Hoàng Đông Kiệt cũng nếm thử một chút.
"Mặn rồi à, vậy sau này ta sẽ bớt chút muối.
Vẫn là Vân Nhi giỏi, phương diện nấu ăn mạnh hơn ta nhiều."
"Đều là tiểu nhị nhà bếp dạy tốt, ta mới làm ra được, nếu như không có ai dạy, ta không biết sẽ làm ra cái gì."
Kiều Vân Nhi ngại ngùng khiêm tốn nói.
"Còn đứng làm gì, tất cả ngồi xuống cùng ăn đi, Vương phủ không có nhiều quy củ như vậy, coi như bữa cơm gia đình bình thường thôi."
Hoàng Đông Kiệt gọi bọn hắn ngồi xuống cùng ăn chung, sau đó Hoàng Đông Kiệt hối hận rồi.
"Vân Nhi, cái này ngon lắm, ngươi ăn nhiều một chút!"
Hoàng Thiên Khải gắp một miếng cá vào trong bát của Vân Nhi, khiến Kiều Vân Nhi mặt đỏ ngại ngùng.
"Cái này cũng rất ngon, Vân Nhi ngươi nếm thử đi."
"Thiên Khải, đừng gắp nữa, bát không đặt thêm được nữa."
....
Hoàng Đông Kiệt no rồi, cẩu lương này hắn không nhìn nổi nữa, tùy tiện ăn vài miếng rồi rời đi.
"Phụ vương, sao ngươi lại bắt đầu đọc y thư rồi, trước đây ngươi không phải là không có hứng thú với cái này ư?"
Dưới cây đa lớn, Hoàng Thiên Khải huýt gió, tò mò nhìn phụ vương đang ngồi trên ghế lắc đọc y thư, hắn rất là hiếu kỳ phụ vương sao lại thay đổi lớn như vậy.
"Ngươi rất rảnh rỗi sao, bắt đầu quản chuyện của lão tử ngươi rồi à?" Hoàng Đông Kiệt rất ghét bỏ trả lời một câu.
"Phụ vương, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại thay đổi thành như vậy, nhưng ngươi sống như thế có phải quá vô vị hay không?"
Hoàng Thiên Khải là thật sự cảm thấy cuộc sống của lão tử hắn quá vô vị, cả ngày không phải câu cá, đọc sách, thì chính là sửa chữa hoa cỏ, đây không phải là cuộc sống còn già cỗi hơi so với người lớn tuổi ư?
Mặc dù phụ vương đã sắp sáu mươi tuổi rồi, cũng được liệt vào hàng ngũ lão nhân, nhưng con cái đâu nguyện ý nhìn thấy phụ thân của mình già đi chứ?
"Vô vị sao, không cảm thấy."
Hoàng Đông Kiệt thuận miệng trả lời một câu.
"Phụ vương, thật không phải là ta nói ngươi, ngày nào cũng ru rú trong nhà rất dễ bị bệnh, ngươi nên đi lại nhiều một chút, tốt nhất là ra ngoài đi lại."
"Đi ra ngoài xem thử, thiên hạ còn rất nhiều thứ thú vị đấy."
Hoàng Thiên Khải không muốn lão tử hắn trạch giống như một ông già, hắn muốn để phụ vương đi ra ngoài bên ngoài một chút.
"Đi ra bên ngoài sao, được thôi, cũng sắp rồi."
"Sắp rồi? Phụ vương ngươi là muốn ra ngoài rồi, khi nào vậy?"
Hoàng Thiên Khải tò mò hỏi.
"Trong vòng một tháng."
"Trong vòng một tháng, phụ vương, ngươi có muốn theo chúng ta đi giang hồ hay không?"
Hoàng Thiên Khải nghĩ đến bên cạnh phụ vương có không ít cao thủ, nếu như lừa phụ vương ở bên cạnh, đó không phải là tương đương với việc hắn có rất nhiều người bảo vệ ư?
"Bỏ đi, ta không muốn ngày ngày ăn cẩu lương."
Hoàng Đông Kiệt không cần suy nghĩ liền từ chối.
"Vậy thì đáng tiếc quá."
"Đúng rồi, phụ vương, ngươi biết Lục thần y và tăm tích của Phục Sinh Đan còn lại không?"
Hoàng Thiên Khải nghĩ đến phụ vương là một người quyền cao chức trọng, chắc chắn biết không ít tin tức.
Vì vậy hắn vội vàng hỏi, chờ mong phụ vương thực sự biết chút gì đó.
"Không biết"
Hoàng Thiên Khải vừa nghe có chút thất vọng.
"Lúc nào các ngươi rời đi?"
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh hỏi.
"Phụ vương chừng nào ngươi xuất môn thì chúng ta cũng đi lúc ấy."
Hoàng Thiên Khải vốn định bầu bạn bên cạnh lão tử hắn lâu một chút, nhưng lão tử hắn trong vòng một tháng đã xuất môn, vậy hắn cũng chỉ có thể rời đi vào thời gian đó.