“Ngươi nói chúng ta không phải bí mật làm việc hay sao, nhưng chuông gió trên nón có phải dư thừa hay không, dọc đường không ngừng vang lên, đây không phải là nói cho người khác chúng ta đã tới hay sao?”
“Cái này không phù hợp với sự khiêm tốn của chúng ta nha, thánh chủ lão nhân gia có phải có ý khác hay không?”
“Nói với bên ngoài chúng ta rất khiêm tốn, thật ra là muốn nói cho người khác biết, ta chính là cao giọng như vậy, như thế nào, không phục hả? Không phục thì đến đánh ta đi.”
Thủ Lao Việt đang nói không mệt mỏi, An Gian bên cạnh không nói gì, hắn cảm giác mình rất không tốt, sao mình lại xui xẻo bị tên lắm lời này đi theo như thế chứ.
Một đường lải nhải thiếu chút nữa khiến cho hắn nhịn không được muốn rút đao chém, nhưng tổ chức lại cấm đánh nhau giữa các thành viên, khiến hắn dù rất tức giận cũng phải chịu đựng.
Đã không thể chọc vào, còn không thể trốn được, tên đạo tặc chết giẫm này hình như là để mắt tới hắn, quăng thế nào cũng không bỏ được, khiến cho hắn thật mệt mỏi.
Hắn mệt mỏi không chỉ vì Hiệp Đạo Thủ Lao Việt là người lắm lời, mà điều khiến hắn không chịu nổi nhất chính là hắn ta thích thêm kịch tính vào cho mình, và vì quá nhiều kịch tính nên hắn không nói nên lời.
Ở hoang sơn dã lĩnh thấy hổ, gấu đen và bọn thú hung tàn khác, Thủ Lao Việt lúc nào cũng đáng khinh chạy tới khiêu khích, mỗi lần chọc giận hung thú xong lại dẫn về phía hắn.
Hay lắm, dẫn một cái chính là một bầy hổ, sư tử, cũng không biết có phải vì tài nguyên của rừng rậm nguyên thủy này quá tốt, cất giấu nhiều hổ sư tử như vậy, sợ đến mức hắn cũng bỏ chạy.
Không phải vì hắn sợ, tuy rằng những con hổ sư tử này con nào con nấy đều lớn hơn trâu, nhưng với vũ lực cấp bậc tông sư của hắn, vẫn có thể một quyền đánh chết.
Hắn chạy đơn giản là không thích chiến đấu và lãng phí thể lực không cần thiết, nhân vật mục tiêu lần này của bọn họ không đơn giản, hắn phải bảo trì thể lực.
“Ta đã sớm nghe nói đại danh Thiên Diện Lão Quái, trước ta còn tưởng rằng diện mạo thật sự của Thiên Diện Lão Quái là một trung niên nhân hoặc là lão giả.” “Không ngờ diện mạo thật sự của ngươi lại là một tiểu sinh mặt trắng, còn là loại rất non nớt.”
An Gian không để ý tới lời trêu ghẹo của Thủ Lao Việt, tiếp tục đi về phía trước.
“Ta có một vấn đề tò mò, ngươi đã ngụy trang thành vô số người, ngụy trang nữ nhân chắn chắn không ít.”
“Ta muốn biết lúc ngươi ngụy trang vũ nữ, lộ cánh tay lộ chân bị đám nam nhân nhìn chằm chằm, ngươi cảm giác như thế nào?”
“Còn có nữ nhân mỗi một tháng đều đến một lần, ngươi lại ngụy trang ra như thế nào, có phải lấy chút huyết gà huyết vịt xuống phía dưới hay không...”
An Gian dừng bước, quay đầu nhìn bốn phía hình như đang tìm thứ gì đó.
“Ngươi đang tìm cái gì?”
Thủ Lao Việt thấy An Gian quan sát chung quanh cũng tò mò.
“Ta đang xem gần đây có thành viên nào khác ở đây hay không, ta muốn đào một cái hố tại chỗ để chôn ngươi.”
An Gian quan sát bốn phía một hồi, nhất thời hơi thất vọng nói.
“Không phải chứ, ngươi tàn nhẫn như vậy, ta chính là đồng bọn của ngươi nha, sao ngươi có thể đối đãi với ta như vậy, ta chẳng qua chỉ là nói nhiều hơn một chút thôi mà.”
Thủ Lao Việt lập tức lộ ra dáng vẻ bị bạn tốt làm tổn thương.
“Nói nhảm ít thôi, ngươi biết mục tiêu chuyến đi này của chúng ta cũng không dễ tiếp xúc.”
An Gian thấy bọn họ sắp tiếp cận vị trí của nhân vật mục tiêu, hoặc là hắn không muốn nghe được những lời vô nghĩa khác, vì thế rất nghiêm túc cắt ngang lời Thủ Lao Việt nói.
“Không phải là cuồng đồ Mạc Quy Đồ sao, hắn là kẻ cuồng chiến ai cũng biết, hiếu chiến, thấy cường giả thì mặc kệ tất cả mà lao vào đánh, đánh một phát không phải đối phương nằm xuống thì là tự hắn nằm xuống.”
“Tuy rằng hắn không giết người nhưng người bị hắn đánh nằm xuống cũng oan muốn chết.
Không hiểu sao lại bị người đánh thành trọng thương, trong lòng người ta đều có oán khí.”
“Hắn cuồng đến vô biên nhưng hắn vẫn có nhược điểm, hắn là một đứa con hiếu thảo.”
“An Gian ngươi nói có lạ hay không, người điên cuồng như hắn lại là một đứa con hiếu thảo.”
“Hắn có một người mẹ già bị bệnh nặng, chúng ta dám chiêu mộ hắn cũng là vì có bổ thiên đan và phục sinh đan, chúng ta có thứ hắn muốn, hắn còn không ngoan ngoãn gia nhập chúng ta sao?”
Thủ Lao Việt rất tự tin, hắn cảm thấy lần chiêu mộ này không có vấn đề, chiêu mộ thoải mái, vậy nên hắn dĩ nhiên không để chuyện này ở trong lòng.
An Gian thấy dáng vẻ Thủ Lao Việt đắc ý, giận không có chỗ đánh, bước nhanh không muốn phản ứng với Thủ Lao Việt.
Vì An Gian bước nhanh hơn, rất nhanh hai người bọn họ tìm được nhân vật mục tiêu.
Nhưng một khắc tìm được nhân vật mục tiêu, sắc mặt của bọn họ đã không tốt.
Một thân ảnh khôi ngô cao lớn quỳ gối trước một ngôi mộ mới, người đó chính là nhân vật mục tiêu của hai người Thủ Lao Việt, cuồng đồ Mạc Quy Đồ.
Cuồng đồ Mạc Quy Đồ loã thể thân trên, trên người có vô số vết sẹo kể những chuyện xưa mà hắn không muốn ai biết.
Hắn không nhúc nhích quỳ gối ở đó, không nói gì.
Bốn phía muỗi không dám đến gần người hắn, ngay cả chim thú chung quanh cũng dừng huyên náo.
Hắn chỉ quỳ ở đó tựa như cự thú hung ác chán ghét thế gian nằm úp ở đó, huyết vụ như phệ huyết uy hiếp khí áp tràn ra từ trên người hắn.
Bất cứ ai hơi có cảm giác đều biết người trước mặt không phải là con người mà là một hung thần, một hung thần cuồng đến vô biên.
Chỉ là hung thần này hiện tại lại thành thật quỳ gối trước một ngôi mộ mới.