Ngô Kỳ Thiên thật sự rất bất mãn với người trong thiên hạ, nhưng hắn lại không thể làm gì được, dù hắn là Đại Tông Sư duy nhất của Thánh giáo, hắn cũng không thay đổi được thành kiến của người trong thiên hạ đối với Thánh giáo.
Thánh giáo có hai vị Đại Tông Sư, thế lực Siêu Nhiên khác không thể địch lại, nhưng các thế lực lớn trong thiên hạ đều có thành kiến với Thánh giáo, thường xuyên liên hợp nhằm vào Thánh giáo không buông.
Điều này khiến cho Thánh giáo rất khó phát triển, hơn nữa giáo chủ bế quan, Thánh giáo có rất nhiều kế hoạch đều bị hạn chế khắp nơi, khiến cho Ngô Kỳ Thiên cũng đau đầu một hồi.
Nhìn Phật giáo cách vách, khẩu vị còn lớn hơn bọn họ, âm thầm chiếm cứ năm châu, so với Thánh giáo thì từ Ma giáo gọi cho bọn hắn thì chính xác hơn.
Nhưng cứ như vậy, người trong thiên hạ lại thích nhìn chằm chằm Thánh giáo bọn họ, không nhìn Phật giáo, chuyện này khiến cho người ta thật tức giận.
“Đế quốc Đại Hạ suy bại kết thúc chỉ là vấn đề thời gian, tương lai kẻ có tư cách làm đối thủ của chúng ta có thể là Đại Phật Tự miệng giả từ bi.”
“Phải hạn chế sự phát triển của Phật giáo mới được, nếu không tương lai chúng ta sẽ rất bị động.”
Ngô Kỳ Thiên đi tới đi lui vài bước, ra mấy mệnh lệnh phá hoại sự phát triển của Phật giáo.
Hoàng Đông Kiệt ra khỏi kinh thành thì thẳng hướng nam diễu hành, không có mục đích, đi tới đâu hay tới đó.
Không phải hắn không có người đi theo, Bạch Lão dẫn đầu đoàn tông sư vẫn trốn ở chỗ tối bảo vệ hắn, quản gia Lý Quý không đi theo.
Lý Quý không chỉ phải giữ nhà còn phụ trách mạng lưới tình báo và quân đội ám sát, người bận rộn như vậy Hoàng Đông Kiệt cũng không muốn cho đi theo hắn.
Đi tới nơi không biết tên, bóng đêm dần dần tối, Hoàng Đông Kiệt cũng không cố ý đi tìm chỗ nghỉ ngơi như miếu hoang gì đó mà nhóm lửa tại chỗ.
Đang chuẩn bị lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn ngủ một giấc thì Hoàng Đông Kiệt cảm giác được có người chạy về phía hắn.
Người có thể náo loạn trong đêm nếu không phải thổ phu tử thì là trộm cắp linh tinh, Hoàng Đông Kiệt không muốn gây chuyện bèn cầm lấy nón đặt bên cạnh đội lên.
Một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện trên một cây đại thụ cách Hoàng Đông Kiệt không xa, Hoàng Đông Kiệt xuyên qua tấm màn che nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn.
Đó là dáng người của một thiếu nữ nhỏ nhắn mặc y phục dạ hành bó sát người, dáng người nhỏ nhắn khiến cho người ta cảm giác nữ nhân này còn chưa trưởng thành.
Y phục dạ hành dán sát vào thân thể khiến cho người ta thấy giống y như là mèo rừng ban đêm.
Tuy nữ tử này mang khăn đen che lấp diện mạo nhưng với nhãn lực của Hoàng Đông Kiệt mà nói, nữ tử này nhiều nhất là mười sáu mười bảy tuổi, nghề nghiệp là trộm cắp.
Dương Lộ Lộ thấy trên đường chạy trốn của mình lại có người ở đây cũng hoảng sợ.
Cẩn thận quan sát một lát, nàng thả lỏng, không phải là nhắm vào nàng, chỉ đơn thuần là người qua đường cắm trại nghỉ ngơi ở đây.
Có điều người qua đường này cũng thật kỳ lạ, dám cắm trại ở nơi rừng núi hoang vắng, không biết nơi rừng núi hoang vắng này có nhiều nhất là dã thú độc trùng, đang chê mạng của mình quá dài hay sao?
Sau khi Dương Lộ Lộ thấy người xa lạ Hoàng Đông Kiệt này không có uy hiếp với nàng, lại phỏng chừng người đuổi theo nàng tới nơi này cũng cần một thời gian ngắn, nàng mượn ánh sáng của đống lửa Hoàng Đông Kiệt đốt để xem xét thành quả hôm nay của nàng
Mở bao ra thấy bên trong có không ít vòng cổ trân châu ngọc bội quý giá lấp lánh phát sáng, bên trong có mấy vật phẩm đóng hộp nàng cũng mở ra hết.
Nàng nở nụ cười, mấy vật phẩm trong hộp nhỏ càng đáng giá, không phải dạ minh châu mà chính là bảo châu kỳ quái không biết tên, đống của cải này thật là đáng giá.
Cũng có lẽ ngại hộp quá chiếm không gian, nàng lấy dạ minh châu, bảo châu ra, bỏ mấy cái hộp nhỏ đó lại.
Có lẽ cảm giác được phía sau có động tĩnh, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn người xa lạ kỳ lạ này một cái, nàng cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút.
“Bằng hữu, nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, bằng không người đuổi theo ta sẽ coi ngươi là đồng bọn của ta.”
“Dù ngươi vô tội, bọn họ không bắt được ta, bắt ngươi chịu tội cũng rất bình thường.”
Dương Lộ Lộ nói xong, thân thể nhảy lên cành cây vài lần linh mẫn như mèo hoang, rất nhanh biến mất không thấy đâu.
“Biết nhắc nhở người khác, bản tính còn không xấu.”
Hoàng Đông Kiệt cũng không để ý lắm đối với lời nhắc nhở của Dương Lộ Lộ, vẫn như trước ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.
“Gâu”
“Gâu”
“...”
“Giáo đầu, tên trộm chạy về phía này.”
“Đuổi theo ~”
Chẳng mấy chốc một đám người cầm đuốc dắt mấy con chó lớn đuổi theo, khi thấy Hoàng Đông Kiệt trước đống lửa, bọn họ dừng bước.
“Giáo đầu, ngươi xem.”
Một tay đấm thấy mấy cái hộp rỗng dưới tàng cây, vội vàng chỉ cho lãnh đạo bọn họ xem.
Đầu lĩnh của bọn hắn thấy mấy cái hộp rỗng, vội vàng đi lên kiểm tra, phát hiện chính là vật phẩm của chủ tử bọn họ, ánh mắt bọn họ nhìn Hoàng Đông Kiệt thay đổi.
“Bằng hữu, có thể nói cho chúng ta biết, tên trộm chạy đi đâu không?”
Một đám người nhìn chằm chằm vào tên kỳ lạ đội nón vào ban đêm.
“Trộm đồ mà không đả thương người, tiểu cô nương này còn rất tuân thủ quy củ.”
Hoàng Đông Kiệt không đáp lại bất kỳ câu hỏi gì của đám người này, hắn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi của tiểu cô nương đó, tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi đã có được thực lực Tiên Thiên sơ kỳ.
Thiên phú này tuyệt đối không kém so với thánh tử, ma tử, đạo tử.
Có điều thiên hạ lớn như vậy, có xuất hiện một ít kỳ tài cũng không có gì lạ.
Tu vi cao nhất trong đám người này cũng là hậu thiên đỉnh phong, tiểu cô nương không lựa chọn thương tổn bọn họ mà lựa chọn chạy trốn, đây xem như là thủ chi hữu đạo rồi.
“Giáo đầu, ta thấy hắn chính là đồng bọn của tiểu trộm.
Chúng ta bắt hắn lại để trở cũng có cái bẩm báo.”
Một đám người cảm thấy tên trộm đã chạy xa, muốn bắt được tên trộm gần như không thể, muốn bắt một vật tế thần trở về bẩm báo.
“Bằng hữu, chúng ta đắc tội rồi.”
Giáo đầu cũng không muốn trở về bị chủ tử bọn họ mắng không ngừng bèn đồng ý với ý kiến của thủ hạ.
Hoàng Đông Kiệt thấy đám người này xông về phía hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, âm thầm ra lệnh không cho bọn Bạch Lão đi ra, tự đứng dậy nghênh đón đám người này.
Chỉ chốc lát sau, có một đám người nằm đầy đất kêu đau, cộng thêm mấy người không biết sống chết ra sao.
Sau khi vận động cơ thể một chút, Hoàng Đông Kiệt lại ngồi trở về chỗ cũ.