Hoàng Đông Kiệt đem Phục Sinh Đan bỏ lại trong bình thuốc nhỏ đậy nắp lên, nhìn thấy bên cạnh còn có rất nhiều Phá Cảnh Đan, Thanh Độc Đan cùng với đan dược quý lộn xộn khác, cũng không suy nghĩ nhiều mà lấy hết.
Lấy xong, Hoàng Đông Kiệt nhìn về phía chỗ sâu nhất của Đại Bảo Khố, nơi đó đặt một cái hộp nhỏ, trong trí nhớ, vật phẩm trong cái hộp nhỏ kia là bảo vật quý giá nhất nơi đây.
Hoàng Đông Kiệt đi tới, cầm cái hộp nhỏ lên mở ra, bên trong là một mảnh vụn tinh thể toả ra ánh sáng yếu ớt.
Thương Long Toái Phiến
Đây chính là danh xưng của mảnh vụn tinh thể, trên đời có bảy mảnh Thương Long Toái Phiến, sau khi thu thập hợp thành sẽ xuất hiện một bản đồ.
Bản đồ chỉ về phía mộ địa của Thương Long Thiên Nhân hơn một ngàn năm trước.
Nghe đồn trong địa cung ngôi mộ của Thương Long Thiên Nhân có bí mật liên quan đến đột phá Thiên Nhân.
Ngoại trừ bí mật đột phá Thiên Nhân ra, còn có bảo tàng, bảo vật, bí tịch mà Thương Long Thiên Nhân lúc còn sống tu luyện!
Chỉ cần ngươi dám nghĩ, trong địa cung sẽ có.
Thế là, Thương Long Toái Phiến liền trở thành bảo vật mà các đại thế lực trong thiên hạ tranh đoạt.
"Thật cứng rắn, bóp không vỡ, không thì có thể làm ra Thương Long Toái Phiến mảnh thứ tám, mảnh thứ chín rồi.
"
"Thứ này phải có cực hạn, Đại Tông Sư không được, cường giả Thiên Nhân tuyệt đối được, nếu không, Thương Long Thiên Nhân trước khi chết làm sao có thể làm ra thứ này chứ.
"
"Dựa theo con đường cũ này, Thương Long Thiên Nhân không phải là lão già nham hiểm, dụ dỗ cường giả thiên hạ vào địa cung của hắn, lấy cường giả thiên hạ làm chất dinh dưỡng, để hắn dưỡng thương hoặc là phục sinh đấy chứ?"
"Cái này là có khả năng, nhưng mà xác suất này quá thấp, Thương Long Toái Phiến phân tán rộng, có thể thu thập được với nhau hay không là một vấn đề.
"
"Thu thập đủ cũng không biết năm tháng nào, xem ra Thương Long Thiên Nhân thật sự đã lạnh rồi.
"
Hoàng Đông Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi thu lấy Thương Long Toái Phiến, hắn liền rời khỏi Đại Bảo Khố nghiên cứu Phục Sinh Đan.
"Xem ra ta vẫn là suy nghĩ về Phục Sinh Đan quá đơn giản rồi, đại bộ phận thành phần có thể hiểu được, có bộ phận nhỏ thành phần tương tự với dược tính trong lý giải mà thôi.
"
"Thế giới này đáng lẽ ra phải có không ít trung thảo dược mà những thế giới khác không có, xem ra trước tiên tìm hiểu một chút về trung dược thảo của thế giới này đã.
"
Hoàng Đông Kiệt nghĩ vậy liền phấn khích, trung dược thảo chưa từng thấy xuất hiện, không làm rõ, chỉ e rằng hắn ngủ không yên.
Ngay sau đó, hắn liền vùi đầu vào trong Tàng Thư Các của Vương phủ lật xem trung dược thảo thư tập.
Một ngày này, tổng quản Lý Quý thong thả sải bước đi vào Nội Đình, nhìn thấy Vương gia ngồi ở bàn đá của đình viện yên tĩnh đọc sách, hắn có chút không hiểu nổi.
Sao Vương gia lại thay đổi lớn như vậy, từ bỏ binh quyền khiến người ta bất ngờ không nói, lúc này lại hứng thú với việc nghiên cứu sách vở trung dược thảo, chẳng lẽ Vương gia muốn làm thần y không chừng.
Lý Quý mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn cũng không hỏi Vương gia vì sao, bởi vì Vương gia là chủ tử, hắn là tớ, cái này là đủ rồi.
"Vương gia, đại công tử đang ở trên đường đối diện, đứng sững sờ nhìn cổng Vương phủ nhà mình rất lâu rồi.
"
Lý Quý nhỏ giọng nói ở bên tai của Hoàng Đông Kiệt.
"Ờ"
Một câu "Ờ", Hoàng Đông Kiệt không nói gì thêm.
Lý Quý cũng không nhìn ra “ờ” này của Vương gia là có ý gì, lại không tiện ở lại chỗ này làm ảnh hưởng đến Vương gia đọc sách, hắn chỉ có thể lui xuống trước.
Hoàng Thiên Trấn đứng ở con đường đối diện lẳng lặng nhìn cổng nhà mình, hắn cũng không biết bản thân đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi.
Hắn ra tù hỏi thăm một chút, kết quả nghe được tin tức không tưởng tượng nổi, phụ vương lại có thể vì hắn mà từ bỏ binh quyền, đây là điều mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trước đây phụ vương có chấp niệm thế nào đối với binh quyền, hắn vẫn luôn nhìn thấy trong mắt.
Một khắc nào đó trong quá khứ, hắn cũng từng nghĩ tới, nếu như phụ vương đưa ra lựa chọn giữa thân tình và binh quyền, hắn cũng cho rằng phụ vương nhất định sẽ lựa chọn binh quyền.
Cho đến ngày hôm nay, phụ vương lại vì hắn mà từ bỏ binh quyền, điều này khiến cho hắn rất bất ngờ.
Hoàng Thiên Trấn đang trong quá trình thông não.
.
.
(Xin đừng quấy rầy)
"Phụ vương từ bỏ binh quyền khó khăn đến thế nào, nhưng hắn vì ta, ta sai rồi sao.
"
Hoàng Thiên Trấn muốn cất bước tiến vào Vương phủ gặp phụ vương, nhưng chân của hắn lại không bước ra được.
Không biết là xấu hổ hay là gì, hắn cuối cùng vẫn không bước vào Vương phủ.
"Haizz"
Hắn thở dài một hơi, liền cất bước rời đi tra án thôi.
Hắn đã không còn là Thiên Hộ của Nam Phủ Ty nữa, hắn chuyển chức rồi, hiện tại hắn là Phó Tự Chính của Đại Lý Tự, phụ trách tra án, chức vị có thể kém hơn một chút so với chức Thiên Hộ trước đó.
Nhưng hắn cũng không tính toán cái gì cả, đã làm sai chuyện, có chút trừng phạt là bình thường.
"Vương gia, đại công tử rời đi rồi.
"
"Ừm"
Lý Quý đã không biết nên nói cái gì nữa, hắn không hiểu nổi hai cha con này, thấy Vương gia không có phân phó khác, hắn lại lui xuống.
Nơi đây chỉ còn lại tiếng lật sách xoẹt xoẹt!
Thái Úy phủ
"Đông Võ Vương, ngươi rốt cuộc có mục đích gì, ngươi là thật sự từ bỏ binh quyền, hay là giả vờ từ bỏ binh quyền, vì sao một chút manh mối cũng không có.
"
"Là ngươi giấu quá sâu, hay là chúng ta sai lầm nghĩ ngươi quá thâm sâu khó lường.
"
Tư Mã Tu Hào đã thu thập được quỹ tích hành sự gần đây của Đông Võ Vương, phát hiện Đông Võ Vương rất trạch, hơn nữa còn lần đầu tiên đọc sách thuốc.
Chính cái gọi là hành sự quỷ dị, trong đó nhất định có quỷ.
Hắn suy luận các khả năng, dĩ nhiên không hiểu nổi Đông Võ Vương là có mục đích gì, suýt chút nữa dùng não quá độ khiến bản thân phát điên.
"Đông Võ Vương, ngươi muốn chơi đúng không, vậy chúng ta sẽ chơi một chút.
Xem ngươi là thật sự từ bỏ binh quyền làm một Vương gia tiêu dao, hay là cả bàn đồ ăn ta cho ngươi, ngươi đều lật đổ hết.
"
Tư Mã Tu Hào nhếch khóe miệng nham hiểm, ánh mắt gần như điên cuồng.
Kinh đô ngoại trừ chuyện của Đông Võ Vương tương đối trêu ngươi ra, chuyện Triều Dương công chúa của Thanh Vũ quốc đến kinh đô cũng khiến không ít người quan tâm.
Thanh Vũ quốc mặc dù là nước phụ thuộc của đế quốc Đại Hạ, nhưng thực lực của Thanh Vũ quốc cũng không nhỏ, Triều Dương công chúa đến kinh đô chủ yếu là tới liên hôn.
Đối tượng liên hôn không phải ai khác, chính là Hoàng Đế Hoàng Minh Long của đế quốc Đại Hạ, chuyện trong này quanh co khúc khuỷu không nói cũng được.
Ngày đầu tiên Triều Dương Công Chúa đến kinh đô yên tĩnh vô sự, kết quả ngày thứ hai lại xảy ra chuyện, Triều Dương Công Chúa chết rồi.
Lần này, kinh đô giống như chảo dầu, đây là đang đánh vào mặt của Hoàng Đế, trong lúc nhất thời kinh đô sóng ngầm cuồn cuộn nổi lên.
"Thật đau đầu, cái này làm sao tra, người dám hại chết Triều Dương công chúa đơn giản sao, không tra ra được nguy hiểm sẽ đổ lên đầu ta.
"
Hoàng Thiên Trấn cảm thấy bản thân rất xui xẻo, Hoàng Đế ra lệnh Đại Lý Ty đúng hạn tra ra hung thủ sát hại Triều Dương công chúa, mấy thủ lĩnh quản sự của Đại Lý Tự đều là lão hồ ly, không muốn đụng vào chuyện này.
Sau đó không cần suy nghĩ, chuyện này sẽ ném trên người của hắn, cho rằng phụ vương của ta là Đông Võ Vương ta sẽ không sợ sao, ai cho các ngươi dũng khí mà suy nghĩ như vậy.
Lỡ như tra ra manh mối gì không hay, ta sợ ta không chết cũng lột bớt một lớp da.
Hoàng Thiên Trấn không có cách nào cả, chỉ có thể đi thăm dò, hắn cho rằng việc này rất khó tra, kết quả trong quá trình hắn điều tra, rất dễ dàng, rất thuận lợi, như thể có người ở phía sau dốc toàn lực giúp đỡ hắn tra ra chân tướng.
Khi hắn điều ra càng tiếp cận đến chân tướng, hắn liền cảm nhận được nguy hiểm trong đó.
Nguy hiểm này không phải đối với hắn, mà là đối với phụ vương hắn, có người lại muốn hại phụ vương hắn.
Hung thủ sát hại Triều Dương công chúa về cơ bản đã xác định, người cũng bắt được, tên là Lôi Diệp.
Lôi Diệp, người này không có cái gì cả, nhưng phụ thân của hắn tên là Lôi Bình, là thống lĩnh của Thanh Long vệ.
Ai không biết chủ tử thực sự của Thanh Long vệ là Đông Võ Vương, phụ vương của Hoàng Thiên Trấn hắn.
Nhất thời, Hoàng Thiên Trấn nhức đầu.
Đây gọi là chuyện gì, điều tra một hồi, lại tra đến trên người lão tử hắn.