Sau khi nằm dài gần nửa tháng trên giường để dưỡng thương, cuối cùng tôi cũng có thể tạm thời chấp nhận sự thật tôi đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà tôi đọc cách đây không lâu.
Nhân vật chính của tiểu thuyết Trương Liên Tâm, chị gái của Trương Thảo Tâm.
Hai nàng đều là con gái của phú hộ giàu có nhất Đô Thành nhưng mẹ Trương Liên Tâm là một nô tì, nàng không được cha yêu quý, cũng chưa từng được đối xử như một vị tiểu thư mà phải sống cuộc đời như một nha hoàn.
Trương Liên Tâm vừa có tài vừa có tham vọng.
Dù rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất nhưng nàng vẫn không ngừng cố gắng muốn thoát khỏi sự sắp đặt của số phận.
Người duy nhất đối xử tốt với Trương Liên Tâm là Trương Thảo Tâm.
Vậy nên sau này nàng trở thành tướng quốc phu nhân, nàng hết lòng thương yêu và bảo vệ em gái.
Khác với Trương Liên Tâm, Trương Thảo tâm là một người phụ nữ nhu nhược.
Nàng không những bị chồng, mẹ chồng, thiếp của chồng ức hiếp mà còn bị đám nô tì trong phủ qua mặt.
Tất cả chi tiêu trong Lại phủ đều là do Trương Thảo Tâm lo liệu, chức quan nhỏ của Lại Tín cũng là nhờ anh rể nàng giúp đỡ mới có được nhưng mẹ chồng vẫn luôn soi mói nàng, còn Lại Tín thì chưa bao giờ bảo vệ nàng.
Mẹ chồng giúp con trai bà ta nạp thiếp, để người thiếp đó ngang nhiên nắm quyền trong Lại phủ.
Sau khi thiếp của Lại Tín - Lưu Thị sinh được con trai, nàng ta càng hống hách
Khi đọc đến phần của Trương Thảo Tâm, tôi tức đến mức sôi máu, không hiểu sao nàng ta có thể nhu nhược đến thế.
Vậy nên trong lúc nóng nảy, tôi mới ước xuyên vào cuốn tiểu thuyết này.
Nếu biết điều ước ngớ ngẩn này có thể thành sự thật thì tôi sẽ cắn chặt miệng không nói một lời.
Tôi chỉ là một người bình thường, mỗi ngày đều cố gắng nhưng chất lượng cuộc sống chẳng cải thiện là bao, làm sao tôi có thể thay đổi cuộc đời người khác chứ!
Bây giờ hối hận cũng đã muộn, tôi chỉ còn cách đi được bước nào tính bước đó!
Bên ngoài có tiếng cười nói, chẳng mấy chốc cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mặc bộ xiêm y hồng rực rỡ, đầu cài đầy trâm vàng bước vào.
Nàng ta chính là Lưu Thị.
"Thật không ngờ phu nhân vẫn còn ở đây?" Lưu Thị cong môi cười khinh bỉ.
"Mận tuy là nô tì nhưng em ấy lớn lên bên ta từ nhỏ, nếu như ngươi muốn giết em ấy thì ta sẽ liều mạng với ngươi." Trương Thảo Tâm lớn giọng nói, bàn tay run run của nàng ấy nắm chặt lấy tay tôi.
Nửa tháng nay, Trương Thảo Tâm sợ tôi lại bị đám người Lưu Thị nhắm tới nên luôn ở cạnh tôi.
Tuy nàng ấy là người nhu nhược nhưng rất trọng tình nghĩa.
Nếu như Trương Thảo Tâm lấy lại uy quyền trong Lại phủ thì cuộc sống của tôi ở nơi này sẽ hoàn toàn khác.
"Trong phủ này ai cũng biết phu nhân coi đám nô tì như là người thân, em đây sao dám đụng vào chúng." Lưu Thị cười ngả ngớn.
"Vậy cô đến đây làm gì?" Trương Thảo Tâm cảnh giác nhìn Lưu Thị.
Lưu Thị nhìn tôi rồi lại lướt cả căn phòng một lượt rồi chậm rãi lên tiếng.
"Năm nay mất mùa, người dân đói khổ, đại nhân làm quan, phải làm gương cho dân chúng.
Đại nhân giao em quán xuyến công việc trong phủ, yêu cầu tất cả mọi người tiết kiệm, em đã cố gắng làm theo đại nhân dặn dò nhưng không hiểu sao chi tiêu trong phủ mỗi ngày một nhiều.
Gần đây em kiểm tra lại sổ sách mới phát hiện trong phủ tốn không ít tiền thuốc.
Nếu đại nhân hỏi tới, em thật sự không biết giải thích thế nào."
"Tiền thuốc có thể tốn bao nhiêu chứ.
Chính ngươi tiêu xài hoang phí, thường xuyên mua trang sức và gấm vóc lụa là mới tốn nhiều tiền." Trương Thảo Tâm bất bình đứng phắt dậy.
Lưu Thị bình tĩnh cong môi.
"Tiền thuốc quả thật không đáng bao nhiêu nhưng số tiền đó đủ để mua mười nô tì, phu nhân lại dùng nó chỉ để cứu một nô tì, đại nhân biết được chắc chắn sẽ khiển trách em không biết quản việc chi tiêu."
"Ngươi nói vòng vo như vậy đến cuối cùng cũng chỉ muốn ép ta đưa tiền." Trương Thảo Tâm uất hận nhìn Lưu Thị.
"Phu nhân đúng thật là người thông minh, nếu phu nhân đã hiểu được ý của em thì em cũng không mất công nhiều lời nữa." Lưu Thị đắc ý.
"Em đợi tin tốt của phu nhân."
Nói rồi nàng ra hất tay áo, hiên nganh rời đi.
Trước khi đi vẫn còn để lại tiếng cười đắc thắng.
Trương Thảo Tâm thẫn thờ ngồi xuống.
"Xin lỗi...Ta quá vô dụng...!Nếu em có một người chủ khác thì em đã không phải khổ như vậy." Trương Thảo Tâm nghẹn ngào.
Tôi nhẹ nắm lấy đôi tay run run của nàng ấy.
"Nếu như chủ của tôi là người khác thì tôi sẽ càng thảm hại hơn."
Thực ra dùng từ nhu nhược để miêu tả Trương Thảo Tâm không hoàn toàn chính xác.
Nói đúng hơn, nàng ta bị trói buộc trong tư tưởng phong kiến lấy chồng phải theo chồng.
Hầu hết những người phụ nữ phong kiến đều bị xã hội ràng buộc.
Trương Thảo Tâm may mắn hơn những người phụ nữ khác rất nhiều, nàng ra bị trói buộc về tư tưởng nhưng lại có một người cha giàu có, một người anh rể làm quan lớn và một người chị gái yêu thương nàng ta hết mức.
Nếu nàng ta có thể giải phóng tư tưởng của mình thì xã hội này không thể nào trói buộc nàng ta được.
Tôi một lần nữa nắm lấy tay Trương Thảo Tâm, nhỏ giọng hỏi.
"Lưu Thị thường xuyên gây chuyện để bắt phu nhân đưa tiền sao?"
Trương Thảo Tâm mỉm cười chua chát, một lúc sau mới gật đầu.
"Nếu như ta không đưa tiền thì Lưu Thị sẽ không để ta yên."
Tôi nhìn Trương Thảo Tâm, mỉm cười: "Trước nay phu nhân luôn dùng tiền để đổi lấy bình yên tạm thời, vậy phu nhân có từng nghĩ tới việc dùng tiền để dẫm đạp Lưu Thị dưới chân phu nhân không?"
Trương Thảo Tâm tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt ngay lập tức sáng lên nhưng rồi lại nhanh chóng tối đi.
Ràng buộc trong tư tưởng chính là ràng buộc khó phá vỡ nhất.
Thân là nô tì, khi chủ nhân có địa vị vững chắc thì tôi mới có cuộc sống ổn định.
Không biết tương lai sẽ thay đổi ra sao nhưng chí ít lúc này, lợi ích của tôi buộc chặt với địa vị của Trương Thảo Tâm.
Tôi không dám mong biến Trương Thảo Tâm từ một người phụ nữ phong kiến chỉ biết nghe lời chồng trở thành người phụ nữ hiện đại độc lập tự tin, chỉ hy vọng nàng ta đủ mạnh mẽ để không bị Lưu Thị bắt nạt, như vậy thì cuộc sống của tôi mới tốt lên..