Edit: Hanna
Chương 21: Bị bệnh
Sáng sớm đầu mùa xuân, mặt trời còn chưa ló rạng, một mảnh sương mù trắng xóa mênh mông, Tiết Thanh Linh trùm lên người một cái áo choàng lông tơ mềm mại từ Lại Tử thôn đi ra, mang theo Tiểu Giao, vội lên xe ngựa trở về Phú Dương thành.
Cậu ngáp một cái, cơn buồn ngủ xông tới, xốc lên mành cửa sổ, để một tầng gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, cả người nhất thời thanh tỉnh không ít.
Tiết Thanh Linh hôm nay tâm tình rất cao hứng, thỉnh thoảng còn vui vẻ ngâm nga một điệu hát dân gian.
Đôi con ngươi nhạt màu đầy hứng thú nhìn một mảnh xanh tươi ngoài cửa xe.
Bên ngoài cây cỏ tươi tốt vẫn còn đang ngậm lấy sương mai, màu sắc xanh ngắt ướŧ áŧ, giống như tầng tầng ngọc bích xếp chồng lên nhau giữa núi rừng.
Xe ngựa tiến vào Phú Dương thành, dừng lại trước cửa Hợp Lạc trai.
Tiết Thanh Linh mang theo một cái thực hạp bằng gỗ tử đàn điêu khắc sơn thủy và chim bói cá xuống xe ngựa.
Hộp đựng thức ăn trên tay cậu là hộp đựng to nhất trong Phú Dương thành mà quản sự Tiết phủ tìm ra cho cậu.
Mặc dù mới sáng sớm, trên đường còn chưa có bao nhiêu người đi lại, thế mà lúc này cũng đã có một dãy người đừng xếp hàng ở trước cửa Hợp Lạc trai, cùng đợi lồng điểm tâm sớm nhất của ngày hôm nay.
Tiết Thanh Linh cũng cầm theo thực hạp chờ ở bên ngoài.
Tiểu Giao cố gắng giành lấy thực hạp cỡ "khủng" trong tay công tử nhà hắn.
Cái hộp cơm cỡ đại bằng gỗ tử đàn này không chỉ có vẻ bề ngoài lớn, sức chứa lớn, trọng lượng cũng không nhẹ, công tử nhà hắn từ nhỏ tay chân gầy guộc, nhấc theo mệt tay.
"Ngươi làm gì đấy?" Tiết Thanh Linh đem hộp cơm ôm trong ngực mình.
Tiểu Giao thở dài một hơi, "Sai người đến mua là được, công tử hà tất tự mình chờ ở đây."
"Ta tình nguyện a."
Tiết Thanh Linh một tay ôm hộp cơm, một cái khác cầm quai xách, hướng bên trong cửa hàng điểm tâm nhìn một cái, tay phải thả ra, đẩy đẩy vai Tiểu Giao một chút, cố ý gạt đối phương ra xa, "Tiểu Giao, ngươi đừng có đứng chỗ này cản đường, ta tự có sắp xếp.
Ta chính là muốn tự mình xếp hàng mua điểm tâm.
Ngươi tránh ra tránh ra, về trong xe ngựa, đừng có để cho công tử nhà ngươi ở đây nhìn thấy ngươi."
Tiểu Giao: "..."
"Tiểu Giao, ngươi đi giúp ta sửa sang một chút hòm sách trong xe ngựa.
Mà này, xấp giấy trắng đặt ở góc trên bên phải không được tùy tiện động vào.
Được rồi được rồi, ngươi đi làm việc đi."
Sau khi đá Tiểu Giao đi, Tiết Thanh Linh ôm thực hạp trong ngực, đặc biệt đắc ý cười một chút.
Có rất nhiều người đến Hợp Lạc trai chờ mua điểm tâm, Tiết Thanh Linh đợi tròn một canh giờ mới mua được một hộp điểm tâm lớn còn nóng mới ra lò.
Hộp cơm nguyên bản trọng lượng đã không nhẹ giờ càng trở nên nặng nề hơn, cầm bằng một tay khá vất vả, Tiết Thanh Linh liền dứt khoát ôm vào trong ngực, từ Hợp Lạc trai đi ra.
Ở trong Hợp Lạc trai đợi lâu như vậy, trên người cậu cơ hồ cũng nhiễm phải không ít vị ngọt của điểm tâm.
Tiết Thanh Linh giơ tay ngửi ngửi ống tay áo mình, một trận mùi thơm ngào ngạt nức mũi.
Cậu xoa xoa mũi, ôm chắc hộp cơm trong lòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trên trời mây đen càng ngày càng dày đặc.
Rõ ràng canh giờ còn sớm, lúc này sắc trời lại u ám như trước khi màn đêm buông xuống.
Tiết Thanh Linh nghĩ thầm phỏng chừng nhanh sắp mưa rồi.
Vừa mới nghĩ ở trong lòng, cậu liền nghe thấy trên đỉnh đầu ầm ầm vang vọng vài tiếng.
Sau đó từng hạt mưa tí tách từ trên trời rơi xuống, cơn mưa này tới vừa nặng hạt vừa dữ dội.
Tiết Thanh Linh theo bản năng cúi đầu, nâng ống tay áo bảo vệ cẩn thận hộp cơm trong lồng ngực, đi từng bước nhỏ đến bên xe ngựa, được Tiểu Giao kéo lên xe ngựa.
Lúc bước lên xe, Tiểu Giao muốn cầm thực hạp trong ngực chủ nhân trước mà Tiết Thanh Linh vẫn không buông tay, tự mình ôm lấy hộp cơm chui vào trong thùng xe ngựa.
Cơn mưa vừa lớn vừa mau, Tiết Thanh Linh tuy rằng chỉ bị dính một chút liền làm cho y phục cùng tóc tai đều ướt hơn nửa.
Tóc nơi thái dương ướt nhẹp như vết mực sậm màu, vài sợi tóc dài quấn lấy nhau thành một lọn, nước mưa dọc theo đuôi tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Tiểu Giao giúp cậu cởi bỏ áo choàng bên ngoài, dùng khăn lông khô thấm đi nước mưa trên mặt công tử nhà mình, "Công tử, chúng ta trước tới biệt viện đổi xiêm y đã."
Tiết Thanh Linh trên mặt do dự một chút, ánh mắt quét về phía hộp cơm gỗ tử đàn bên cạnh, cậu nâng ngón tay trỏ sửa lại một chút tóc mai bên tai, không để ý lắm nói: "Trực tiếp đi Lại Tử thôn đi.
Có áo choàng đây rồi, ta cũng dính được bao nhiêu mưa, không vấn đề gì."
Bởi vì Tiết Thanh Linh kiên trì, Tiểu Giao cũng không tiện khuyên nữa, giữa cơn mưa rào như vậy, xe ngựa từ Phú Dương thành một đường hướng Trường Dao thôn ở ngoại ô mà đi.
Tiết Thanh Linh ngồi ở trong buồng xe, dùng khăn mặt lau khô nước trên mặt đi.
Mặc dù có một tầng áo choàng chống đỡ nhưng vẫn có không ít nước mưa rơi xuống sau cổ, một đường trượt tới sống lưng, làm quần áo hơi ướt và dính chặt lấy cơ thể cậu.
Bởi vì vừa nãy rảo bước về xe, trong lồng ngực còn ôm thực hạp, thân thể cậu truyền đến một luồng hơi ấm, ngược lại cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Thân thể nóng hầm hập, quần áo ướŧ áŧ mang theo hơi ấm dính lên da thịt cậu, Tiết Thanh Linh lấy tay xoa xoa mũi.
Ngoài cửa sổ mưa xuân còn đang rào rào đổ xuống, Theo cơn mưa rơi, một luồng không khí lạnh cũng bắt đầu lan tràn trong trời đất, hàn khí lạnh buốt thuận theo khe hở nơi cửa sổ thổi vào trong xe ngựa, thổi tới sau gáy Tiết Thanh Linh, làm cho cậu không thể không đưa tay lên cản lại.
Tiết Thanh Linh thay đổi sang một vị trí tránh gió, đem hộp cơm đặt ở dưới khuỷu tay, đầu tựa lên đệm mềm, ngẩng đầu nhìn hoa văn trên nóc xe ngựa đến xuất thần, thỉnh thoảng trên mặt còn lộ ra một chút ý cười.
Dần dần, Tiết Thanh Linh cảm thấy đầu có chút nặng, mí mắt trên dưới muốn đánh nhau.
Cậu vốn sáng này dậy sớm, đêm qua còn chưa ngủ đủ, lúc này ngồi trong xe ngựa không có việc gì làm, một cơn uể oải và buồn ngủ dâng lên, Tiết Thanh Linh không nhịn được nhắm hai mắt lại, nửa mê nửa tỉnh mất đi ý thức.
"Công tử! Công tử! Linh nhi công tử!" Tiểu Giao vẻ mặt hoang mang hoảng loạn, tay động một chút chạm vào trán công tử gia nhà mình, liền bị nhiệt độ nóng bỏng kia dọa sợ.
Thời điểm xe ngựa tới Lại Tử thôn, Tiết Thanh Linh bắt đầu sốt cao.
Bùi Sơ đang ngồi trong phòng sắc thuốc, đột nhiên thấy Tiểu Giao chạy vọt vào, gấp gáp nói: "Bùi đại phu, Bùi đại phu, công tử nhà ta bị bệnh rồi.
Ngài đi xem cho hắn một chút đi."
Bùi Sơ cùng Tiểu Giao tới gian phòng của Tiết Thanh Linh, sau khi kiểm tra một chút nhiệt độ trên trán đối phương, lại chẩn mạch cho cậu, Bùi Sơ quay đầu nói với Tiểu Giao: "Bệnh tới mãnh liệt nhưng không nặng, không cần quá lo lắng.
Trông chừng công tử nhà ngươi đi, ta đi sắc thuốc cho hắn."
Tiết Thanh Linh đầu choáng não trệ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhất thời không không biết hôm nay là ngày gì.
Cậu nuốt nước miếng, liền cảm thấy trong cổ họng dường như bị nhét vào một đống dao, thời điểm nuốt vào phi thường đau đớn.
Ho khan hai tiếng, cậu nheo mắt lại thập phần khó chịu, lấy chăn bông quấn chặt thân thể.
Tuy rằng được hai tầng chăn bao lấy, Tiết Thanh Linh vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Cậu có chút trì độn nghĩ ra: Mình hẳn là nhiễm phong hàn rồi.
Gần đây vẫn luôn được Bùi Sơ dạy về bệnh thương hàn, Tiết Thanh Linh theo bản năng liền bắt mạch cho chính mình, trong đầu vừa mơ hồ vừa muốn to ra, tư duy chậm chạp, tim đập nhanh thình thịch, hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Kết quả là bên trong chăn cậu nhấc lên một tay, đặt lên mạch đập của một tay khác, cố gắng cảm nhận mạch tượng của mình.
Ừm...!cậu cảm thụ nửa ngày lại phát hiện...!mạch tượng của mình tựa hồ rất phức tạp nha.
Cụ thể phân biệt cẩn thận...!thì là cái gì đây?
Đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, suy nghĩ không thống nhất, trong đầu đủ thứ ngổn ngang lộn xộn bay lên, Tiết Thanh Linh có chút ủ rũ và oan ức nghĩ bản thân mình học bệnh thương hàn lâu như vậy rồi, không nghĩ tới muốn chữa bệnh cho chính mình cũng không được.
Vốn là lúc mắc bệnh thân thể đã rất khó chịu rồi, hiện tại tâm tình hậm hực liền càng cảm thấy khó chịu hơn.
Tiết Thanh Linh quấn chặt chăn, cố thu mình lại thành một cục.
Thời điểm Bùi Sơ bưng thuốc vào trong phòng, nhìn thấy chính là bộ dáng Tiết Thanh Linh bao bao bọc bọc chăn bông nằm trên giường thêu, hắn đi tới, đem dược thang đặt xuống, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"
Nghe thấy thanh ấm của hắn, Tiết Thanh Linh trong chăn sửng sốt một chút, lập tức tất cả phiền muộn cùng không vui liền biến mất, ngay cả cơn đau trên người cũng không cảm giác được, theo bản năng trả lời: "Không...không nơi nào không thoải mái..."
Cậu vừa lên tiếng liền lộ ra cổ họng khàn đặc như vịt của mình.
Bùi Sơ: "..." Tào lao.
Tiết Thanh Linh thần sắc xấu hổ tự mắng mình ngu xuẩn, thật muốn lấy chăn bông che mặt, nhắm mắt lại một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, dùng cổ họng như bị tàn phá nói rằng: "Đau đầu, ho khan, đau họng..."
"Được rồi, chớ nói chuyện, tới uống thuốc đi." Bùi Sơ cầm trong tay dược thang vừa mới nấu bưng lên cho Tiết Thanh Linh.
Tiết Thanh Linh hơi chống người lên, tiếp nhận chén thuốc kia, cầm lên bát sứ trắng ngửa đầu uống thuốc.
Chỉ có điều, một ngụm thuốc thương hàn vừa đắng vừa chát mới chui vào miệng, lúc ở giữa môi lưỡi còn chưa cảm giác được mùi vị, đợi đến lúc muốn nuốt xuống, cỗ mùi kỳ quái đắng chát kia dâng trào lên dọc cổ họng, mấy ngụm vừa mới nuốt xuống tất cả đều bị đảo nghịch trở lại.
"Khụ khục...!Ọe..." Tiết Thanh Linh đem hết chút dược mới uống phun ra ngoài, cậu lúc này vô cùng chật vật, không ít dược thủy từ trong lỗ mũi sặc ra, ép nước mắt của cậu chảy ra giàn giụa.
Bùi Sơ thấy thế liền nhanh chóng đỡ lấy đối phương, một tay ấn nhẹ lên gần cánh mũi cậu, sau đó vỗ nhẹ sau lưng cậu, giảm bớt thống khổ cho đối phương.
Tiểu Giao ở bên ngoài nghe thấy tiếng ho sặc sụa và nôn mửa khó chịu của công tử nhà mình liền gấp gáp từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, vội vàng thanh minh: "Công tử nhà chúng ta vị giác nhạy bén, vượt trội hơn người thường.
Đặc biệt là khi bị ốm càng không nếm được mùi lạ, lúc phát bệnh dược thang gì cũng đút không vô..."
Tiểu Giao lúc này ảo não không thôi, hắn ta cư nhiên đem chuyện này quên mất.
Tiết Thanh Linh sinh ra trong gia đình làm nghề y, ngày thường sức khỏe vô cùng tốt, rất chú ý giữ gìn sức khỏe, ít khi sinh bệnh.
Lần gần đây nhất công tử gia sinh bệnh uống thuốc đã là chuyện của bốn năm trước, khi đó cậu vẫn còn là tiểu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Mà bốn năm qua, Tiết Thanh Linh tiếp quản y quán Tiết gia, chăm chỉ học y, bình thường cũng sẽ nấu chút dược thang, thỉnh thoảng cũng sẽ nếm thử vài ngụm.
Tiểu Giao thường thấy được Tiết Thanh Linh sắc thuốc thử thuốc, cũng không thấy công tử biểu lộ ra cái gì khác thường, nên nghĩ rằng công tử nhà mình đã có thể chịu được thuốc đắng dã tật.
Bùi Sơ nhíu mày, lấy khăn lau đi vết dược thủy nơi khóe miệng Tiết Thanh Linh.
Hắn nhìn người trước mặt, chỉ thấy hai má đối phương đỏ bừng không tự nhiên, nốt chu sa trên mi tâm cũng đỏ đến mức khiến người ta kinh sợ, đôi môi cũng nồng đậm một màu đỏ sẫm.
Ngoại trừ nhưng nơi hồng đến quái dị này, những chỗ khác lại trắng bệch đáng sợ.
Đôi mi thanh tú nhắm chặt, trên hàng mi dài và cong vẫn còn mang theo chút nước mắt.
Tiết Thanh Linh đột nhiên ho khan vài tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy, từng trận hít thở làm cho lồng ngực cậu phập phồng lên xuống.
Trong miệng vị đắng vẫn không tiêu giảm, khiến Tiết Thanh Linh không nhịn được liên tiếp muốn nôn.
Bùi Sơ thấy cậu khó chịu đến cực điểm như vậy, tâm liền không nỡ, trực tiếp điểm huyệt ngủ của Tiết Thanh Linh, để cậu nặng nề ngủ thiếp đi.
Edit: Hanna
Chương 22: Duyên phận
Tiết Thanh Linh lần thứ hai tỉnh lại, sắc trời đã tối, thân thể vẫn mềm nhũn như trước, trên trán nhiệt độ cũng đã giảm bớt xuống rất nhiều.
Bởi vì ra một thân mồ hôi, dưới sự hầu hạ của Tiểu Giao, cậu mới thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ màu trắng.
Thay đồ xong cậu liền ăn một bát cháo thịt nạc sau nửa ngày chưa ăn gì.
Bởi vì trong miệng rất đắng, chén cháo này cũng không nếm ra được mùi vị gì.
Tiểu Giao ngồi ở ghế đẩu bên giường, lấy ra hai bình thuốc, đổ ra tay tổng cộng ba viên dược, muốn đưa cho Tiết Thanh Linh ăn, "Công tử, đây là dược viên do Bùi đại phu làm.
Bùi đại phu dặn sau khi cho người uống cháo, Sơ Phong hoàn ăn hai viên, Ninh Thấu hoàn ăn một viên." (Sơ phong hoàn chữa cảm mạo, ninh thấu hoàn chữa ho khan đau cổ.
Mấy cái thuốc này tác giả lấy tên thuốc có sẵn)
Tiết Thanh Linh vừa nghe thấy đó là thuốc do Bùi Sơ tự mình làm, thuốc đưa đến bên miệng cũng không vội ăn mà từ trong tay Tiểu Giao đoạt lấy hai bình thuốc, còn lấy cả ba viên thuốc trong lòng bàn tay Tiểu Giao, đặt bình thuốc nhỏ ở bên gối còn bản thân thì đùa bỡn ba hạt thuốc màu nâu đen trong tay.
Tiểu Giao bưng bát nước ấm, đảo mắt khi thấy cảnh tượng như vậy liền hỏi: "Công tử, người không phải thấy thuốc viên Bùi đại phu làm quá xấu nên không muốn ăn đi?"
"Tiểu Giao, ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy! Thuốc Bùi đại phu làm xấu chỗ nào?" Tiết Thanh Linh cúi đầu nhìn thứ đồ trong lòng bàn tay, ba hạt thuốc nhỏ tròn vo, mặt ngoài có chút lồi lõm song cũng không thể nói khó coi.
Tiết Thanh Linh cũng thường vo viên thuốc.
Tuy rằng y thuật của cậu không tinh, nhưng ở phương diện khác vẫn rất hay bới lông tìm vết.
Từng viên thuốc cậu làm ra đều phải tròn trịa tựa trân châu, có thể nói là châu tròn ngọc sáng, vui tai vui mắt, trông không giống viên thuốc mà càng giống như viên kẹo.
Mà Tiểu Bùi Đại phu rõ ràng đại diện cho phái thực dụng, chỉ cần dược hiệu đạt yêu cầu là đủ rồi, không quá xét nét với vẻ bề ngoài.
Tiết Thanh Linh: "..."
Trước đây cậu quả thật cũng cùng Tiểu Giao ghét bỏ thuốc viên mấy y quán khác làm ra quá xấu xí.
Tiết Thanh Linh đem từng viên thuốc trong tay nuốt xuống, cầm lấy nước ấm từ tay Tiểu Giao ngửa đầu uống một ngụm xong mới chui về lại trong chăn, cầm lấy bình dược nhỏ bên gối ở bên tai lắc lắc, lắng nghe tiếng viên thuốc bên trong va chạm với thân bình vang lên lách cách.
Tiểu Giao do dự bảo: "Công tử, người nếu lắc vỡ viên thuốc thì..."
Động tác trên tay Tiết Thanh Linh cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là thành thật ôm bình thuốc vào lòng, thuận tiện nắm lấy góc chăn, đem bản thân cùng bình thuốc nhỏ cuộn vào trong chăn ấm áp.
Tiểu Giao thấy công tử nhà mình uống thuốc rồi liền đi tìm Bùi Sơ.
Tiết Thanh Linh nhìn thấy Bùi đại phu, vô thức đem lọ thuốc nhỏ nhét dưới đáy gối.
Bùi Sơ chẩn mạch cho cậu rồi châm cứu cho cậu mấy châm, hỏi: "Thế nào rồi?"
"So với lúc trước khỏe hơn nhiều rồi." Giọng nói Tiết Thanh Linh khôi phục lại sự trong trẻo, lại nặng giọng mũi hơn so với ngày thường, nghe như đang nỉ non, nhuyễn nhuyễn kiều kiều.
Bùi Sơ nghe vậy gật đầu, khẽ rũ mi mắt, sau khi đem ngân châm tiêu độc xong liền thu hồi châm vào trong bao.
Tiết Thanh Linh nằm nghiêng, nửa mặt áp trên gối, đôi mắt hướng lên lén nhìn người bên cạnh.
Lúc này, phòng được thắp sáng bằng cây nến mờ nhạt, ánh nến chiếu lên người Bùi đại phu khiến cả người đều bừng lên một tầng ánh sáng dịu dàng mềm mại, sống mũi vốn cao càng trở nên thẳng tắp, trong con ngươi của đôi mắt tựa như cánh hoa đào cũng phảng phất như có ánh lửa nhảy nhót.
Cậu nhìn một chút, không nhịn được ở trên gối cọ mấy lần, một tay luồn vào dưới đáy gối, sờ sờ cái bụng phình của bình thuốc nhỏ, cố kìm nén y cười trên khóe miệng.
Bùi Sơ thu thập đồ xong chuẩn bị rời đi.
Tiết Thanh Linh thấy hắn đứng dậy muốn xoay bước, trong lòng không nỡ, vội vã gọi hắn lại, "Chờ chút...!Bùi đại phu khoan hãy đi, Ngài...!Ngài giúp ta lấy hộp đựng thức ăn kia tới đây có được hay không?"
Bùi Sơ quay đầu nhìn về nơi đối phương chỉ, cái hộp cơm "bự" bằng gỗ tử đàn đặt trên kệ kia ư? Trong lòng hắn hơi nghi hoặc chút, chậm rãi đi tới bên cạnh hộp cơm, Bùi Sơ vươn tay nhấc lên, phát hiện thực hạp này quả nhiên không hổ với vẻ bề ngoài của nó, phi thường nặng, đương nhiên chút trọng lượng ấy đối với Bùi Sơ mà nói thì cũng chả tính là cái gì.
Hắn nhấc hộp cơm "bự" đi tới chỗ Tiết Thanh Linh, đặt hộp cơm bên cạnh giường.
Tiết Thanh Linh thấy đưa hộp cơm tới, trên miệng lộ ra một nụ cười xán lạn.
Tuy rằng cậu cười đến thật ngọt ngào, song phối hợp với thần sắc bệnh tật cùng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy khiến cho nụ cười này của cậu nhìn như là miễn cưỡng nặn ra.
"Bùi đại phu, đây là điểm tâm Thanh Linh thuận tiện mang về khi vào trong thành làm việc hôm nay, bên trong có những mẫu điểm tâm Trần sư phó mới nghiên cứu ra.
Ta vốn nghĩ mình có thể nếm thử chút mới mẻ, lại không ngờ thân thể ôm bệnh, phần điểm tâm này ta là ăn không được rồi.
Hôm qua thấy Bùi đại phu cũng yêu thích điểm tâm của Hợp Lạc trai, hay là...!Bùi đại phu giúp ta ăn đi."
Bùi Sơ lộ vẻ do dự.
Tiết Thanh Linh nhìn hắn một cái, nhanh chóng nói tiếp: "Điểm tâm này để không được bao lâu, ăn trong ngày là tốt nhất.
Dù sao trong miệng ta ăn không ra mùi vị gì, nhất định là không nếm được tay nghề tuyệt diệu của Trần sư phó, Thanh Linh trong lòng nuối tiếc vô cùng.
Bùi đại phu ngài giúp ta nếm thử, rồi lại miêu tả cho ta chút hương vị, giúp ta giải quyết cơn thèm ăn này được không?"
Bùi Sơ liếc nhìn người trên giường, thấy đối phương suy yếu nằm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay tái nhợt không chút huyết sắc, nơi tóc mai càng thêm trắng bệch, tóc trên thái dương lấm tấm dính mồ hôi, so với lúc trước đen thêm không ít.
Đôi mắt sáng màu dưới nốt chu sa đỏ rực như lấp lánh mà dịu dàng, bên trong tràn đầy chờ mong, khiến cho lời cự tuyệt nguyên bản đã đến đầu lưỡi liền bị Bùi Sơ sửa lại, đem chữ "Không" đè xuống, đổi thành một chữ: "Được".
Tiết Thanh Linh thấy hắn đáp ứng, trái tim liền vừa đập thình thịch vừa nhanh, trong lòng nhịn không được mừng rỡ, vội vã túm chặt chăn, ở bên trong mềm nhuyễn nhúc nhích một chút, trên tay nắm chặt bình thuốc, cố nén lại tâm trạng nóng nảy không kìm được của mình.
Bùi Sơ ngồi xuống bên giường, mở thực hạp đang đặt ở một ghế đẩu khác ra, bên trong hộp đụng thức ăn cực lớn chứa đầy ắp lớp lớp những những món điểm tâm tinh mỹ.
Nhìn qua một chút có thể nhận ra bảy, tám loại liền.
Theo lời Tiết Thanh Linh nói, Bùi Sơ chọn một khối điểm tâm hoa mai chưa từng thấy từ trong hộp, ngửi được vị ngọt thanh, hắn cúi đầu cắn một miếng.
Tiết Thanh Linh siết chặt bình thuốc, hỏi: "Thế nào?"
Bùi Sơ tinh tế thưởng thức một lát, rốt cục mới lên tiếng khen: "Thơm ngọt mềm dẻo, mùi vị rất ngon, bên trong còn lưu lại một luồng hương thơm hoa mai nhàn nhạt."
Tiết Thanh Linh mỉm cười, lén lút mừng thầm, hơi ngẩng đầu lên nhìn Bùi đại phu thưởng thức điểm tâm.
Tiết Thanh Linh luôn cảm thấy dáng dấp lúc đối phương ăn uống trông cực kì đẹp đẽ, tuy rằng ăn...tương đối nhiều.
Thế nhưng lúc hắn ăn đều là vẻ từ tốn, thoạt nhìn đặc biệt có trật tự, mang theo khí chất độc đáo riêng biệt.
Càng khỏi nói bản thân Bùi đại phu khí chất xuất trần, nhất cử nhất động đều toát ra một loại khí tức văn nhã thủy mặc.
Cho dù nhìn đối phương ăn hết cả hộp điểm tâm cỡ bự này, cậu cũng xem không ngán.
Bùi Sơ cắn thêm một miếng điểm tâm mềm dẻo, bất ngờ cảm thấy khó mà giải thích được.
Giống như có thứ gì đó chặn ở cổ họng, không phải rất thèm ăn, điểm tâm trong miệng nếm cũng không được mùi vị đặc sắc gì, nhưng lại ngạc nhiên cảm thấy bánh ngọt rất ngon, vượt xa những điểm tâm ngọt mà trước đây hắn từng ăn.
Song ấy thế mà hắn không phân biệt được rốt cục ngon chỗ nào...!Nói tóm lại, chính là một loại cảm giác hắn không tài nào diễn tả được.
Vì thế hắn hơi nghiêng mặt đi, tránh né đôi mắt nóng rực bên cạnh.
Tuy hắn không nhìn đối phương song lại cảm thấy cậu như một cái hỏa lô lớn làm người ta không cách nào bỏ lơ.
Bùi Sơ nuốt miếng điểm tâm trong miệng mới lại chuyển tầm mắt đặt lên người Tiết Thanh Linh.
Hắn phát hiện đối phương lúc này không nhìn hắn mà chằm chằm ống sáo bên hông mình.
Bùi Sơ cũng thuận tầm mắt của cậu rơi xuống nhánh sáo trắng như bạch ngọc kia, trong lòng hắn hơi động, cởi ống sao bên hông ra, nói với Tiết Thanh Linh: "Nói mới nhớ, ống sáo này với ngươi cũng có chút duyên phận đấy."
"Ồ?" Tiết Thanh Linh hiếu kỳ mở to hai mắt.
"Ống sáo này được làm từ loại trúc đặc thù sinh trưởng trong động băng, thanh linh trúc...Thanh Linh, không phải là trùng hợp ư?"
Tiết Thanh Linh chớp mắt, có chút khó tin: "Thanh linh
trúc?"
Rất giống với tên cậu.
(thanh trong thanh linh trúc là màu xanh, thanh trong tên em thụ là mi thanh mục tú)
Bùi Sơ tay cầm ống sáo đưa tới trước mắt đối phương, Tiết Thanh Linh nhận lấy cây sáo tinh xảo từ tay hắn.
Thân sáo mang tới xúc cảm lạnh lẽo, là loại khí lạnh khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, không khác gì hàn ngọc.
Tiết Thanh Linh có chút yêu thích không muốn buông tay sờ sờ thân ống sáo, ngón tay trắng noãn chạm qua lỗ thổi, cuối cùng cẩn thận trả lại cho Bùi Sơ.
Trên má cậu hai cái xoáy nhỏ như ẩn như hiện.
Ống sáo thiếp thân Bùi đại phu mang theo lại làm từ một loại cây gọi là thanh linh trúc, điều này thực sự làm Tiết Thanh Linh cảm thấy vui vẻ kỳ lạ.
Như là duyên phận ông trời sắp đặt vậy.
"Bùi đại phu, hàng ngày nhìn ngài mang theo cây sáo bên mình mà chưa từng thấy ngài thổi một khúc nào.
Không bằng hôm nay ngài thổi một khúc nhạc cho Thanh Linh nghe được không?" Nói xong trên mặt Tiết Thanh Linh nóng bừng, cảm thấy mình đúng là da mặt đủ dày.
Bùi Sơ dùng khăn lau ngón tay, cụp mi liếc nhìn người trên giường một cái rồi gật đầu, giọng điệu bình thản phun ra hai chữ: "Được thôi."
Hôm nay ăn điểm tâm của Tiết gia tiểu công tử, cũng không ngại thổi cho cậu nghe một khúc.
Bùi Sơ nâng ống sáo trong tay, đặt ngón tay lên đúng vị trí, môi mỏng thổi ra tiếng sáo du dương.
Hắn cũng chẳng phải tấu danh khúc nổi tiếng gì, trình độ âm luật của Bùi Sơ cực cao, ngón đàn thành thạo mà tuyệt diệu, tiếng sáo uyển chuyển bày tỏ tâm tư của chủ nhân.
Hắn thổi một khúc ca vô danh, trong đầu nghĩ tới điều gì liền thổi ra cảm xúc đó.
Giữa đêm như vậy, bốn phía an tĩnh không còn tiếng côn trùng, tiếng chim hót kêu vang.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng sáo phảng phất từ trong đồng cỏ bao la xa xôi truyền tới, giai điệu mênh mông bay bổng, từng âm thanh rung động tới tận sâu trong ốc tai người nghe.
Tiết Thanh Linh nhắm hai mắt lại, đắm chìm trong tiếng sáo.
Cậu tuy không biết thổi, nhưng cậu lại nghe hiểu tiếng sáo.
Tấu xong một khúc, Bùi Sơ thả cây sáo xuống, hắn lúc này cũng có chút nhã hứng, hỏi Tiết Thanh Linh: "Ngươi thấy sao?"
Nằm ở trên giường, Tiết Thanh Linh bình tĩnh mở mắt ra, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một chút, đôi môi càng thêm tái nhợt, ngữ điệu dường như đang thì thào: "Thấy sao ư? Thấy được rất nhiều cảnh sắc, giống như có một thung lũng mênh mông vô tận mọc đầy hoa cỏ, có ánh hoàng hôn vàng rực như phủ khắp chân trời, đứng trên thuyền qua sông nghe tiếng quạ kêu từng hồi.
Còn có đại mạc hoang vu, mặt trăng treo đỉnh đầu vừa tròn vừa lớn, ánh trăng tỏa ra khó mà tin được.
Còn có...!ta nhớ không nổi nữa, chỉ luôn cảm thấy những bức họa này cực kỳ đẹp."
Bùi Sơ nghe vậy khóe môi nở nụ cười, gật đầu đứng dậy nói rằng: "Được rồi, ta cũng nên đi đây.
Tiết tiểu công tử nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tiết Thanh Linh cắn môi nhìn bóng lưng rời đi của Bùi Sơ, mãi đến tận khi đối phương biến mất trong phòng, cậu mới nhắm mắt lại cảm thấy căn phòng trở nên trống trải.
Tiếng sáo khi vẫn quanh quẩn như vừa mới vang lên, âm thanh ấy cực hay không thể nghi ngờ, song cũng cực kỳ cô tịch.
Đất trời hùng vĩ bao la chỉ có một người, một mảnh đồng không mông quạnh hoang vu, không có người thứ hai tồn tại.
"Ngày mai ta sẽ rời Phú Dương thành."
"Đi đâu ư? Không biết, ta vốn là giang hồ du y, muốn đi đâu liền đi đó."
"Không có tại sao.
Sở nguyện trong tâm ta chính là du lịch thiên hạ, xem thế gian sơn thủy khắp nơi."
...
Đột nhiên, trong đầu Tiết Thanh Linh tâm tư như loạn ma, vô số hình ảnh hỗn loạn lóe lên trước mắt.
Cậu mở mắt ra, vô tình nhìn thấy nơi góc phòng, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Chỉ thấy trên bình ngọc nơi góc phòng cắm vài nhánh hoa đào, mà giờ những nụ hoa trên đầu cành đã rụng hết xuống đất, chỉ còn có những cành cây khô trơ trọi ở đó.
Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, vùi mặt trong gối mềm, khóe mắt nóng rực, đột nhiên hiểu ra...!
Trên đời có những người cùng vật, cuối cùng cũng không thể giữ lại được.
March 28 2021
Tuyết phượng băng vương sáoimg.