Edit: hanna
Liễu Ngọc Chỉ muốn gặp vị Bùi đại phu này từ rất lâu rồi, nhưng khổ nỗi mấy ngày trước mưa dầm không thích hợp ra ngoài, vả lại trời cả ngày u ám nên luôn không tìm được cơ hội.
May sao hôm nay trời quang mây tạnh, tầm nhìn thông thoáng, bà mới chờ ở cửa hàng đối diện y quán này từ xa nhìn qua đối phương một chút.
Không thể không nói, hẳn là do trời nắng nên quang cảnh càng thêm rõ ràng, khiến người ta có ấn tượng càng tốt hơn.
Bà ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn thân ảnh đối phương biến mất ở góc đường.
Chỉ đáng tiếc là không thể chạm mặt ở khoảng cách gần, song chỉ cần nhìn tư thế dáng vẻ người nọ lúc bước đi liền cảm thấy sáng sủa như vầng nhật nguyệt, khiến cho tâm tình bà thêm vui mừng, không khỏi sinh ra thỏa mãn trong lòng.
Xem diện mạo bên ngoài mà nói, người kia và hài tử nhà mình trông rất là xứng đôi, dáng người trông cao ráo, hai người đứng chung thì quả là trời sinh một đôi.
Mấy ngày vừa qua, Liễu Ngọc Chỉ nghe qua không ít tin tức liên quan đến vị Bùi đại phu này, nghe nói đối phương y thuật rất cao, tính tình lại tốt, thiện tâm giúp người, võ nghệ lại cao cường...!Tuy toàn năng toàn tài, song cố tình lại là một đại phu.
Nhưng mà, là đại phu cũng không phải không tốt, trượng phu của bà cũng là đại phu đấy thôi.
Liễu Ngọc Chỉ nhìn mái ngói lát gạch xanh xám phía đối diện trong lòng thầm nghĩ: có lẽ đây chính là duyên phận trời cao ban cho, cũng là do tổ tông Tiết gia phù hộ, giữa vạn vạn biển người để cho hai người gặp nhau, đồng thời cùng nhau giúp y quán Tiết gia tiếp tục mở cửa.
Những ngày gần đây, cũng có rất nhiều người đến Hồi Xuân đường cầu y, đã lâu không được nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Tâm tình Liễu Ngọc Chỉ rất tốt, quyết định hôm nay không làm việc nữa, hẹn mấy vị phu nhân nhàn rỗi tới đánh bài.
Trong lương đình ở tiểu viện Trần gia, bốn vị phu nhân tụ lại cùng xáo bài nói chuyện phiếm.
Ngoại trừ Liễu Ngọc Chỉ còn có Đường phu nhân có trượng phu mở quán rượu, Tằng phu nhân trong nhà cũng làm trà thương, cùng với Tần Tự Cẩn, phu nhân của Tề Vu Hồng – Phu tử trong thư viện Thanh Sơn.
Đều là người quen cũ, hay tụ họp cùng nhau, vừa đánh bài vừa tán chút chuyện trong nhà.
Một đám phu nhân tụ lại với nhau đều thích nhất là than vãn trượng phu của mình cùng với chuyện đám hài tử.
Mỗi nhà đều có việc xấu không thể để lọt ra ngoài, nhà ai có người suốt ngày tầm hoa vấn liễu, bị tiểu yêu tinh nào đó câu tâm đi, hoặc con cái nhà ai lại bày ra cái trò ngu ngốc nào...!Liễu Ngọc Chỉ giờ là quả phụ, không có ý định tái giá, trên phương diện về trượng phu bà chẳng có gì để nói.
Hiện giờ, điều duy nhất làm bà lo lắng chỉ có đứa con út Tiết Thanh Linh mà thôi.
"Phu nhân Tiết gia à, từ trước tới giờ cô là người tốt số nhất trong số chúng ta.
Thanh Linh nhà cô tuổi cũng lớn rồi, nhất định phải tìm cho nó một mối hôn sự tốt mới được." Tằng phu nhân đánh ra thẻ bài trong tay, nở một nụ cười thật ý nhị.
Trước đây hôn sự của Liễu Ngọc Chỉ đúng là làm cho bà ta thấy ghen tị: trượng phu Tiết Ngộ dáng dấp đoan chính, một lòng với đồ ăn ngon chứ không phải với mỹ nhân đẹp, sau khi cưới phu nhân chưa bao giờ đi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không lấy mấy tiểu thiếp về rồi để cho các nàng ta đấu một trận với chính thất, giúp ngày thường bớt đi không biết bao nhiêu chuyện đáng lo.
Liễu Ngọc Chỉ lại sinh một trai một gái một song nhi, có thể nói là trải qua cuộc sống vẹn toàn, cái gì cũng không thiếu.
Chỉ là không biết vận mệnh đưa đẩy làm sao, trượng phu sớm đã không còn, nhi tử cũng mất, con gái lớn gả xa, chỉ còn lại một tiểu song nhi ở bên người.
Tuy nói là người có tiền nhất trong đám phu nhân các bà, mua trang sức châu báu đắt tiền không cần chớp mắt, nhưng mà dù có một thân mặc vàng đeo ngọc đi chăng nữa cũng không khiến người ta sinh nổi lòng ghen tị nào.
Huống chi việc hôn nhân của tiểu song nhi nhà bà cũng đủ làm đối phương sầu thúi ruột.
Tằng phu nhân vừa mở miệng chuyển đề tài lên người Tiết Thanh Linh, những người khác cũng thay nhau mở miệng, "Đúng rồi, Thanh Linh hiện giờ tuổi cũng không nhỏ, theo lý thuyết bà làm mẫu thân nó hẳn phải quýnh lên mới đúng, bình thường tới tuổi này đều đặt mối hết cả rồi!"
"Cùng đừng quá kén chọn a, tuyển người thích hợp là được rồi.
Con gái thứ hai nhà ta mới mười sáu là định hôn sự với đứa bé nhà Vương gia rồi kìa.
Đứa nhỏ kia là thư sinh, đợi hai năm nữa hắn thi xong cử nhân sẽ thành hôn..."
"Bà luôn nói muốn hài tử gả cho đại tài tử, mà giờ thư sinh trong Lâm An thành bà nhìn không trúng thì nên thử đi mấy huyện xung quanh hỏi thăm một chút..."
...
Liễu Ngọc Chỉ miễn cưỡng nhặt lên một thẻ bài, trước đây mấy vị phu nhân này bàn tới hôn sự của con trai bà, ngoài miệng bà nói không vội không vội nhưng thực ra trong lòng gấp muốn chết.
Thế nhưng bây giờ nghe lại, bà bỗng cảm thấy tạm thời không phải vội, "Hài tử nhà ta là người có chính kiến, ta tạm thời không lo lắng cho nó nhiều.
Nó còn muốn kinh doanh y quán tiếp kia kìa, nóng lòng mấy cũng chịu thôi..."
Tiểu nhi tử nhà bà trước đây thường khiến cho bà thấy rầu lắm, tuy nói là dáng dấp dễ nhìn, gia cảnh không tệ, nhưng không biết làm sao lớn lên...!cao quá, cao hơn nữ nhân bình thường nhiều.
Thực ra chiều cao đó là chiều cao phổ thông của một nam nhân, chỉ là cố tình đám thư sinh tài tử tầm tuổi ưu tú tài giỏi, dáng dấp dễ nhìn trong Lâm An thành lại có chiều cao tương đương với Tiết Thanh Linh, thậm chí nhìn tổng thể vóc người thì Tiết Thanh Linh còn cao hơn một chút ý..., trông không quá hợp mắt.
Mà mấy người vóc dáng cao gầy thì lại học hành làng nhàng, suốt ngày lông bông thuyền hoa, hành vi phong lưu không kiềm chế, Liễu Ngọc Chỉ nhất quyết không thể ném hài tử vào cái hố lửa kiểu này được.
Đám hài từ thế gia, trong nhà có tiền liền được sủng tận trời, thói xấu trên người rất nhiều, hiếm được người có gia giáo thì cũng đã sớm bị cướp mất.
Tuyển con rể thì sợ tuyển phải sài lang hổ báo, dù sao bọn họ cũng là cô nhi quả phụ, khó mà ứng phó được chuyện bất trắc gì.
Còn những người nguyện ý tới ở rể thì chắc chắn trong nhà có một đống chuyện lộn xộn khác.
Chọn tới chọn lui, thực sự quá khó để định ra.
Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Chỉ không khỏi cảm thấy tăng thêm mấy phần hài lòng với người kia.
"Không nói cái này nữa, ta muốn tìm một tiên sinh dạy cầm, tới nhà chỉ điểm Thanh Linh học đàn."
"...Sao đột nhiên muốn học cầm vậy?"
"Đứa nhỏ đột nhiên muốn học, bảo ta tìm cho nó một thầy dạy cầm, cũng không cần dạy lâu, mười ngày nửa tháng dạy cho một chút là được."
"Chỗ ta đây có quen một người, tài đánh cầm không tệ, cũng là một song nhi, liền giới thiệu cho nhà bà nhé!"
...
Sau khi tám chuyện con cái nhà mình xong hết mới tán dóc về những chuyện của nhà khác mới xảy ra gần đây, "Hôm nay mới nghe người ta nói, trạch viện của Trương gia kia sắp bán rồi, không biết là bị ai mua đi."
Liễu Ngọc Chỉ biết căn trạch viện này, cách Tiết gia nhà bọn họ không xa, hình như là hai cái ngõ hẻm.
Căn trạch viện này trước đây được xây dựng với số tiền rất lớn, hiện tại là 'hung trạch' nức tiếng gần xa của Lâm An thành, mọi người đều nói do phong thủy không tốt.
Nhà Trương gia kia sinh ra một con ma cờ bạc, toàn bộ gia sản đều bị tẩu tán cho bài bạc hết, thân cũng chết trên người nữ nhân, đồng thời chỉ lưu lại cô nhi quả phụ trông coi trạch viện trống trải cỏ dại mọc tùm lum kia.
Một đám chủ nợ cầm giấy nợ tới nhà đó khuân đồ có thể nói là tạo ra động tĩnh rất lớn, khiến người ta phải than thở.
Vì thế Liễu Ngọc Chỉ mở miệng nói: "Lô đất kia chỉ đáng giá một ít tiền, người có của trong Lâm An thành chúng ta chắc chắn sẽ không mua một trạch viện như vậy, có lẽ là do người từ nơi khác tới coi tiền như rác mà mua đi."
Bùi Sơ tìm được một người làm đại lý môi giới trong Lâm An thành, xem qua vài căn nhà đều không thấy hài lòng lắm.
Sau đó người môi giới kia dẫn hắn tới trước cửa Trương gia ở hẻm Vĩnh Định kia, bảo hắn chờ ở cửa trước, bản thân thì gõ cửa đi vào nói chuyện với chủ nhân tòa nhà.
Bùi Sơ cầm ống sáo gõ gõ vào lòng bàn tay, quan sát trạch viện Trương gia trước mắt một phen, đột nhiên phát hiện trạch viện này quả thật không tệ, so với mấy nhà trước khiến hắn hài lòng hơn.
Vào lúc trong lòng hắn nảy ra suy nghĩ như vậy, một bà lão xách giỏ đi ngang qua bắt chuyện với hắn, "Chàng trai hẳn là tới xem nhà phải không?"
Bùi Sơ gật đầu, "Đúng vậy."
"Bà nói với cậu, cậu tuyệt đối đừng có mua căn nhà này.
Căn nhà này có bệnh đó.
Trong nhà này ấy à, bệnh khí tràn lan, phong thủy không tốt, khắc nhà gia chủ.
Đôi phu thê chủ nhà đời trước không biết sao mắc phải bệnh lạ, hai người đều chết...!Sau đó đến lượt Trương gia, Trương gia sinh ra một đứa phá gia chi tử, tài sản trong nhà đều bị mang đi bài bạc hết, còn lại cô nhi quả phụ cũng mắc phải quái bệnh.
Hiện giờ Trương phu nhân thì mắc phải chứng mất hồn, còn tiểu nhi tử của nàng ta thì suốt ngày ho lao, cả ngày đều khù khụ không ngừng, chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu..."
"Dù sao căn nhà này có bệnh, không nên mua thì tốt hơn.
Thấy tướng mạo cậu lương thiện, bà già này mới tới khuyên cậu vài câu..." Bà lão nói xong liền thở dài rồi rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bà lão xách giỏ bước xa dần, Bùi Sơ lấy đầu sáo chống lấy cằm của mình.
Nhà có bệnh hử?
Thấy tướng mạo hắn lương thiện?
Bùi Sơ: "..."
Tiểu Bùi đại phu lớn lên trông rõ lương thiện vẫn đứng ở trước cửa nhà Trương gia, vẫn giữ ý định đi vào xem tòa nhà này trước rồi lại nói.
Đúng lúc này người môi giới dẫn hắn đi xem tòa nhà cũng đi ra từ bên trong, dẫn theo một người trông có vẻ là quản gia, mời hắn vào nhà.
Bùi Sơ cùng đi vào với hai người, bước qua cửa lớn là thấy một tấm bình phong chạm trổ hoa văn chắn cổng, sau đó dọc theo hai hành lang cầu vòm bên cạnh đi về phía trước chính là phòng khách, đi qua đường nhỏ từ phía đông phòng khách chếch lên là phòng ngủ, chính thất của gia chủ và mấy tòa tiểu lâu.
Phía tây phòng khách, cũng chính là giữa trạch viện, có một hồ nước nhỏ, bên cạnh hồ nước có xây dựng các kiến trúc hành lang trên mặt nước dọc theo hòn non bộ như đình đài thủy lâu, đôi lúc xen lẫn giữa không gian kiến trúc là đài ngắm mưa có mái hiên.
Phỏng chừng trước kia mấy chỗ này là phục vụ cho việc làm phòng trà, phòng sách và phòng đọc, hiện tại chỉ thấy trống hoác thôi.
(chỗ này dịch siêu khó)
Đây cũng xem như là một tiểu lâm viên, ước tính tầm mười hai mẫu đất, bố trí coi như không tệ, nhìn đống 'hài cốt' gian nhà hiện giờ có thể tưởng tượng được cảnh tượng trước đây phồn thịnh như thế nào.
Chỉ là bây giờ trạch viện xuống cấp, vật đáng tiền đều bị khoắng sạch, có thể dùng câu 'nhà chỉ còn bốn bức tường' để hình dung.
Hồ nước hòn non bộ không có người quản lý, cỏ dại mọc um tùm tràn lan, đình nhỏ bên hồ cũng bị sụp một góc không ai sửa chữa, nhìn trông rất hoang vu.
Bùi Sơ rảo bước đi xem, không thể không cảm thán: may mà chọn ngày trời nắng lại xem, nếu như phải mấy ngày thời tiết mưa dầm dề trước, đi lại trong nhà khi đỉnh đầu từng trận mây đen như vậy, không phải chỉ cảm thấy căn nhà này có bệnh mà là âm trầm như nhà bị ma ám thì đúng hơn.
Đặc biệt là khu rừng trúc không được tu bổ hiện giờ sinh trưởng tán loạn, đá đắp quanh hồ cũng mọc đầy rêu xanh cỏ dại, một mình đứng trong nhà này mà có cảm giác như đứng giữa núi hoang.
May mà mấy ngày nay Bùi Sơ thường hay đi bò vách núi, cũng không chê nơi như thế này.
Đi thăm hết cả viện, Bùi Sơ cảm thấy chỗ này hợp mắt hắn lắm, nên hắn quyết định mua lại nó.
Tuy trạch viện này đã rách nát cũ kỹ, nhưng địa thế và vị trí không tệ: nơi này cách Tiết phủ rất gần, cách Hồi Xuân đường cũng gần, khoảng cách giữa ba nơi là như nhau, gần như tạo thành một cái tam giác đều.
Vô luận là từ nơi này đi Hồi Xuân đường hay về Tiết phủ đều là với khoảng cách tương tự, vừa nhanh vừa gần, con đường cũng được làm rất đẹp, vô cùng phù hợp.
Hơn nữa Bùi Sơ cũng khá hài lòng với cách bố trí và thiết kế phần móng cơ sở của trạch viện này.
Vừa đi xem, trong đầu hắn đã nghĩ sau này sẽ phải tu sửa như thế nào, chỗ nào nên phá hủy đi, chỗ nào nên trùng tu lại...!Loại trạch viện bên trong hoang vu tàn tạ nhưng có nền móng tốt này là thích hợp nhất để trùng tu cải biến hẳn hoi lại.
Về phần tin đồn trạch viện này có phong thủy không tốt, bản thân Tiểu Bùi đại phu là lão thần côn có thể xem phong thủy nha.
Mặc dù trạch viện này rách nát như vậy, phong thủy đúng là biến thành chả ra sao, nhưng sau khi thay đổi theo ý tưởng của hắn, Bùi Sơ chắc chắn sẽ tạo ra một nơi có phong thủy tốt nhất.
Còn về việc căn nhà này có bệnh...!Hắn là đại phu còn có thể sợ bệnh tật à?
Tiểu Bùi đại phu hắn là chữa trị chuyên nghiệp đấy.
Hết chương 62