Ta Ở Đại Đường Mở Tửu Lâu

"Ba trăm văn."

Giá tiền như vậy làm các hoàng tử hoảng hồn,tuy bọn họ thân là Hoàng Tử, áo cơm không lo, đối với tiền tài thì không thiếu nhưng họ minh bạch ba trăm văn một bát canh thịt dê, đến tột cùng là mức độ nào.

"Đây là Long Can Phượng Đảm sao?" Tứ Hoàng Tử Lý Thái dò hỏi: "Giá cao như vậy, chẳng trách Tiểu Ngọc phải gọi hắn là Hắc Tâm Thương Nhân, làm ăn gian dối như vậy chỉ có đồ ngu mới đến đây ăn?"

Hắn vô cùng khó chịu! Thế nhưng rất nhanh vội ngậm chặt miệng, bởi vì hắn ý thức được hắn đang chửi cả đám của mình là đồ ngu.

Trường Nhạc công chúa lại không giải thích chỉ thản nhiên nói: " Các ngươi ăn xong sẽ biết."

Tiểu Ngọc ở bên cạnh vẫn nuốt nước miếng, đã có chút không khống chế được. Nếu như chỉ có Trường Nhạc công chúa ở đây, nàng nhất định sẽ thúc giục Dương Hiên nhanh lên một chút. Nhưng nơi này, còn có Thái tử cùng với Hoàng Tử. Thân là một cái nha hoàn, tự nhiên là không có quyền lên tiếng, chỉ có thể đứng ở một bên, nhưng nàng tin tưởng Trường Nhạc công chúa, nhất định là sẽ không bỏ qua mình.

"Chưởng quỹ, 14 phần Thịt Dê Bọt Biển."

Bọn họ có bảy người, đồng thời mỗi người mang theo một tên nô bộc. Trường Nhạc công chúa, tự nhiên cũng đem những người này tính vào.

Dương Hiên nghe vậy, vẻ mặt có chút mừng rỡ, đây chính là một món làm ăn lớn a.

Đầy đủ 14 bát, cũng là hơn năm xâu tiền, phổ thông gia đình một năm cũng chỉ thu nhập được nhiêu đó, thậm chí còn ít hơn. Rất nhanh, 14 tô Thịt Dê Bọt Biển được bưng ra.

Rầm!

Tất cả ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú trên mặt bàn. Bọn nô bộc trước tiên nuốt ngụm nước bọt, liền ngay cả Tiểu Ngọc cũng là vừa nhìn thấy, nước miếng không ngừng trào ra,mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào tô canh thịt dê,cảm giác không thể chờ đợi được nữa.

"Đây là vật gì, làm sao có thể thơm như vậy."

Thái tử Lý Thừa Càn hơi động động mũi, hương khí cứ như vậy thâm nhập vào đến trong lỗ mũi làm hắn sảng khoái tinh thần, kìm lòng không đặng nước miếng liền đi ra. Nhưng làm Thái tử kế thừa hoàng vị, từ nhỏ chịu đựng thượng đẳng giáo dục, hắn vẫn là hết sức chú ý giữ cùng hình ảnh. Sau khi khống chế dục vọng đang dâng trào hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người.

Tứ Hoàng Tử Lý Thái vốn là vô cùng xem thường nơi này, hắn căn bản không cho là nơi như thế này có cái gì ngon nhưng đến khi Thịt Dê Bọt Biển được bưng lên hắn mới biết được.... Chính mình thực là sai lầm. Hắn rất muốn dời ánh mắt của mình đi nhưng thân thể không thể khống chế, quá hấp dẫn a. Lúc nãy hắn còn khịt mũi con thường mà bây giờ thì nếu biểu hiện ra sự thèm khát đối với món Thịt Dê Bọt Biển này thì mặt mũi mất hết a.

Nhất là ở đây có rất nhiều người, khuôn mặt này tuyệt đối không thể ném. Phải giữ hình tượng!

Đại bộ phận Hoàng Tử, đều cùng suy nghĩ với Lý Thái, vì lẽ đó cho dù bọn họ hận không thể lập tức nhào dzô bốc hốt, cắn xé thì cũng chỉ có thể bất động thanh sắc thăm dò lẫn nhau. Ai ăn trước là thua! Vẻn vẹn bởi vì một món Thịt Dê Bọt Biển lại gây ra một hồi chiến tranh không thuốc súng giữa các Hoàng tử.

Hơn nữa luật lệ cung đình phong kiến rất nghiêm ngặt, người có vai vế lớn nhất chưa động đũa thì bất kỳ ai cũng không được phép ăn. Lý Thừa Càn chưa động đũa, tất cả đều không thể ăn. Cái này thật làm khổ những cái nô bộc, nước miếng không ngừng nhiễu ra,không thể chịu nổi a. Nhưng chủ tử chưa động thủ, bọn họ nào dám. Đây là dĩ hạ phạm thượng a!

Từng cái từng cái mắt lớn trừng mắt nhỏ, cảm giác vô cùng giãy dụa thống khổ, sống một ngày bằng một năm.

Dương Hiên ngồi ở quầy hàng, nhìn bầu không khí đó không hiểu ra sao khẽ lắc đầu thở dài... Những chuyện này, không quan hệ đến hắn, họ lúc nào ăn cũng được.Chỉ cần không lãng phí là được, dù sao hệ thống nhiều quy củ lắm. Nếu dám lãng phí thức ăn, danh sách đen thẳng tiến!

Dương Hiên chống cằm, nhìn bọn họ đã ở nơi đó giằng co nửa nén hương, nhưng trong lòng thì đang nghĩ, có nên ra nhắc nhở 1 tiếng hay không. Để lâu thức ăn nguội hết, mà món Thịt Dê Bọt Biển này chỉ có ăn lúc mới nấu xong còn nóng hầm hập, hương vị mới là ngon nhất. Nhưng nhìn những người này, từng cái từng cái đều như mấy thằng tâm thần, Dương Hiên cũng lười để ý, trực tiếp chính là ngồi yên tiếp tục suy nghĩ làm sao mở rộng kinh doanh, đánh ra danh khí.

Mấy vị Hoàng Tử, vẫn minh tranh ám đấu, không ai nhường ai, tấc đất tất tranh nhưng có một sự trùng hợp là tất cả đều là nhìn chằm chằm tô Thịt Dê Bọt Biển trước mặt, trong đầu cũng là đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, ăn cơm thôi mà, trước sau gì chẳng được, có cần phải hơn thua chi cho khổ vậy chứ. Nhưng rất nhanh, lý trí liền chiếm thượng phong. Bọn họ dầu gì cũng là Hoàng Tử, nếu chuyện nhỏ này còn tranh không nổi thì sau đó còn cạnh tranh cái gì được nữa chứ, thậm chí ở trước mặt bọn họ đầu cũng không ngẩng lên được. Phỏng chừng còn muốn bị chế nhạo!

"Muốn kế thừa hoàng vị, nhất định phải có lãnh khốc chi tâm." Những hoàng tử này, nội tâm đều là nghĩ đến câu nói này. Cho dù Thịt Dê Bọt Biển hương vị đang tràn ngập, nhưng vẫn không bằng khát vọng của họ đối với hoàng vị. Tiểu Ngọc mặt mèo tội nghiệp nhìn Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc công chúa cũng là cười nhạt một tiếng, sau đó cầm lấy chiếc đũa.

"Các ngươi làm gì vậy? Cùng nếm thử hương vị món ăn này đi chứ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui