Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Trong ngôi lầu, đại khai sát giới.

Trước mắt Như Tiểu Lam hoàn toàn là một mảnh màu đỏ, tầm mắt nhìn đến đâu, đều thấy máu tươi bắn ra tung tóe cùng với góc áo tung bay của Thanh Mặc Nhan.

Trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Quá mạnh... Không thể nào thắng được...

Đối thủ như vậy, bọn họ không đấu nổi.

Lợi kiếm của mọi người chém trúng vào người Ngàn Thương, nhưng mà đối phương lại không hề có chút phản ứng nào, thân là rối gỗ, hắn căn bản không biết đau là gì.

Ngàn Thương phóng tới xuyên qua giữa đám người, hai đạo kiếm pháp tao nhã giống như vũ đạo của tử thần.

Thanh Mặc Nhan được đám người Huyền Ngọc che chắn lui tới cửa, hắn liền đặt Như Tiểu Lam xuống dưới đất.

"Vật nhỏ, đi mau." Trên mặt hắn bị vài giọt máu bắn tung tóe lên, Như Tiểu Lam rất muốn dùng tay lau đi giúp hắn.

"Đi mau!" Hắn bình tĩnh nói, trong con ngươi đen trắng rõ ràng không hề có một tia dao động.

Trong lòng Như Tiểu Lam căng thẳng.

Nàng biết, vào giờ phút này nàng không được do dự.

Kẻ địch quá mạnh mẽ, nếu mang theo cả nàng, Thanh Mặc Nhan sẽ rất khó để hành động, nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn.

Nghĩ đến đây, nàng nhấc góc váy vướng víu lên, xoay người chạy về phía ngoài cửa.

Ở nơi nàng không nhìn thấy, khóe môi Thanh Mặc Nhan chợt lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Chạy đi, vật nhỏ, chạy xa vào, chạy khỏi nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.

Như Tiểu Lam nhấc váy lên dùng hết sức lực chạy ra ngoài, bỗng nhiên nàng nghe tiếng tiếng kinh hô từ phía sau của Huyền Ngọc: "Thế tử cẩn thận!"

Tựa như bị cái gì đó níu kéo, nàng không tự chủ được quay đầu lại nhìn.

Rối gỗ Ngàn Thương vung hai đường kiếm lên, vọt nhanh tới cửa lớn, tựa hồ như là muốn đuổi theo nàng bằng được.

Thanh Mặc Nhan vừa vặn đang đứng ngăn cản ở cửa, thanh kiếm trên tay mạnh mẽ đụng vào lợi kiếm của đối phương, làm lóe ra nhiều tia lửa nhỏ.

Nhưng mà Ngàn Thương lại có hai thanh lợi khí, ở lúc Thanh Mặc Nhan ngăn cản hắn, thì thanh còn lại của hắn đã chém tới một đường nữa.

Đám người Huyền Ngọc nhào tới, nhưng lại bị Ngàn Thương dùng một tay đánh văng ra, sau đó mũi kiếm lại một lần nữa chém về phía Thanh Mặc Nhan.

Rối gỗ tái nhợt, khuôn mặt không biểu cảm nhìn chăm chú vào Thanh Mặc Nhan, trong ánh mắt dài nhỏ phảng phất như chứa đựng huyết quang.

Trong nháy mắt đối mặt, Thanh Mặc Nhan biết cho dù hắn có muốn né tránh cũng không được nữa.

Nếu như hắn dùng đến nội lực, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, cũng sẽ an toàn tránh đi được nhát kiếm trí mạng đang tới.

Nhưng mà sau đó, cổ độc trong người hắn sẽ nhanh chóng phát tác, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng trí mạng của hắn.

Trong vòng nửa khắc, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, mạnh mẽ chống lại một kiếm của đối phương... Nếu thành công có thể tránh được vết thương yếu điểm.

Đường kiếm xẹt qua ở trước mắt hắn.

Mùi xạ hương xen lẫn với mùi tanh ngọt của máu, đánh thật mạnh vào bên hông hắn, đẩy hắn tránh khỏi phạm vi chém xuống của đạo bạch quang.

Như Tiểu Lam xô Thanh Mặc Nhan ngã xuống  mặt đất, chắn ở phía trước, giúp hắn tránh đi kiếm phong của rối gỗ.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm qua lớp y phục của nàng, xẹt qua làn da trên lưng nàng, mang theo một chận run rẩy không thể nào kiềm chế được.

Bị đâm trúng rồi sao?

Nhưng mà không có cảm giác đau... Chắc là do bị chém thành hai nửa đi, nàng bị dọa nhắm hai mắt lại, động cũng không dám động.

Thanh Mặc Nhan nhìn thấy Như Tiểu Lam ngã gục xuống ở trên người hắn thì cả người như bị sét đánh, tứ chi dần trở nên cứng ngắc.

Khoảnh khắc lợi kiếm của rối gỗ chém xuống, máu trong cơ thể hắn phảng phất như dần  trở nên lạnh lẽo.

Ngàn Thương cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam gục ở trên người Thanh Mặc Nhan, đầu hơi nghiêng sang một bên, giống như đang đánh giá nàng, nhưng mà vũ khí trong tay vẫn không hề dừng lại, theo bản năng chém xuống một lần nữa.

Thanh Mặc Nhan giật mình một cái, đột nhiên lật người lại ôm Như Tiểu Lam bảo vệ ở dưới thân.

Thời điểm đường kiếm của Ngàn Thương rơi xuống, một bóng đen nho nhỏ không biết từ đâu nhảy đến, chắn ở trước người Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.

"Ngao ô!" Tiếng kêu rên vang lên bên tai.

Một con chó màu đen rên rỉ ngã xuống mặt đất.

Đầu Ngàn Thương chuyển hướng nhìn về phía chó đen, động tác rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.

Như Tiểu Lam giãy dụa vươn đầu ra từ trong lòng Thanh Mặc Nhan, vội vàng hét lên: "Chó ngốc!"

Chó ngốc ngã ở trong vũng máu, nghe thấy Như Tiểu Lam gọi liền ngẩng đầu lên, từ sâu trong yết hầu phát ra thanh âm ư ử

"Chó ngốc chó ngốc..." Như Tiểu Lam bất chấp bổ nhào qua, muốn chạy đến ôm lấy chó ngốc.

Nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại từ phía sau vòng tay ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng lùi lại, rời khỏi phạm vi công kích của Ngàn Thương.

"Buông ta ra, chó ngốc sắp chết rồi!" Từ khi xuyên không đến thế giới kỳ quái này, Như Tiểu Lam vẫn luôn sống một cách kiên cường và lạc quan, nhưng mà vào khoảng khắc này, nàng mới cảm nhận được rõ ràng cái chết cách nàng gần đến mức nào.

Trên đầu chó ngốc vẫn còn dán lá bùa của nàng, nhìn qua hết sức buồn cười.

Nhưng mà Như Tiểu Lam lại không cười nổi.

"Chó ngốc, ngươi đúng là ngốc muốn chết... Ngốc muốn chết!" Như Tiểu Lam vặn vẹo thân thể, nhưng vẫn không thoát ra được khỏi trói buộc của Thanh Mặc Nhan.

Chó ngốc ha hả thở phì phò, trong ánh mắt mang theo tia sáng muôn đời không đổi, nhìn chăm chú vào nàng.

Ở trong mắt nó, nàng chính là tất cả của nó.

Chó ngốc, chó ngốc.

Như Tiểu Lam ô ô khóc, Thanh Mặc Nhan gần như tàn nhẫn ôm lấy nàng, không cho nàng tới gần Ngàn Thương.

Trừ bỏ Như Tiểu Lam ra, lực chú ý của mọi người đều dừng ở trên người Ngàn Thương.

Không biết tại sao, sau khi chém trúng chó đen, động tác của rối gỗ bỗng dần dần dừng lại, hắn đứng yên ở nơi đó nhìn chăm chú vào chó đen, rồi sau đó lại nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam, thân mình vẫn không hề nhúc nhích.

Như Tiểu Lam khóc đến hai mắt đẫm lệ, nàng không chú ý tới, thân thể của mình đang phát ra vầng sáng nhàn nhạt, giống như một đám đom đóm, vô số điểm sáng nhỏ nhu hòa từ trên người nàng tỏa ra.

Thanh Mặc Nhan để ý tới biến hóa của nàng, cánh tay đang ôm nàng càng thêm khẩn trương.

Mặc kệ có phát sinh cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không để cho vật nhỏ gặp nguy hiểm lần nữa.

Tia sáng trong mắt chó ngốc dần dần phai nhạt, nó thở một hơi cuối cùng ra, ánh mắt lại vẫn mở to như cũ, kiên trì đến cùng nhìn về phía Như Tiểu Lam.

Ở thời điểm thân thể của Như Tiểu Lam sáng lên, lá bùa dán ở trên đầu chó ngốc cũng hơi hơi tản mát ra ánh sáng.

Bỗng nhiên, vầng sáng trên lá bùa đại thịnh, nháy mắt bộc phát ra tia sáng chói lóa khiến cho mọi người không thể nhìn thẳng, tất cả đều phải nâng cánh tay lên che mắt lại.

Vầng sáng tới nhanh, đi cũng nhanh.

Khi ánh sáng biến mất, thi thể chó ngốc cũng không thấy đâu.

Như Tiểu Lam ngừng khóc thút thít, kinh ngạc nhìn vào đầu ngón tay của chính mình.

Trên đầu ngón tay nàng tụ tập một đoàn ánh sáng, linh động quay xung quanh ở giữa đầu ngón tay nàng.

Như Tiểu Lam quả thật không dám tin vào mắt mình.

Đoàn ánh sáng này, chính là thứ dù nằm mơ nàng cũng muốn có được, biểu tượng cho thấy đã kết duyên với linh thú thành công.

"Chó ngốc?" Nàng thử thăm dò gọi lên một tiếng.

Đoàn ánh sáng đột nhiên tăng vọt lớn nhỏ mấy lần, khi ánh sáng tan đi, một con chó nhỏ màu đen hiện ra, lưỡi nó đung đưa qua lại mang theo đầy nước miếng, nhiệt tình vô hạn cuồng liếm lên trên mặt Như Tiểu Lam...

Đây là linh thú của nàng?

Tất cả nước mắt trên mặt Như Tiểu Lam đều bị chó ngốc liếm đi, trên khuôn mặt nàng bây giờ tràn đầy là nước miếng.

Mọi người xung quanh đều bị một màn này dọa sợ đến ngây người, ai cũng không biết vừa rồi đã xảy ra việc gì.

Hơn nữa khiến cho mọi người bất an chính là con rối gỗ vẫn không hề nhúc nhích, nếu so sánh với màn giết chóc điên cuồng vừa nãy, lúc này hắn yên tĩnh ngược lại làm cho mọi người không biết phải làm sao.

Huyền Ngọc khẩn trương nhìn Thanh Mặc Nhan, muốn xem chỉ thị của hắn.

Đến cuối cùng là nên đánh tiếp hay là phải làm sao, nếu cứ như thế này cũng không tốt a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui