Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Rối gỗ Ngàn Thương vẫn đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích, mọi người ai cũng không dám đi qua đó thăm dò.

Như Tiểu Lam giơ tay lên, chó ngốc liền nhu thuận ngồi ở trước mặt nàng.

"Để nó đến xem đi." Nàng nói với Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày: "Nếu chó ngốc bị thương ngươi sẽ lại khóc tiếp."

"Lần này sẽ không." Như Tiểu Lam tự hào nói: "Mạng sống của chó ngốc bây giờ đã thuộc về ta, chỉ cần ta còn sống, nó sẽ không bao giờ chết."

Đối với Âm Dương Sư mà nói, chó ngốc hiện tại không phải là thực thể, bất quá về vấn đề này nàng không biết nên dùng cách nào để giải thích cho Thanh Mặc Nhan rõ được.

Nghe xong lời này, trong lòng Thanh Mặc Nhan bỗng nhiên lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Một con chó ngốc như thế lại có thể đồng sinh cộng tử với vật nhỏ của hắn?

Chó ngốc cảm nhận được ánh mắt không tốt của Thanh Mặc Nhan, thân thể theo bản năng run run vài cái.

Như Tiểu Lam lúc này đúng là tự tin bạo dạn, nàng vung mạnh tay lên, kêu lớn một tiếng: "Đi!"

Chó ngốc lập tức vui vẻ xoay người đánh úp về phía rối gỗ Ngàn Thương.

Đám người Huyền Ngọc đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào động tác của chó ngốc, thấy nó trực tiếp bổ nhào lên người Ngàn Thương, đuôi giơ cao lên trên...

"Rưng rưng!" Trong ngôi lầu chỉ nghe thấy duy nhất tiếng chó sủa vang vọng.

Đám người Huyền Ngọc bắt đầu âm thầm lo lắng thay cho chó ngốc, nhưng một lúc sau không biết là ai nói thầm một câu: "... Không đúng a, bộ dạng này của nó không giống như là muốn cắn người."

Như Tiểu Lam cũng ngây dại, chó ngốc hăng hái vẫy đuôi... Vô luận nhìn như thế nào, cũng giống như là đang giao hảo với đối phương.

"Ta biết rồi!" Huyền Ngọc hưng phấn nói: "Đây là chiến thuật."

"Thì ra là thế, chó nhỏ thật thông minh, trước tiên mê hoặc kẻ địch, rồi sau đó mới nhân cơ hội tấn công!" Quần chúng xung quanh nói cho có lệ.

Vẻ mặt Như Tiểu Lam tuyệt vọng, hận không thể trốn vào trong lòng Thanh Mặc Nhan.

"Chó ngốc quả nhiên vẫn mãi là chó ngốc." Thanh Mặc Nhan than thở: "Huyền Ngọc, ngươi mang theo vài người lên đi."

Như Tiểu Lam đỏ cả mặt, không nghĩ tới lần đầu tiên sử dụng khế thú nàng đã thất bại thảm hại.

Đang lúc Huyền Ngọc chuẩn bị dẫn người tiến lên, thân thể rối gỗ bỗng dưng phát ra một tiếng khêu giòn vang, tựa như dây cót của nó bị chặt đứt hết, ngay sau đó nó liền xụi lơ ở trên mặt đất.

Mọi người nín thở ngưng thần, ai cũng không dám tiến lên một bước.

Cuối cùng vẫn là chó ngốc đi lên trước, dùng cái mũi ngửi ngửi, rồi sau đó quay đầu nhìn Như Tiểu Lam kêu to một tiếng.

"Nó nói không vấn đề gì." Như Tiểu Lam giải thích nói.

Lúc này Huyền Ngọc mới dẫn người cẩn thận đi qua.

Rối gỗ vẫn không hề nhúc nhích, nhìn qua không có bất cứ uy hiếp nào, nhưng mà cảm giác sợ hãi vẫn còn tồn tại rất rõ ràng trong lòng mọi người, vật trước mắt tuyệt đối không phải là một thứ đồ chơi bình thường, mà là sát thủ đến từ địa ngục.

Cửu Môn Đề Đốc Tiết tướng quân rất nhanh đã mang theo người tiến vào tiếp ứng, thảm trạng trong ngôi lầu khiến mọi người vô cùng kinh sợ, hai tên phó quan Tiết tướng quân phái ra không có người nào tránh thoát được, hai mươi quan binh cũng chết hết chỉ còn sót lại mấy người, đến ngay cả tử sĩ bên này của Huyền Ngọc cũng đã chết hơn mười người, những người còn sống đều mang theo vết thương trên thân thể, vài người bị thương nặng cần phải điều trị ngay lập tức, nếu không sẽ đe dọa đến tính mạng.

Thanh Mặc Nhan vội vàng bàn giao việc lại cho Tiết tướng quân rồi mang Như Tiểu Lam lên xe ngựa về trước.

"Con chó kia đâu?" Thanh Mặc Nhan để ý tới không thấy chó ngốc đâu.

Như Tiểu Lam cười hì hì búng tay một cái, đoàn sáng trên đầu ngón tay bay vào trong thùng xe, hóa thành một con chó màu đen.

"Nếu nói vậy mỗi thời mỗi khắc nó đều đi theo bên người ngươi?" Không thể không thừa nhận, tình huống này làm trong lòng Thanh Mặc Nhan có chút khó chịu.

"Đúng vậy, nhưng mà những người khác sẽ không nhìn thấy nó." Như Tiểu Lam đắc ý nói.

Thanh Mặc Nhan vung tay buông màn xe xuống, bắt đầu tháo đai lưng của nàng ra.

"Ai ai? Ngươi đây là muốn làm cái gì?" Hai tay Như Tiểu Lam che ở phía trước chính mình, chó ngốc nhe răng về phía Thanh Mặc Nhan, không tiếng động rít gào.

Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn chó ngốc một cái, quát khẽ lên: "Đi ra!"

Không đợi Như Tiểu Lam mở miệng, chó ngốc đã vèo một cái nhảy ra khỏi thùng xe.

Như Tiểu Lam ngây người.

Đây rõ ràng là khế thú mà nàng thu được! Vì cái gì nó lại nghe lời Thanh Mặc Nhan đến thế!

Nàng đâu biết rằng, nỗi sợ của chó ngốc đối với Thanh Mặc Nhan đã xâm nhập vào tận xương tủy của nó, nó có thể vì nàng mà lên trời xuống đất, đối nghịch với bất kỳ kẻ nào, nhưng lại duy nhất sợ hãi trước Thanh Mặc Nhan.

"Sau này khi ngươi tắm rửa không được để nó ở trước mặt, lúc thay quần áo cũng thế." Thanh Mặc Nhan không để nàng phân trần, mở đai lưng của nàng ra, sau đó còn cởi luôn áo ngoài của nàng.

Sức lực của Như Tiểu Lam không chống lại được với hắn, rất nhanh đã bị cởi đến chỉ còn cái yếm nhỏ.

"Quay người lại đi." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.

Lúc này Như Tiểu Lam mới chú y tới vừa rồi khi cởi y phục nàng đã làm nứt ra vết thương rất dài ở sau lưng, vết thương đó là do bị Ngàn Thương dùng kiếm chém qua.

Thanh Mặc Nhan nhìn qua quần áo của nàng, thấy mặt trên không có vết máu, lúc này mới thấy yên lòng, nghĩ tới một màn nguy hiểm vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

"Không phải bảo ngươi trốn ra xa sao, như thế nào lại còn cậy mạnh, dám tự tiện quay trở lại." Thanh âm Thanh Mặc Nhan có chút tức giận.

Như Tiểu Lam mang theo vẻ mặt vô tội: "Ta cũng không biết mình bị sao nữa, đầu óc nóng lên, bản thân liền chạy quay lại." Ngày thường nàng rất quý trọng mạng sống, thấy nguy hiểm thì sẽ dùng hết biện pháp để tránh xa, ông nội cũng đã dạy nàng như vậy.

Nhưng mà hôm nay ma xui quỷ khiến nàng lại muốn làm "anh hùng".

Sau lưng tuy rằng bị binh khí làm cho bị thương, nhưng cũng chỉ là một vết cắt rất nhỏ, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

Thanh Mặc Nhan lấy thuốc mỡ từ trong thùng xe ra, bôi lên trên lưng nàng

Xúc cảm từ đầu ngón tay giống như là đang "thuận lông" cho nàng, thoải mái khiến cho nàng mơ màng buồn ngủ.

Như Tiểu Lam không tâm không phổi ngáp một cái, dứt khoát chợp mắt một chút.

Cũng không biết tại sao, cuối cùng thế nhưng lại ngủ say không biết gì nữa, đợi đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện chính mình thế nhưng đang ở Hầu phủ.

"Hoàng Thượng truyền thế tử cùng với các đại thần vào cung cả một đêm, cho nên chỉ có thể để tiểu thư ở lại đây." Huyền Ngọc thấy nàng đã tỉnh liền tiến vào giải thích.

Bởi vì trên người mang theo tập tính của động vật, cho nên Như Tiểu Lam cũng giống như mèo hương cẩn thận và đa nghi, bình thường khi có Thanh Mặc Nhan ở bên cạnh thì không có vấn đề gì, một khi có người đến truyền lời của hắn với nàng, nếu như không phải người nàng quen biết cùng tín nhiệm, thì nàng sẽ lại nghi thần nghi quỷ không tin tưởng người đó.

Cho nên Thanh Mặc Nhan mới cố ý để Huyền Ngọc ở lại trong phủ, để tránh nàng lại nháo ra cái sự tình nào nữa.

Bây giờ Huyền Ngọc đã biết rõ thân phận của Như Tiểu Lam, bất quá đối với hắn mà nói, mặc kệ là yêu quái cũng được, hay là nữ hài tử bình thường cũng thế, chỉ cần Như Tiểu Lam có thể khắc chế được cổ độc trong người thế tử, thì nàng chính là mục tiêu hắn muốn dùng toàn lực để bảo vệ.

Cho nên hiện tại không cần Thanh Mặc Nhan phải phân phó, Huyền Ngọc đã tự khắc an bài tốt mọi chuyện ở trong phủ, cũng triệu tập mười mấy tên tử sĩ vào trong viện, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào sân của thế tử.

Cả đêm Thanh Mặc Nhan đều không hồi phủ, tới buổi sáng ngày hôm sau, khi Như Tiểu Lam đang dùng điểm tâm, thì thấy Huyền Ngọc vội vàng từ bên ngoài tiến vào: "Trong cung phái người tới, nói Hoàng Thượng muốn triệu người vào cung ngay lập tức."

Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.

Hoàng đế không có khả năng không có việc gì mà tự nhiên lại triệu nàng vào cung, giữa bọn họ lại không hề quen thân, cũng mới chỉ gặp mặt đúng một lần duy nhất.

Lại nói, hoàng đế là người dễ trở mặt vô tình nhất, nàng mới không muốn nói sai hoặc làm sai cái gì để rồi bị chém đầu đâu.

"Bây giờ Thanh Mặc Nhan đang ở đâu?"  Như Tiểu Lam hỏi Huyền Ngọc.

"Vẫn đang ở trong cung."

"Ngươi cảm thấy có phải hay không là do Thanh Mặc Nhan đã làm sai chuyện gì đó, cho nên hoàng đế của các ngươi muốn hù dọa hắn, bằng cách khai đao về phía ta?"

Huyền Ngọc gian nan nở một nụ cười, hắn rất khó thích ứng được với đủ loại ngôn ngữ của Như Tiểu Lam.

"Hẳn là không đâu..." Huyền Ngọc do dự nói, lấy thân phận của hắn, căn bản là không thể tùy tiện tiến cung cùng với Như Tiểu Lam được, cho nên hắn chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Như Tiểu Lam lên xe ngựa một mình, đi theo thái giám vào trong cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui