Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Linh: Ta phạm phải một lỗi vô cùng lớn, thật ra phải là "người chế tạo rối" chứ không phải "con rối đứng đầu" T.T Mong mọi người thông cảm, từ đây trở đi ta sẽ sửa lại.

__

Người chế tạo rối nhìn con bò cạp thật lớn trước mặt, sau khi ngây người trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục lại thái độ bình thường.

"Có ý tứ, ta thừa nhận, lúc mới bắt đầu ta đã có chút xem thường ngươi, Thiếu khanh đại nhân." Người chế tạo rối giơ hai tay lên, từ trong ống tay áo hắn bay ra vô số sợi chỉ bạc cực nhỏ, quấn thật chắc thân thể Cổ vương lại.

Như Tiểu Lam khẩn trương dán ở bên người Thanh Mặc Nhan, tứ chi không nhịn được run lên. Nàng không biết nếu Cổ vương cũng bị đánh bại, thì bọn họ sẽ như thế nào.

Nếu như Thanh Mặc Nhan bị người chế tạo rối giết chết, nàng lên làm sao đây?

Đào tẩu? Hay là ở lại bồi hắn cùng nhau...

Không đợi nàng nghĩ kỹ chuyện này. Một trận cuồng phong bỗng đập thẳng vào trước mặt, bộ lông của nàng đều bị thổi về phía sau, đến ngay cả miệng cũng bị gió lớn thổi cho thay đổi hình dạng.

A a a a, đây là cái quỷ gì...

Thanh Mặc Nhan dùng thân thể chặn ngang đến, chặn gió mạnh giúp nàng, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng y bào hắn bị thổi bay phấp phới.

Thời điểm gió lớn dừng lại, Như Tiểu Lam cảm giác được hơi thở âm lãnh.

Cường đại, âm lãnh, tựa như vật chết từ địa ngục trở về, tản mát ra âm khí khiến người ta không rét mà run.

Nàng vươn đầu từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ra, Cổ vương lấy một tư thái rất khủng bố đứng ở trước mặt bọn họ.

Bề ngoài rất giống bò cạp, chân lớn cực dài, hai bên đuôi bò cạp có một thứ nhìn như là đuôi rắn, chúng nó đang vây quanh người chế tạo rối, treo ở phía sau người chế tạo rối, là đuôi bò cạp bén nhọn của nó, nhẹ nhàng đong đưa, kim châm lóng lánh ánh sáng màu tím...

Đây là... Cổ vương?

Như Tiểu Lan không khỏi nhìn đến ngây người.

Quả thật là cổ trùng khủng bố, chỉ cần nhìn ánh sáng tím lóng lánh ở đuôi bò cạp kia thôi, nàng cũng có thể tưởng tượng được mỗi khi cổ độc phát tác, sẽ khó chịu cùng đau đớn đến mức nào.

Nhiều năm như vậy, Thanh Mặc Nhan cư nhiên đều có thể chịu đựng được.

Thân thể cổ vương tản mát ra hơi thở đen tím.

Là yêu khí!

Như Tiểu Lam kêu chít chít hai tiếng, đột nhiên nhớ đến thứ nàng đang nói là thú ngữ, Thanh Mặc Nhan nghe không hiểu.

Người chế tạo rối kinh ngạc nhìn chỉ bạc phân tán trên mặt đất.

Mọi chuyện hoàn toàn nằm ra khỏi dự liệu của hắn, chỉ bạc sắc bén không gì không cắt được, vì sao lại không thể gây thương tổn đến yêu vật trước mắt này?

Chân dài bò cạp rung lên phát ra thanh âm "khanh khách".

Như Tiểu Lam làm thế nào cũng không đè nén được thân thể run rẩy.

Dù cho nàng biết Cổ vương này là của Thanh Mặc Nhan, nhưng bản năng âm dương sư lại chi phối tâm trí của nàng, đối mặt với yêu khí cuồn cuộn đang tiến đến, nàng thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác muốn chạy trốn.

Cảm giác áp bức thật lớn từ bốn phương tám hướng áp xuống.

"Buồn cười." Từ trong miệng người chế tạo rối phun ra từ ngữ lạnh như băng: "Loại yêu vật trình độ này sao có thể khiến ta sợ hãi, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, vì sao nó không phải từ chỗ trái tim ngươi bò ra..."

Người chế tạo rối nhìn về phía Thanh Mặc Nhan bên này.

Thanh Mặc Nhan nghiêng người phủ phục trên mặt đất, giống như đã mất đi ý thức, nhưng mà đôi mắt hắn lại mở thật lớn, trong con ngươi toàn là huyết quang, hắn nhìn về phương hướng Cổ vương.

Giờ phút này. Tất cả ảnh vật ở trong mắt hắn đều bị biến thành hình cắt hư ảo, vặn vẹo, khiến hắn đầu váng mắt hoa.

Khống chế Cổ vương thật sự rất khó, hắn tuy rằng không có học qua, nhưng mà vì trước kia đã từng nếm thử một lần, cho nên lúc này đây hắn có vẻ rất trấn định.

Bởi vì hắn không có đường lui, loại tình hình này, hoặc là hắn chết, hoặc là địch vong.

Chẳng qua nếu hắn chết, vật nhỏ phải làm sao bây giờ, dù cho nàng không bao giờ có thể biến thành hình người được nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

Dù xuống đến địa ngục, hắn cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được vật nhỏ của hắn rơi vào cái ôm của người khác, trở thành sủng vật của người khác, hoặc là lấy lòng cầu sủng với người khác.

Tuy rằng trong lúc trầm mặc Thanh Mặc Nhan nhìn qua có chút chật vật, nhưng lại có vẻ phi thường quỷ dị, đặc biệt là đôi mắt huyết sắc kia, giống như huyết ngọc tốt nhất, phóng ra ánh sáng sáng rọi.

Người chế tạo rối một lần nữa lay động ống tay áo, mấy đạo chỉ bạc từ trong ống tay áo hắn bay ra, quấn quanh hai chân thật lớn của Cổ vương: "Loại đồ vật này đối với ta vô dụng..."

"Hưu" một tiếng. Một đạo ánh sáng tím xẹt qua, đánh trúng giữa trán hắn.

Người chế tạo rối không kịp phản ứng lại, mặt nạ trên mặt bị vỡ thành hai nửa. Phía sau mặt nạ lộ ra một gương mặt dữ tợn.

Bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu có gặp ở trên đường, Như Tiểu Lam căn bản không có khả năng tin tưởng người trước mắt này chính là người chế tạo rối.

Người chế tạo rối lấy tay che mặt mình: "Ngươi... Cư nhiên dám đụng vào mặt ta!" Gương mặt hắn vặn vẹo: "Ngươi cũng dám đụng vào mặt ta?"

Huyết sắc nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan bỗng đậm hơn, Cổ vương đột nhiên giơ đuôi châm lên. Hướng về phía người chế tạo rối đâm xuống.

Người chế tạo rối giơ ống tay áo lên, tử khí cùng yêu khí gặp nhau ở giữa không trung, đánh sâu vào nhau, nổ tung ở trong mộ cổ.

Như Tiểu Lam lập tức bị thổi bay đi.

Ngao ô ô ô...

Nàng liều mạng cắm móng vuốt xuống mặt đất.

"Đi mau."

Trong lúc mơ hồ, nàng nghe thấy thanh âm Thanh Mặc Nhan.

Xen lẫn ở trong gió, có chút không rõ ràng.

Nhưng mà thời điểm nàng bị gió thổi đi Thanh Mặc Nhan cũng không duỗi tay cứu lấy nàng, cũng không giúp nàng che chắn cuồng phong đang bắn đến.

Thời khắc bị gió cuốn đi, nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan dùng đôi mắt huyết sắc nhìn về phía nàng.

Đôi môi khẽ mở, không tiếng động một lần nữa phun ra hai chữ: "Đi mau."

Cuồng phong thổi tan chỉ bạc che kín cửa mộ, Như Tiểu Lam trực tiếp bị gió cuốn vào trong mộ đạo, giống như khối thịt bị dán lên trên đỉnh mộ đạo.

"Ngao ô!"

Nàng bị đau kêu lên một tiếng.

Xoay chuyển thân thể, sửa bốn chân điều chỉnh tư thế, lúc này nàng mới vững vàng tiếp đất.

Nàng đã tới khu vực an toàn, một bên nối thẳng với cửa ra vào mộ cổ. Bên còn lại có thể trở về bên cạnh Thanh Mặc Nhan.

Là chạy trốn hay là quay lại?

Nàng bắt đầu do dự.

Thanh Mặc Nhan tới cứu nàng, nàng sao có thể bỏ lại hắn chạy trốn một mình.

Xoay người chạy quay lại mới chạy được hai bước, chợt nghe thấy trong mộ cổ truyền đến quái thanh khiến người ta sởn tóc gáy.

Chân đang nhấc lên của Như Tiểu Lam cương cứng tại chỗ.

Nàng hiện tại ở cái bộ dạng này. Dù cho có quay trở lại thì cũng làm được gì đây, không giúp được gì, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho hắn.

Có Cổ vương ở đó, hắn sẽ không có việc gì đi.

Cắt chặt răng, Như Tiểu Lam dứt khoát quay người lại.

Phải tin tưởng hắn, trừ cái này ra, nàng không có biện pháp khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.

Giơ chân chạy về phía cửa ra vào mộ cổ, trong đôi mắt xanh biếc toàn là hơi nước.

Thanh Mặc Nhan, nhất định phải trở về a, bằng không ta cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho chàng!

Ngoài mộ cổ.

Đám người Huyền Ngọc đã sớm không còn kiên nhẫn.

Nhưng chỉ vì e ngại mệnh lệnh của Thanh Mặc Nhan, cho nên bọn họ ai cũng không dám tự tiện tiến vào mộ cổ.

Đứng ở lối vào mộ cổ, Huyền Ngọc có thể ẩn ẩn nghe thấy từng trận quái thanh từ sâu trong mộ cổ truyền ra.

Cũng không biết Thế tử thế nào, có tìm được Như cô nương hay không.

Đang lúc Huyền Ngọc lo lắng, chợt thấy sâu trong mộ đạo xuất hiện hai điểm sáng màu xanh biếc.

"Di?" Nhìn cẩn thận mới thấy, điểm sáng kia đang chạy như điên về hướng hắn.

"Đó là cái gì?" Những người khác cũng phát hiện điểm sáng kỳ quái kia.

Huyền Ngọc chuyển tay nắm lấy chuôi kiếm bội kiếm bên hông.

"Chít chít chít!" Một đạo tiếng kêu mèo hương vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui