Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Như Tiểu Lam choáng váng hồ đồ.

Nàng cảm thấy chính mình đang ngủ.

Không, có lẽ nghiêm túc mà nói nàng chẳng phải đang ngủ, chỉ là quá mức mệt mỏi mà thôi.

Thanh Mặc Nhan gia hỏa này cũng quá cường hãn đi, vết thương trên người chưa tốt được bao lâu đã có thể lăn lộn như thế.

Như Tiểu Lam không biết bản thân vào ao tắm như thế nào, nàng mở to mắt, nhìn thấy tóc dài của mình phiêu đãng ở trong nước.

Tiếng nước vang lên, có người dội nước ấm lên lưng nàng.

"Thanh Mặc Nhan..." Nàng đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

"Ân?" Thanh Mặc Nhan cũng bước vào trong nước, da thịt bóng loáng chạm vào nhau, cảm giác thoải mái cực kỳ.

"Ta muốn ngủ..." Như Tiểu Lam nói xong câu đó. Đồng thời liền gục xuống ngủ.

Thanh Mặc Nhan nâng đầu nàng lên, để nàng nổi trên mặt nước, Như Tiểu Lam tựa như con cá nhỏ. Nửa giương miệng ngủ không biết trời đất gì.

Hai phía ao an trí hai cột đá, không ngừng có nước ấm từ bên trên chảy xuống dưới, thân thể Như Tiểu Lam ở trong gợn nước phập phềnh dập dờn. Thanh Mặc Nhan do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo suy nghĩ trong lòng, đứng dậy bế nàng đặt lên trên cạnh ao.

Gợn nước một lần nữa khoan khoái kích động lên.

Như Tiểu Lam từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Đôi mắt chỉ mở ra một lát, sau đó lại lần nữa nhận mệnh khép lại.

Cả buổi tối, nàng đều cảm thấy bản thân như đang phiêu lưu trên một chiếc thuyền nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê, nàng không rõ chính mình đang ở trong mộng, hay là đã tỉnh.

Cuối cùng, nàng cảm giác được thảm mềm mại.

Lười nhác cuộn tròn người ở trong chăn, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Thời điểm Thanh Mặc Nhan cùng Trường Hận rời khỏi Thạch Phường trấn, Như Tiểu Lam vẫn còn đang ngủ.

Chờ đến khi nàng tỉnh lại, phát hiện bọn họ đã đi được nửa ngày đường.

"Thanh Mặc Nhan..." Như Tiểu Lam ăn vạ trong chăn không chịu đứng lên.

"Làm sao vậy?"

"Trên người đau quá..."

Thanh Mặc Nhan cúi đầu cười.

Như Tiểu Lam giấu mặt ở trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt thật lớn, dùng sức trừng hắn.

"Quen rồi sẽ tốt thôi." Thanh Mặc Nhan trấn an nói.

Còn muốn nàng phải quen!

Như Tiểu Lam che toàn bộ mặt lại.

"Đêm nay..."

"Đêm nay ta muốn nghỉ ngơi!" Không đợi Thanh Mặc Nhan nói hết câu, Như Tiểu Lam kêu to lên.

Thanh Mặc Nhan cười cong đôi mắt: "Ta nói đêm nay chúng ta chỉ có thể cắm trại, phía trước không có trạm dịch."

"Chàng, chàng cố ý!"

Đôi mắt Thanh Mặc Nhan cong lên như trăng non, Như Tiểu Lam tức đến thở gấp "hồng hộc".

Nơi Trường Nguyên bế quan là một vùng núi sâu, núi cao ngất đến tận trên tầng mây.

Thanh Mặc Nhan lần này là lặng lẽ rời khỏi Thạch Phường trấn, bên người chỉ dẫn theo Huyền Ngọc, còn có hai gã tử sĩ đã ngụy trang, Trường Hận cũng giả trang thành thầy lang bình thường.

Xe ngựa chạy vào đường núi, tốc độ rõ ràng đã chậm đi.

Càng đi lên đỉnh núi, không khí càng loãng, độ ấm cũng càng ngày càng thấp, tất cả mọi người đều thay y phục dày nặng vào.

"Uy, bên kia có xe ngựa!"

Trên đường núi truyền đến thanh âm tiếp đón.

Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy ven đường đứng một lão nhân, bên chân là một cái túi lớn, căng phồng. Không biết là đựng cái gì.

"Có chuyện gì vậy?" Huyền Ngọc dắt ngựa đi qua.

"Phiền các vị cho ta đi nhờ một đoạn đường." Lão nhân cười tủm tỉm nói: "Ngựa của ta bị thương ở chân, rơi xuống vách núi rồi a."

Huyền Ngọc nhìn xuống vách núi đen ven đường.

Bởi vì quá cao, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mây mù, những thứ khác đều không nhìn được.

"Nơi này còn cách đỉnh núi một đoạn rất dài đâu, các ngươi tổng sẽ không trơ mắt nhìn lão nhân lớn tuổi như ta chết rét ở chỗ này đi?"

Lão nhân rất hay nói, hơn nữa trên người ăn mặc rất bình thường, căn bản không thể từ trang phục nhìn ra được thân phận của hắn.

"Ngươi là người nơi nào?" Huyền Ngọc hỏi.

Chức trách của hắn chính là bảo vệ an toàn cho Thanh Mặc Nhan, cho nên hắn cũng không thể chỉ vì thấy đối phương đáng thương mà hỏi cũng không hỏi đã giữ người lại.

"Tiểu lão nhân nhà ở trên núi này." Lão nhân nói: "Vài ngày trước xuống núi đi mua vài thứ, không nghĩ tới gặp phải chút chuyện kéo dài đến mấy ngày liền, khi về không may đụng phải gió Bắc đến."

"Gió Bắc đến sẽ như thế nào?" Huyền Ngọc ngạc nhiên nói.

"Người trẻ tuổi. Các ngươi sẽ không phải cái gì cũng không biết đã chạy tới nơi này đi?" Lão nhân kinh ngạc mở to hai mắt: "Gió trên núi này có thể thổi chết người, giống như dao nhỏ a, các ngươi những người này..." Ánh mắt hắn đảo qua xe ngựa Thanh Mặc Nhan.

"Nhìn thân hình người trong xe thế nhưng rất có khí lực, nếu đổi lại thành tiểu cô nương nũng nịu, sợ là sẽ trực tiếp bị thổi bay đi."

Nghe xong lời này, Huyền Ngọc đưa tay đến bội kiếm bên hông.

Trên xe bọn họ mang theo người nào, này lão nhân vì sao biết rõ như thế?

Lão nhân phát giác Huyền Ngọc sinh ra địch ý liền lộ ra tươi cười thân thiết: "Không nên hơi tí là xúc động như thế. Ta bất quá là trước lúc lên núi trong lúc vô ý từng gặp qua các ngươi, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp tiếp ở chỗ này, này cũng coi như là có duyên. Các ngươi cho ta đi nhờ một đoạn đi."

Nói xong lão nhân chỉ vào cái túi to của hắn, phân phó Huyền Ngọc: "Ngươi giúp ta cầm cái túi to này."

Nói xong hắn lập tức nghênh ngang đi đến trước xe ngựa Thanh Mặc Nhan. Vén màn xe lên bước lên xe.

Huyền Ngọc nóng nảy, chưa từng gặp qua người mặt dày như thế, nhân gia còn chưa có đáp ứng đã trực tiếp xông lên xe ngồi.

"Huyền Ngọc. Tiếp tục đi thôi." Trong xe truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Thanh Mặc Nhan.

Huyền Ngọc phi thường ngoài ý muốn, không nghĩ tới Thế tử thế nhưng không lệnh cho hắn đuổi lão nhân kia xuống xe, phải biết rằng Như cô nương cũng đang ở trên xe, ngày thường Thế tử trông giữ nàng rất kỹ, đến ngay cả người ngoài cũng không được thấy mặt mấy đâu.

Xe ngựa một lần nữa lên đường.

Trong xe, lão nhân xoa xoa đôi tay. Thoải mái dựa vào thân xe.

"Lớn tuổi, xương cốt cũng kém, nhớ năm đó dù cho là gió lớn cũng không sợ... Ai, cô nương, nơi này có rượu không?"

Như Tiểu Lam cũng không bài xích lão nhân không mời mà đến này.

Nàng từ nhỏ đến lớn đều đi theo gia gia, cho nên đối với lão nhân như vậy nàng luôn có một cảm giác thân thiết.

"Không có rượu. Thay bằng trà đường có được không?" Ấm trà được vây quanh bởi lớp vải bông thật dày, trà bên trong vẫn còn nóng.

Lão nhân cau mày, thời điểm tiếp nhận chén trà còn không ngừng oán giận: "Ta ghét nhất là mấy thứ ngọt ngấy như thế này."

Như Tiểu Lam nghiêng đầu tựa vào bên người Thanh Mặc Nhan, giòn tan hỏi: "Lão gia gia. Ngươi thật sự ở trên đỉnh núi này sao?"

"Đương nhiên." Lão nhân giơ mi lên, đánh giá Thanh Mặc Nhan: "Ngươi này người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm. Giữa mi tâm lại mang theo tia hắc khí, nghĩ đến là đi lên núi tìm y hỏi dược đi?"

Thanh Mặc Nhan nhếch môi không nói gì, Như Tiểu Lam kinh ngạc cảm thán nói: "Lão gia gia, ngươi thật là lợi hại, sao ngươi nhìn ra được?"

Đối với câu khen tặng của Như Tiểu Lam lão nhân phi thường hưởng thụ, cười tủm tỉm vân vê chòm râu: "Này tính là cái gì, ta còn lợi hại hơn nhiều, ngươi nha đầu này chưa được thấy hết thôi."

Trong xe ngựa thường truyền đến từng trận tiếng cười, Huyền Ngọc liên tục quay đầu nhìn về phía xe ngựa.

Nửa đường nhặt được một lão nhân không rõ lai lịch, còn nói cười hợp ý với Như cô nương như vậy, chẳng lẽ Thế tử đột nhiên nổi tính thiện tâm?

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Huyền Ngọc liền đánh bay nó đi.

Tuyệt đối không có khả năng, Đại lý tự Thiếu khanh cũng không phải hạng người thuần lương gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui