Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Ngũ công tử nhìn ý cười trong suốt của Như Tiểu Lam, không khỏi tự cảm thấy may mắn.

Bản thân lần này quyết đoán đi tìm Minh Duyệt quận chúa làm chỗ dựa, quả là quá chính xác.

Đều biết Thiếu khanh yêu thương nhất là vị tiểu kiều thê của mình, mặc kệ nàng ở trong phủ làm ra chuyện gì đều có hắn chống lưng, cho nên Ngũ phủ vừa nghe được lời đồn bất lợi về nhị thiếu gia liền lập tức tìm tới đây.

Tử sĩ từ trong nhà kho nâng hết đồ cưới của Ngũ thị ra.

Ngũ công tử cầm theo tờ danh sách những món đồ cưới của tiểu muội, giao cho Sử Đại Thiên, cùng nhau kiểm kê đối chiếu.

Nhị thiếu gia đẩy gã sai vặt tâm phúc đang ngăn cản hắn ra.

Sử Đại Thiên lập tức gân cổ lên nói: "Mau bảo hộ nhị thiếu gia, nhiều đồ vật va va đập đập như vậy, đừng để nhị gia bị thương."

Hai gã tử sĩ đứng ngang thân thể, trực tiếp ngăn cản nhị thiếu gia lại.

Nhị thiếu gia tức giận đến run rẩy cả người.

"Trong mắt các ngươi còn có chủ tử là ta hay không!"

Tử sĩ thờ ơ với lời của hắn, Sử Đại Thiên cười tươi nói: "Nhị gia, ngài vẫn nên mau chóng trở về nghỉ ngơi đi, nơi này đã có quận chúa giám sát, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót, nếu thiếu thứ gì tiểu nhân sẽ tìm ngài bù vào."

Nghe xong lời này, nhị thiếu gia lập tức đỏ tròng mắt.

"Các ngươi cảm thấy ta sẽ tham mấy thứ này?"

Như Tiểu Lam bĩu môi, nói thầm một câu: "Cái đó thì chưa chắc, đến đồ ăn trong tiệc cưới của ta mà cũng tham ô..."

"Ngươi này tiện nhân, ngươi nói cái gì?" Nhị thiếu gia trực tiếp nhảy dựng lên, vọt về phía Như Tiểu Lam.

Ngũ công tử đứng ở một bên nhìn, cũng không nhúc nhích.

Kỳ thực hắn có chút tò mò, tiểu nha đầu này thoạt nhìn không có tâm kế như những nữ tử khác, nàng rốt cuộc sẽ làm gì để có thể đấu được nhị thiếu gia Hầu phủ.

Nàng đến đây là để lấy đồ cưới của Ngũ thị đi, hắn rất muốn biết nàng sẽ giải quyết việc này như thế nào.

Thấy nhị thiếu gia muốn xông tới, Sử Đại Thiên liền gào lên: "Nhị thiếu gia đánh người, nhị thiếu gia muốn đánh quận chúa!"

Nhị thiếu gia vừa mới đi được hai bước, dưới chân đột nhiên bị vướng, hắn trực tiếp ngã úp xuống đất.

Hạ nhân trong viện đều bị dọa lui về phía sau mấy bước.

Quả nhiên đúng là người trong viện Thế tử lợi hại, đến ngay cả nhị gia cũng dám động.

Nhị thiếu gia bị ngã trên đất mắt đầy sao xẹt, trong lỗ mũi nóng lên, hắn dùng tay che lại, chỉ thấy một mảnh màu đỏ.

"Ngươi… ngươi dám đánh ta!"

Có gã sai vặt muốn nâng đỡ nhị thiếu gia dậy, lại bị hắn đẩy ra.

"Đi! Đi tìm phụ thân đến đây, để hắn nhìn xem… có còn vương pháp hay không!"

Gã sai vặt chạy chậm ra khỏi sân.

Nhị thiếu gia thấy Như Tiểu Lam không có ý định sai người tiến lên ngăn trở, thì thế âm thầm yên lòng.

Chỉ cần lát nữa lão Hầu gia tới đây, hắn phải gán cho tiểu yêu quái này tội danh không tuân thủ nữ tắc.

Dám bắt tay với người ngoài đến đây bắt nạt hắn... Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.

Như Tiểu Lam ngáp một cái, làm lơ ánh mắt như muốn ăn thịt người của nhị thiếu gia.

"Các ngươi kiểm kê nhanh lên, ta đứng lâu chân mỏi a."

Sử Đại Thiên vội sai người đi mang ghế dựa tới, cười hì hì đỡ Như Tiểu Lam ngồi xuống.

Khi Như Tiểu Lam ngồi xuống còn cố ý hỏi Ngũ công tử một câu: "Ngươi có mệt không, muốn ngồi hay không?"

Ngũ công tử bỗng thấy không lời.

Hắn xem như đã nhìn ra, vị Minh Duyệt quận chúa này rốt cuộc lợi hại ở điểm nào.

Nguyên lai tất cả quy củ nàng đều không biết.

Cho nên mới có thể tùy ý làm bậy, hơn nữa thủ hạ của nàng rõ ràng là biết quy củ, lại mặc kệ chỉ chăm chăm nghe theo lời nàng.

Hiển nhiên tất cả đều là phụng mệnh Thiếu khanh đại nhân làm việc.

Ngũ công tử âm thầm thở dài.

Cũng do bọn họ có mắt như mù, lúc trước cho rằng Thiếu khanh bệnh tật quấn thân, sống không được bao lâu nữa, hiện giờ xem ra, lại là muội muội hắn không có phúc khí, cứ thế buông tha vị hôn phu tốt nhất trên đời này.

"Quận chúa thật đúng là có phúc." Hắn nhịn không được than thở một câu.

Như Tiểu Lam không rõ nguyên do, "A" một tiếng.

Sử Đại Thiên buồn cười nói: "Ngũ công tử hẳn là muốn nói Thế tử sủng ái ngài đâu."

Như Tiểu Lam chớp đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt đương nhiên.

Sủng vật sủng vật, chủ nhân tất nhiên sẽ sủng ái sủng vật của hắn nhất, chẳng lẽ lại đi sủng ái người khác?

Ngũ công tử nhìn biểu cảm trên mặt nàng, không nói nên tư vị trong lòng.

Rất nhanh đã kiểm kê xong đồ cưới của Ngũ thị, Như Tiểu Lam sai người nâng ra khỏi sân.

Nhị thiếu gia gấp không được, lão Hầu gia vẫn chưa thấy tới.

"Đồ cưới còn thiếu một chút, ta cũng không so đo." Ngũ công tử mặt không biểu cảm nhìn nhị thiếu gia: "Hưu thư, thỉnh nhị thiếu gia mang ra đây."

Nhị thiếu gia che cái mũi đang chảy máu lại, tức giận đến mắt trợn trắng.

"Hưu thư đâu?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nhị gia không muốn viết?"

Nhị thiếu gia cũng không thèm để ý đến Ngũ thị rời khỏi phủ kia, hắn đau lòng là mấy thứ bị chuyển đi này, hắn cho rằng chỉ cần chính mình không buông miệng, đồ cưới của Ngũ thị sẽ thuộc về hắn.

Nhưng ai biết tiểu yêu quái này lại dám quang minh chính đại đoạt đồ vật từ trong tay hắn.

Đúng lúc này, hắn thấy gã sai vặt tâm phúc chạy trở về, đôi mắt lập tức sáng ngời.

"Phụ thân đâu?" Hắn hùng hổ nói.

Gã sai vặt chột dạ nhìn Như Tiểu Lam cùng Ngũ công tử: "Hầu... Hầu gia mới từ trong cung trở về, nói thân thể không khỏe... không gặp tiểu nhân."

Nhị thiếu gia liền đánh một bạt tai qua.

"Ngươi đồ vô dụng ngu xuẩn!"

Gã sai vặt bị đánh suýt nữa té ngã trên mặt đất, che mặt bị xưng ủy khuất muốn chết.

"Ngươi không nhờ người truyền lời vào trong?" Nhị thiếu gia chất vấn.

"Truyền, chính là sau khi đi vào thông truyền Hầu gia mới phân phó, tiểu nhân ở bên ngoài nghe rõ rành mạch, ngài ấy chính miệng nói thân thể không khỏe, không đến..."

Sắc mặt nhị thiếu gia xanh mét.

Trên mặt Ngũ công tử lộ vài phần ý cười.

Xem ra không hiểu quy củ cũng có chỗ tốt của không hiểu quy củ, Minh Duyệt quận chúa làm ầm ĩ như vậy hiển nhiên đã khiến lão Hầu gia bị ầm ĩ đến sợ. Cái gì quy củ, cái gì gia pháp, đến nơi này tất cả đều chỉ là thùng rỗng kêu to.

Có Thanh Mặc Nhan ở đây, tiểu nha đầu này chính là vương pháp.

"Nhị gia, chúng ta cũng coi như là có quen biết, hảo tụ hảo tán (*). Đừng để chút tình nghĩa cuối cùng cũng không còn." Ngũ công tử cười lạnh nói.

(*) Hảo tụ hảo tán: gặp mặt hay chia tay đều tiêu sái thoải mái

Không phải là một tờ hưu thư thôi sao, nhị thiếu gia gầm lên một tiếng: "Mang bút mực đến đây!"

Hắn thật sự không muốn nhìn hai người trước mặt này thêm một giây phút nào nữa.

Hưu thư viết xong, hắn trực tiếp ném xuống đất, hầm hầm xoay người vào phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Ngũ công tử không để bụng, khom lưng nhặt hưu thư lên, thi lễ với Như Tiểu Lam: "Việc hôm nay đa tạ quận chúa."

Như Tiểu Lam cũng không để ý đến lời khách sáo đó, chỉ cần mỗi ngày nhị thiếu gia đều sống không thoải mái, nàng liền vui vẻ.

Tiễn bước Ngũ công tử, nàng về sân.

Không đợi nàng ngồi xuống ghế nóng mông, liền nhìn thấy Trường Hận vào cửa.

"Thiếu khanh đại nhân trở về rồi sao?"

"Thanh Mặc Nhan?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói: "Mấy ngày nay hắn vô cùng bận rộn, không phải đang ở Đại lý tự sao?"

Thanh Mặc Nhan nói là tiếp nhận một vụ án đặc biệt, liên tiếp ba ngày đều chưa thấy về phủ.

Trường Hận cả kinh, thuận thế bưng kín miệng.

Như Tiểu Lam thấy nàng muốn đi, liền kéo lấy y phục của nàng: "Rốt cuộc là chuyện gì, Thanh Mặc Nhan đi đâu? Hắn không phải ở Đại lý tự sao, ngươi không gặp hắn?"

Đối mặt với hàng loạt nghi vấn, Trường Hận mặt khổ.

Mấy ngày nay nàng vội vàng điều tra chuyện bột phấn bên trong lễ vật Vu Nguyên Quân mang đến, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lần này rời thành lại không nói cho Như Tiểu Lam biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui