Tang Cảnh Vân đứng ở cửa nhà mình, nhìn khu ổ chuột Thượng Hải xưa chỉ cách một con sông.
Nơi đó nhà cửa san sát, xây không ít "cổn địa long".
Cái gọi là cổn địa long, là nhà lều dùng trúc làm khung, cỏ tranh làm nóc nhà.
Loại nhà lều này chỉ cao hơn một mét, người ở bên trong căn bản đứng không thẳng, chỉ có thể nằm trên đất ngủ.
Hoàn cảnh ở nhà lều vô cùng kém, còn không có chút an toàn nào đáng nói, không cách nào phòng trộm.
Nhưng mà người ở nhà lều, ban ngày hoặc là làm cu-li hoặc là kéo xe kéo, làm từ sáng sớm đến trời tối, cũng chỉ đủ kiếm được ấm no, bọn họ không có đồ vật để cho người ta trộm cướp, cũng không có sức lực bắt bẻ hoàn cảnh sinh hoạt.
Đây là khu ổ chuột của thời đại này, hoàn cảnh nơi này còn tệ hơn cả khu ổ chuột kém phát triển mà đời trước Tang Cảnh Vân đã thấy trong video.
Nhà ở những khu ổ chuột ở đời sau tốt xấu gì cũng có mái nhà bằng sắt, những hộ nhà lều bên kia bờ sông, nóc nhà đều là cỏ tranh.
Nhìn thấy tất cả, nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, ngực Tang Cảnh Vân như rơi xuống một tảng đá lớn.
Lòng cô nặng trĩu, phổi cũng bị đè ép, làm cho cô không thở nổi.
Cô may mắn, còn không có xuyên đến khu ổ chuột, nhưng tình huống gặp phải cũng không ổn.
Đây là vùng ngoại thành thị trấn Thượng Hải năm 1916, mà Tang Cảnh Vân, cũng không phải là người sinh ra và lớn lên ở thời đại này, cô đến từ thế kỷ 21.
Cô là lứa 9x, bởi vì sinh ra ở nông thôn, khi còn bé gia cảnh không tốt lắm, nhưng cha mẹ cô đều có thể liều mạng, đến khi cô học tiểu học, trong nhà đã không còn thiếu tiền.
Cha mẹ cô bận làm ăn, không có thời gian quản cô, chỉ cho cô tiền.
Đợi đến khi cô lên cấp hai, việc làm ăn của cha mẹ cô càng làm càng tốt, lại ly hôn lập gia đình mới, cho cô càng nhiều tiền, đối với việc học tập của cô lại mặc kệ không hỏi.
Cũng may cô không có học cái xấu, chỉ thích xem các loại truyện tranh tiểu thuyết.
Lúc tiểu học, cô đã đọc rất nhiều sách, đến cấp hai, càng là không thể vãn hồi, sau khi đọc sách, bắt đầu sáng tác tiểu thuyết của mình.
Tiểu thuyết đầu tiên cô viết đã may mắn xuất bản, sau đó, con đường sáng tác của cô cũng cứ thế kéo dài.
Cha mẹ cô áy náy với cô, khi cô trưởng thành đã mua nhà cho cô, còn đưa cho cô một khoản tiền, sau khi tốt nghiệp, cô không có áp lực kinh tế, liền thuận lý thành chương, thành một tác giả toàn thời gian.
Trước khi xuyên qua, cô ngoài ba mươi, đã là tiểu thuyết gia có chút danh tiếng trên mạng.
Cô rất hài lòng với cuộc sống có tiền lại nhàn rỗi của mình, chưa từng nghĩ tới nghỉ hè ra ngoài du lịch tránh nóng, lại gặp phải tai nạn xe cộ.
Khi tỉnh lại, cô đã trở thành tiểu thư của một thương nhân nghèo túng thời kỳ đầu Dân quốc.
Nghèo túng cũng không đủ để hình dung nhà cô, bây giờ nhà cô chỉ có bốn bức tường, còn nợ bên ngoài, nguyên nhân cũng là vì cô có một người cha đánh bạc còn hút thuốc phiện.
Tang Cảnh Vân xuyên tới đã hai ngày, tiếp thu ký ức nguyên chủ, đã hiểu rõ tình huống của nguyên chủ và Tang gia.
Tang gia nguyên quán ở Gia Hưng, trước kia cũng coi như là đại hộ nhân gia, thu mua tơ thô ở nông thôn đưa đi bán ở Thượng Hải để kiếm sống.
Năm 1860, quân Thái Bình đánh tới Gia Hưng, tổ tiên Tang gia và xưởng tơ bị đốt cháy hầu như không còn, người Tang gia cũng chết không ít.
Năm ấy, Tang Nguyên Thiện - ông nội của Tang Cảnh Vân 24 tuổi, đã cưới em gái họ làm vợ, sinh ra một người con gái.
Cha mẹ em dâu của Tang Nguyên Thiện, còn có con gái nhỏ tuổi đều qua đời trong tai họa đó, chỉ có ông ấy và vợ tránh được một kiếp, đi Thượng Hải kiếm ăn.