Nguyên chủ có quan hệ rất tốt với ông nội, cô ấy kéo theo thân thể bị bệnh tham gia tang lễ của ông nội, ngày đêm khóc lóc, rốt cuộc, sau tang lễ của ông nội, một trận sốt cao liền đi đời nhà ma.
Sau đó, Tang Cảnh Vân tỉnh lại trong thân thể này.
Tang Cảnh Vân biết mình đã không thể quay về.
Sau này, cô sẽ phải sống ở thời đại này.
Quay đầu lại, Tang Cảnh Vân nhìn căn nhà nhỏ Tang gia thuê.
Tòa nhà này so với những nhà lều ở bờ sông bên kia thì tốt hơn rất nhiều.
Tường vây cao hơn hai mét vây quanh một mảnh đất đại khái một trăm hai mươi mét vuông, trong tường vây, phía nam là một cái sân ước chừng năm mươi mét vuông, phía bắc thì xây hai gian phòng lớn hướng nam, phía trên mỗi gian phòng còn đều có một lầu các.
Hai gian phòng lớn kia, một gian dùng để đãi khách dùng cơm, gian còn lại được chia thành hai gian, chia ra cho vợ chồng Tang Học Văn và Tang Tiền thị ở, về phần mấy đứa nhỏ bao gồm cả Tang Cảnh Vân ở trong đó thì ở trên lầu các.
Hôm nay, vừa vặn là ‘đầu thất’ của Tang Nguyên Thiện.
Tang gia bây giờ, còn có bảy nhân khẩu.
Lớn tuổi nhất là bà nội Tang Tiền thị của Tang Cảnh Vân, năm nay Tang Tiền thị năm mươi chín tuổi, là một bà lão tráng kiện.
Năm nay Tang Học Văn ba mươi bốn tuổi, là một người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt, dáng vẻ gầy trơ xương.
Vợ của Tang Học Văn, Lục Doanh năm nay ba mươi ba tuổi, là một người phụ nữ chân nhỏ nhắn, tướng mạo thanh tú.
Hai người sinh hai con trai hai con gái, Tang Cảnh Vân là trưởng nữ, năm nay mười sáu tuổi, phía dưới còn có em trai thứ hai Tang Cảnh Anh mười ba tuổi, em trai thứ ba Tang Cảnh Hùng mười tuổi, cùng em gái năm tuổi Tang Cảnh Lệ.
Tang Cảnh Vân chậm rãi đi trở về, đi vào nhà chính dùng để đãi khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong hướng nam, bày một cái bàn gỗ lim cũ đã què một chân, dùng ngói lót dưới góc bàn, bên trên có di ảnh của Tang Nguyên Thiện, cùng một bát cơm tẻ.
Thời đại này, tang lễ của người có tiền cực kỳ long trọng.
Lúc nguyên chủ còn nhỏ, Tang Nguyên Thiện từng dẫn nguyên chủ đi tham gia tang lễ của bạn thân ông ấy, người ta dùng lụa trắng hóa trang vài đạo linh môn, ban ngày mời dàn nhạc của cô nhi viện không ngừng tấu nhạc, buổi tối mời gánh hát Việt Kịch hát hí khúc, muốn náo nhiệt cho đến đầu thất.
Lúc đó Tang gia còn chưa suy tàn, Tang Nguyên Thiện chỉ vào tang lễ, nói với nguyên chủ: "A Vân, tương lai ta qua đời, cũng phải làm như vậy.
"
Tang Nguyên Thiện rất coi trọng tang lễ của mình, ông ấy chụp di ảnh trước, còn sớm dùng gỗ tốt nhất đánh cho mình một cái quan tài, trên đó chỉ riêng đồng thau đã dùng hai mươi cân.
Đáng tiếc, vì giúp Tang Học Văn trả nợ, cỗ quan tài này bị Tang Nguyên Thiện đem đi cầm.
Bảy ngày trước Tang Nguyên Thiện qua đời, chỉ có một cái quan tài mỏng, chôn cất qua loa, nếu không phải có bạn bè trên thương trường Tang Nguyên Thiện hỗ trợ, sợ là ngay cả đất chôn Tang Nguyên Thiện cũng không có.
Tang Tiền thị từ bên ngoài đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cháu gái ngơ ngác nhìn di ảnh của Tang Nguyên Thiện.
"A Vân, sức khỏe con vẫn chưa khỏe, vào trong phòng ngồi đi.
" Giọng nói của Tang Tiền Thị vang lên.
Tuổi của Tang Tiền thị không nhỏ, tướng mạo của bà bình thường, nhưng thân thể lại cực kỳ to lớn, luận khí lực, còn lớn hơn cả người đàn ông cả ngày hút thuốc như Tang Học Văn, từ khi chuyển tới đây, việc tốn thể lực trong nhà đều do bà ấy làm.
"Bà nội, con vào nhà ngay đây.
" Tang Cảnh Vân dùng tiếng địa phương trả lời, đi vào trong nhà.
Trong nhà chính, mẹ Lục Doanh của cô cầm một cái kim khâu khay đan, đang thêu thùa may vá, em gái Tang Cảnh Lệ của cô đang ở bên cạnh, loay hoay với một tấm vải vụn.
Tang Cảnh Vân ngồi xuống ghế trúc ở góc tường, một trận khí hư.
Nguyên chủ thân thể này của cô từ nhỏ đến yếu ớt, mấy ngày hôm trước lại bệnh nặng một trận, thế cho nên lúc cô vừa xuyên đến, không thể rời giường, hôm nay thật vất vả mới dậy, cũng đi ba bước liền thở dốc.
Thân thể này, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.
Tang Cảnh Vân nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông tai to mặt lớn, mang theo hai gã sai vặt từ bên ngoài đi vào.
Người này sau khi vào cửa, đầu tiên là nhìn sân, lại dùng chân đá đá tường sân.
Giày da của hắn cạo xuống một lớp bùn từ trên tường viện đắp đất, hắn nhấc chân lau lên ống quần gã sai vặt phía sau, miệng đầy ghét bỏ: "Đời này của Tang thiếu, sợ là chưa từng ở trong viện như vậy? Thật đúng là chịu uất ức lớn.
"