Ta Ở Đầu Cầu Nại Hà Mở Tửu Quán


Vọng Ương cởi trói cho Cố Chước Hoa, từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên đầu Cố Chước Hoa, để lộ khuôn mặt thanh tú của cô nương.


Người sau khi chết, bất kể trên đời chịu thương tích gì, khi biến thành hồn ma, vết thương trên cơ thể sẽ lành lại nhưng chỉ là lành lại trên bề mặt.


Cảnh tượng thảm khốc khi chết giống như một căn bệnh trên người quỷ hồn, có thể phát tác bất cứ lúc nào.


Vọng Ương cất khăn: "Sao nàng lại khổ như vậy?"

Cố Chước Hoa nắm lấy tay áo Vọng Ương: "Vọng Ương ca ca ở đâu, ta ở đó, lên tận trời xanh xuống tận suối vàng ta đều đi theo chàng.

"

Tống Ngọc Bi bước vào phòng trong, cắt ngang lời đối thoại của hai người, đôi mắt tĩnh lặng như nước nhìn chằm chằm Vọng Ương: "Đừng quên lời ngươi đã hứa với ta.

"

"Còn nữa, ở Quỷ giới, đừng tùy tiện nói ra tên của mình ở nhân gian, đặc biệt là những tiểu quỷ mới đến Quỷ giới chưa được mấy ngày như các ngươi, nếu để những con quỷ khác biết được tên của các ngươi ở nhân gian, lũ quỷ đó sẽ nghĩ mọi cách để thay thế tên của các ngươi, đầu thai chuyển kiếp, đến lúc đó các ngươi chỉ có thể ở lại Quỷ giới này thay chúng chịu tội.


"

"Tiếp nữa, chúng sẽ nghĩ mọi cách để biết được tên của người thân các ngươi, đoạt xá thân thể người thân các ngươi, nếu không muốn cả nhà sớm đoàn tụ ở địa phủ thì đừng tiết lộ tên thật của mình ở Quỷ giới.

"

Vọng Ương nói: "Tên sư phụ nói cho ta là tên giả sao?"

Tống Ngọc Bi nghe Vọng Ương gọi mình là sư phụ một cách hiểu chuyện như vậy, nhướng mày, cười nói: "Sư phụ nói cho đồ đệ tên thật thì đương nhiên không phải là giả.

"

Một con quỷ già mưu mô xảo quyệt như Tống Ngọc Bi, có thể nói tên thật cho mọi người biết thì người thân của nàng ở nhân gian e rằng đã chết từ trăm ngàn năm trước, mà nàng lại không thể luân hồi chuyển kiếp nên mới thoải mái nói tên cho họ biết như vậy.


Vọng Ương nghĩ tới đó không khỏi toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến việc hắn đã vô tư nói tên mình cho Tống Ngọc Bi biết, lỡ như Tống Ngọc Bi thay thế tên hắn, chuyển kiếp đầu thai thì hắn sẽ phải ở lại Quỷ giới mãi mãi.


Nhưng trực giác của hắn lại cho rằng Tống Ngọc Bi không phải là người như vậy, còn nguyên nhân thì có lẽ là do một cảm giác kỳ lạ nào đó.



Tống Ngọc Bi chặn trước mặt hai người, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Cố Chước Hoa, Cố Chước Hoa bị nàng nhìn lạnh lùng, sau lưng như có từng trận gió lạnh thổi qua.


"Cố Chước Hoa, ngươi có nguyện vọng gì chưa thực hiện, ta có thể giúp ngươi thực hiện.

" Tống Ngọc Bi nhàn nhạt nói.


Nguyện vọng? Cố Chước Hoa cúi đầu nhìn bộ áo cưới đỏ trên người, ánh mắt nhìn về phía Vọng Ương, nói: "Ta muốn gả cho Vọng Ương ca ca.

"

Tống Ngọc Bi nhìn bộ áo cưới trên người nàng: "Kiếp trước ngươi công đức viên mãn, kiếp sau ắt có phúc báo, thời gian ngươi lưu lại Quỷ giới chỉ có ba ngày, ta có thể tổ chức một hôn lễ cho ngươi và Vọng Ương, thế nào?"

Quỷ giới không phải là nơi tốt để ở, công đức tích được ở nhân gian càng nhiều thì thời gian đầu thai càng ngắn, ngược lại, những người tạo nghiệp ở nhân gian càng nhiều thì thời gian đầu thai càng dài nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều, dù sao chỉ cần đầu thai trước thời hạn đầu thai là được.


Cố Chước Hoa nhìn Vọng Ương.


Đây là nguyện vọng của Cố Chước Hoa, Vọng Ương dù thế nào cũng không thể từ chối, hắn gật đầu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận