Ta Ở Đầu Cầu Nại Hà Mở Tửu Quán


"Ta và Vọng Ương ca ca từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng hồi nhỏ ta chưa từng gặp hắn, mãi đến năm đó hắn thi đỗ thám hoa, cưỡi ngựa diễu hành, ta dẫn theo nha hoàn lén ra khỏi phủ, chạy đến phố Trường An để xem hắn mới coi như chính thức gặp mặt, nhưng cũng chỉ là ta nhìn thấy hắn.

"

"Sau đó trưởng bối trong nhà cũng dẫn chúng ta gặp nhau vài lần, nhưng cũng chỉ là vài lần mà thôi, chẳng qua ta biết sau này bất kể có gặp mặt hay không, gặp mặt bao nhiêu lần, ta đều sẽ yêu hắn, hắn đi đâu ta sẽ theo đó.

"

Cố Chước Hoa nói những lời này mang theo ý cười, khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, biểu cảm hạnh phúc: "Bây giờ ta cuối cùng cũng sắp được gả cho hắn, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.

"

Ánh mắt nàng ta nhìn vào đôi mắt của Tống Ngọc Bi trong gương đồng: "Chưởng quầy từng có người thương không?"

Tống Ngọc Bi không ngờ Cố Chước Hoa sẽ hỏi nàng câu này, nàng quay người đi chỉnh lại tóc mai bên tai Cố Chước Hoa, trong gương đồng không còn bóng dáng của nàng: "Chưa từng có.

"

Tương Quy từ bên ngoài đi đến cửa nói: "Khách khứa đến gần đủ rồi, giờ lành cũng sắp đến, mọi người đều đang chờ tân nương.

"

Tống Ngọc Bi lấy chiếc khăn voan đỏ thẫm trùm lên đầu Cố Chước Hoa, đỡ tay nàng ta: "Đi thôi, đến giờ rồi.

"


Khách khứa chật kín cả tửu quán, bên ngoài còn bày thêm mấy bàn, trong tiếng ồn ào xen lẫn vài câu đối thoại lớn tiếng: "Chưa từng nghe nói chưởng quầy của tửu quán Nại Hà này có người thân nào!"

"Ngươi không biết sao, đó là đồ đệ mới nhận của nàng hôm qua.

"

"Ồ, ra là vậy, người này lạnh lùng vô tình, không ngờ lại nhận đồ đệ, còn bỏ tiền cho đồ đệ cưới vợ, thật khiến người ta kinh ngạc.

"

Vọng Ương nghe thấy lời đối thoại của họ, ngẩng đầu nhìn về phía đó, vừa vặn nhìn thấy Tống Ngọc Bi dẫn Cố Chước Hoa đi ra từ sân sau.


Cố Chước Hoa mặc bộ đồ cưới trước khi chết, vết máu trên đó đã được giặt sạch, những đường thêu tinh xảo dưới ánh đèn vàng mờ ảo trông vô cùng đẹp mắt.


Ánh mắt của Vọng Ương chạm vào ánh mắt của Tống Ngọc Bi, nàng vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt như một hồ nước tĩnh lặng, không gợn sóng.


Tương Quy kéo Tống Ngọc Bi ngồi xuống: "Ngươi là sư phụ của tân lang, theo lẽ thường thì một ngày làm thầy, cả đời làm cha, cha mẹ của hai tân nhân đều không có mặt, ngươi nên ngồi vào chỗ trên, nhận lễ bái của tân nhân.

"

Tống Ngọc Bi bị Tương Quy kéo ngồi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn, Vọng Ương mặc một bộ đồ cưới thô kệch vẫn tôn lên dáng người cao ráo như ngọc, ngũ quan anh tuấn, khí chất phi phàm.



Tương Quy nói: "Nhất bái thiên địa.

"

Vọng Ương kéo dải lụa đỏ, cùng Cố Chước Hoa quay mặt về phía khách khứa, ánh mắt nhìn thẳng ra cánh cửa lớn mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy bầu trời của Quỷ giới u ám đen kịt, không thích hợp để thành thân.


"Nhị bái cao đường.

"

Vọng Ương dẫn Cố Chước Hoa quay người lại, ánh mắt Tống Ngọc Bi đăm đăm nhìn hắn, như đang xuyên qua hắn để nhìn người nào đó.


"Phu thê đối bái.

"

Vọng Ương quay người lại, trước mắt chỉ toàn màu đỏ, hắn cúi người, đầu chạm vào đầu Cố Chước Hoa.


Đột nhiên có một luồng sức mạnh to lớn đẩy hắn và Cố Chước Hoa ra, hắn đâm vào một vị khách bên cạnh, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu tươi.


Chỉ thấy giữa không trung hiện lên một hàng chữ vàng, những vị khách xung quanh bàn tán xôn xao: "Người nam này vậy mà đã từng thành thân ở Quỷ giới, chưa đoạn tuyệt mối nhân duyên trước lại muốn cưới vợ khác!"

Vọng Ương khó hiểu, nhìn lên hàng chữ hiện giữa không trung.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận