Ta Ở Đầu Cầu Nại Hà Mở Tửu Quán


Vọng Ương cũng từ đó mới biết, tửu quán Nại Hà là một pháp khí trong tay Tống Ngọc Bi.


Vọng Ương sắp xếp ổn thỏa cho Cố Chước Hoa, trở về phòng mình ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, mãi lâu sau vẫn không ngủ được liền nghĩ đến việc ra sân đi dạo.


Hắn dừng bước, Tống Ngọc Bi đang dựa vào gốc cây quế duy nhất trong sân, màn đêm phủ lên người nàng một lớp sương đen mỏng, cả người nàng chìm trong sương đen trông vô cùng cô đơn.


Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Ngọc Bi ngẩng đầu nhìn người đến, không nói gì.


Vọng Ương mở lời trước: "Sư phụ.

"

Tống Ngọc Bi uống một ngụm rượu: "Sao thế? Không ngủ được.

"

"Vâng.

"

"Phụ tấm chân tình của tiểu cô nương kia nên không ngủ được?"

"Ta và Chước Hoa từ trước đến nay là tình thân còn hơn tình yêu nam nữ, thành thân với nàng cũng chỉ là để nàng yên tâm đầu thai.

" Vọng Ương giải thích.


Ánh mắt hắn dừng lại trên cây quế đó, dường như có thể ngửi thấy hương hoa quế trong không khí.


"Sư phụ có biết cách nào tìm được người có duyên với mình ở Quỷ giới không?"


Tống Ngọc Bi đặt bình rượu xuống: "Sao thế, muốn tìm thê tử của ngươi?"

Từ thê tử này đối với Vọng Ương mà nói rất xa lạ, nhưng đúng là nên gọi như vậy, hắn gật đầu.


"Nếu đã biết có sự tồn tại của người này thì không thể coi như không biết gì.

"

Tống Ngọc Bi nói: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi tìm được thê tử kiếp trước của ngươi, ngươi sẽ thế nào?"

"Tìm được nàng, giải quyết xong chuyện nhân duyên.

" Vọng Ương đáp.


"Giải quyết thế nào?"

"Để nàng quyết định.

"

Tống Ngọc Bi nở một nụ cười chế giễu: "Ngươi thật độ lượng, nhưng ngươi không tìm được nàng ta đâu.

" Nàng quay người về phòng, Vọng Ương tiến lên một bước kéo lấy tay áo nàng.


Tống Ngọc Bi cụp mắt xuống, nhìn bàn tay Vọng Ương nắm lấy tay áo mình.


Họa tiết hoa bỉ ngạn phức tạp cọ xát vào bụng ngón tay hắn, Tống Ngọc Bi nhìn bàn tay hắn, trong lòng dâng lên từng đợt căng thẳng, Vọng Ương vội vàng buông tay.


"Tại sao không tìm được?" Vọng Ương hỏi.



"Đương nhiên là vì ta không có cách.

" Tống Ngọc Bi nhướng mày: "Cái đầu gỗ này, ngươi có thật là thám hoa lang của nhân giới không?"

Mặt Vọng Ương lập tức đỏ lên, hắn ngây ngô "Ừm" một tiếng, đến cả vành tai cũng đỏ bừng.


Tống Ngọc Bi biến ra một khối Huỳnh Thạch ném vào lòng Vọng Ương: "Ngày mai tìm một tiệm may, may một bộ quần áo vừa vặn, giặt sạch bộ quần áo trên người này trả lại cho ta.

"

Lúc này Vọng Ương đang mặc một bộ trường bào thẳng màu đen tuyền, thắt lưng bằng ngọc bích tôn lên khuôn mặt hắn như ngọc như ngà, dáng vẻ thanh cao như hạc.


"Sư phụ sao lại có quần áo nam tử?" Vọng Ương hỏi.

Hắn mặc bộ quần áo này không ngờ lại vừa vặn, nếu không phải biết Tống Ngọc Bi sẽ không chuẩn bị quần áo cho hắn, hắn đã suýt nghĩ là nàng cố ý chuẩn bị cho hắn rồi.


"Đêm nay ngươi nói hơi nhiều.

"

Vọng Ương xấu hổ, nhất thời luống cuống tay chân.


"Đây là quần áo của phu quân ta.

"

"Không biết phu quân của sư phụ hiện giờ ở đâu?" Vọng Ương chưa từng nghĩ Tống Ngọc Bi sẽ có phu quân, trong lòng thầm kinh ngạc, không nhịn được hỏi.


Tống Ngọc Bi liếc Vọng Ương một cái, không so đo, giơ tay lên đặt lên ống tay áo Vọng Ương, nàng vuốt ve họa tiết hoa bỉ ngạn màu tối trên vải.

Lúc này Vọng Ương mới phát hiện, quần áo hắn và Tống Ngọc Bi mặc là một bộ.


Tống Ngọc Bi khẽ mở môi đỏ nói: "Chết rồi.

"

Vọng Ương nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ nói: "Sư phụ xin nén bi thương, đợi mua được quần áo, ta sẽ giặt sạch quần áo này trả lại cho sư phụ.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận