- Chúng ta đến thương lượng một chút, ngươi tạm thời ở lại bộ lạc của chúng ta đi.
Vưu Hi Nhĩ chưa từng gặp ai khiêu chiến với khỉ vân như hắn.
Nhưng thấy giữa lông mày hắn đều là sự tự tin, hắn lại không có một chút tức giận nào, ngược lại là suy nghĩ một hồi với hắn, sau đó tìm ra con đường sống để trao đổi.
- Cũng có thể, nhưng hiện tại người của bộ lạc ta vẫn còn ở trong sơn động, không ai chiếu cố đâu.
Mặc Anh thông qua một câu nói này, hoàn toàn khẳng định địa vị của Vưu Hi Nhĩ ở bộ lạc này rất cao, vì vậy nhẹ nhàng nói ra yêu cầu của mình.
- Đệ đệ, chúng ta thương lượng với đại tế trước đã, sau đó mới có thể quyết định, không thể đồng ý ngay lúc này được.
khỉ vân lo lắng nhìn Vưu Hi Nhĩ, sợ hắn bị con người trước mắt này nói mấy câu liền hống hách đến một ngụm đồng ý.
- Trước tiên chúng ta thử xem biện pháp của hắn có hữu dụng hay không, nếu thật sự có thể giải quyết vấn đề khó khăn mà chúng ta gặp phải nhiều năm, đừng nói là không có nơi ở, cho dù là vào lúc mùa khô, phân một ít đồ ăn cho các ngươi, ta cũng rất nguyện ý thuyết phục Đại Tư Tế.
Một câu cuối cùng, hắn cố ý nói cho Mặc Anh nghe.
Mặc Anh không bảo đảm, hắn cũng không chuyển biến thái độ, chỉ phân phó, rất nhanh, trong phòng ốc phía bắc bộ lạc này đã có ngọn lửa bốc cháy lên.
Mặc Anh dặn dò vài câu, sau đó đi theo Vưu Hi Nhĩ tới phòng ốc của hắn.
Nhìn thấy phòng của hắn có chiến sĩ cấp 3 trở lên, hắn không nhịn được lông mày hơi nhíu lại, đi theo phía sau Vưu Hi Nhĩ, tiến vào phòng.
- Tất cả da thú của ta đều là ướt, nếu ta vẫn luôn ở trong phòng ấm áp này đợi, không đổi da thú thì ta sẽ sinh bệnh.
Hắn không coi mình là người ngoài, nhìn thấy trên bàn có nước ấm, uống một ngụm, lại đưa ra yêu cầu của mình với Vưu Hi Nhĩ.
Vưu Hi Nhĩ hơi nhíu mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, đã từ bên cạnh phòng lấy ra một khối da thú, ném vào trên người hắn.
- Trong lòng ngươi là thứ gì? Vì sao ta cảm nhận được sinh mệnh của hắn đang dao động, lại không biết hắn là thú gì.
Khi Mặc Anh tiếp nhận da thú, Vưu Hi Nhĩ giống như là đang nhìn quái vật, nhìn từ trên xuống dưới Mặc Anh, sau đó ánh mắt tinh chuẩn nhìn vào trong lòng Mặc Anh.
Hắn vừa nói xong, Phỉ Lạc Tư vẫn luôn cuộn tròn trong lòng ngực Mặc Anh, hấp thu lực lượng yếu ớt trong cơ thể hắn lộ ra cái đầu nhỏ.
Đồng tử màu vàng của hắn nhìn lướt qua vị trí của mình, sau đó đặt móng vuốt lên trên da thú của Mặc Anh, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy một cái, dừng ở đỉnh đầu của Mặc Anh.
- Đây là đệ đệ của ngươi sao? Thoạt nhìn rất nhỏ.
Vưu Hi Nhĩ không ngờ rằng trong lòng Mặc Anh lại còn có một con mèo nhỏ to bằng bàn tay.
Hắn đầy mặt nghi hoặc nhìn Mặc Anh, ngữ khí lạnh xuống.
- Đệ đệ của ngươi nhỏ như vậy, sao ngươi có thể mang theo hắn ra ngoài, làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Thú nhân ấu tể rất suy yếu, mỗi một bộ lạc, chỉ cần không phải là ấu tể mất đi cha mẹ thì đều có thể được chiếu cố rất tốt.
Hắn thật sự không ngờ Mặc Anh làm ca ca như vậy lại sẽ làm đệ đệ của mình cùng hắn mạo hiểm.
- Con này! Mặc Anh cảm nhận được trọng lượng trên đỉnh đầu, nghĩ đến mình lại hoàn toàn xem nhẹ hắn trong lúc bận rộn, vẻ mặt hắn đã có chút đen.
Chỉ vì sau khi tới rừng rậm bị bỏ hoang, hắn vội vàng đàm phán với người của bộ lạc Linh Cẩu, căn bản là không có thời gian bận tâm Phỉ Lạc Tư.
Nhưng mà hắn cẩn thận nhớ lại một chút, phát hiện hôm qua khi mình thay trang phục da thú mới thì cũng không phát hiện tung tích của hắn, hiện tại hắn lại từ trong lòng ngực của mình đi ra, hắn không thể không hoài nghi là Phỉ Lạc Tư sử dụng biện pháp gì đó làm cho hắn xem thường hắn.
.