Ta Ở Dị Thế Làm Tộc Trưởng


- Cho dù hắn không phải người của bộ lạc, thiên phú của hắn cũng đủ để cho hắn trở thành đại tư tế của chúng ta.

Mộ Hoa không kéo được Tuyết Linh, chỉ có thể lạnh lùng trả lời nghi ngờ của nàng.

- Ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào?Tuyết Linh rống to với nàng.

Mặc Anh ngữ khí đạm nhiên nói:- Còn có thời gian ba tháng, ngươi có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này, dạy cho ngươi thứ gì đó mà lão sư của ngươi dạy cho ngươi, thông hiểu đạo lí, lại cùng hắn ganh đua cao thấp.

Tuyết Linh đã xem qua năng lực trị liệu của chiến sĩ Phỉ Lạc Tư, đương nhiên hiểu rõ mình kém hơn hắn.

Nhưng mà cô không cam lòng vị trí của Đại Tư Tế, cô không muốn bị người khác nhìn thấy.

Nàng đang muốn mở miệng đồng ý khiêu chiến này.


Giọng điệu của Mộ Hoa lập tức lạnh như băng:- Đủ rồi! Chính mình có mấy cân mấy lượng, nếu ngươi không rõ ràng thì ta có thể nhắc nhở ngươi.

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyết Linh, chỉ cảm thấy nàng thật sự là quá coi trọng mình.

- Là trưởng bối, hắn trở thành đại tư tế, ta không có ý kiến, Tuyết Linh có cũng là bởi vì nàng đang mơ tưởng hão huyền.

Dừng một chút, âm điệu của nàng trở nên ngẩng cao.

- Khi sư phụ dạy lý luận dược liệu cho chúng ta, Tuyết Linh vẫn luôn dùng thủ đoạn gian dối.

Ngay cả lúc này, bộ lạc chúng ta gặp tai nạn, nàng cũng trốn ở sau lưng, một chút vội cũng không giúp.

Nếu nàng trở thành người của Đại Tư Tế chúng ta thì sẽ chỉ làm người của bộ lạc chúng ta trở thành nô lệ của nàng, nàng mới nguyện ý câu thông với thiên thần.

Một tiếng nổ lớn vang lên, đột nhiên hắn nhớ tới.

Mộ Hoa sờ soạng gương mặt đã sưng đỏ của mình một chút, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn Tuyết Linh:- Ta nói dối trước giờ vẫn không có một câu nào sai lầm.

- Mộ Hoa, ngươi chính là đố kỵ ta.

Tuyết Linh tức giận đến cả người run rẩy, nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Hoa, đáy mắt xẹt qua một tia oán độc:- Ta thật sự không ngờ rằng ngươi lại có lòng đố kị với ta, đến lúc này, lại có thể làm cho ngươi nói dối.

Tay trong tay áo nắm chặt, nàng hung hăng hút một cái mũi, uỷ khuất nhìn gia gia của hắn, chờ đợi hắn có thể nói giúp mình một lời.

Gia gia của nàng coi trọng nàng vốn là bởi vì thiên phú của nàng.


Vừa nghe nói ngày thường nàng học cũng không học, thái độ của hắn đã thay đổi rất lớn.

Nhưng đối mặt với đôi mắt mang theo ý khóc của Tuyết Linh, hắn cũng không thể từ chối thẳng thừng được, chỉ có thể thử hỏi một chút dược lý, chờ đợi nàng có thể trả lời vừa lòng.

Kết quả, nàng ấp úng cả buổi trời, chỉ trả lời không ra.

Gia gia của hắn thật sự là quá thất vọng rồi.

Hắn không nhịn được cảm thán nói:- Ngươi luôn miệng nói phải làm đại tư tế, nhưng vì sao đơn giản nhất, ngươi cũng không biết à? Ngày bình thường ngươi đi theo bên cạnh đại tư tế đều học chút gì đó nha? Cũng chỉ là thủ đoạn gian dối thôi à?Nghĩ đến rất nhiều người trong bộ lạc phía trước còn ký thác kỳ vọng cao với nàng, trong lòng hắn đã có một luồng khí tức giận dữ.

- Người nên có tự hiểu lấy, ngươi thật sự là! Hắn còn chưa nói hết câu thì Tuyết Linh đã không chịu nổi sự chỉ trích như vậy, khóc một tiếng rồi rời đi.

Mộ Hoa nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt có chút không đành lòng.

Nhưng các nàng lại là đồng môn, nàng rất hiểu Tuyết Linh.

Vì bộ lạc, nàng cũng không nguyện ý Tuyết Linh kéo chân sau bộ lạc.


- Mặc Anh, tuy ta hơn ngươi mấy tuổi, nhưng ta tin tưởng người do ngươi đề cử nhất định có thể ở dưới sự lãnh đạo của ngươi, mang theo bộ lạc chúng ta ở đây hạnh phúc an khang.

Áp chế các loại suy nghĩ xuống, Mộ Hoa cười cười với Mặc Anh, sau đó rời đi.

- Cứ định như vậy đi.

Kiệt Nhược gia gia thở dài một tiếng.

Nhị Hắc vỗ bờ vai của hắn một cái, sau đó kêu Mặc Anh đi ra ngoài.

Đi tới bên ngoài sơn động, cảm nhận được mưa to, giữa lông mày hắn mang theo một chút u sầu:- Bộ lạc chúng ta không có muối, ta định chọn lựa mấy chiến sĩ đi ra ngoài, tìm bộ lạc khác để đổi muối.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận