Ta Ở Dị Thế Làm Tộc Trưởng


Gia gia của hắn đi tới là giải vây cho Tuyết Linh, hắn không ngờ rằng một mảnh hảo tâm của hắn lại làm Tuyết Linh oán giận như thế.

râu của hắn đều run rẩy:- Nha đầu này của ngươi thật sự là không thể dạy.

Mu Hoa, ngươi mang nàng về đi, để nàng suy nghĩ một chút xem rốt cuộc mình sai ở đâu.

Tuyết Linh không thể nhẫn nại được nữa, rống to về phía hắn:- Ta không sai, là ngươi cùng với tất cả trưởng bối có ác tâm.

Bỏ lại lời này, nàng nhanh chóng chạy về phía sơn động.

Trong lòng Mộ Hoa tức giận đến không chịu nổi, trên mặt không tự giác mà lộ ra vài phần:- Tuyết Linh này quá kỳ cục, cần phải giáo huấn nàng một trận, làm cho trí nhớ của nàng tăng lên.


Nếu không thì sau này khi bộ lạc bận rộn, nàng vẫn dùng thủ đoạn gian dối như cũ, sẽ làm một ít tiểu bằng hữu học cái xấu.

Gia gia của hắn cũng lo lắng:- Ngươi đi theo đi, mặc kệ thế nào, nhất định phải làm cho nàng hiểu rõ mọi người bận rộn, đều là vì bộ lạc, nếu nàng lại ỷ vào thân phận khi dễ người của bộ lạc thì chớ trách ta nhẫn tâm.

Hiện tại bộ lạc không chịu nổi tàn phá, Mộ Hoa đương nhiên sẽ làm cho Tuyết Linh hiểu rõ đạo lý này.

Bởi vậy, nàng nói với Mặc Anh một tiếng, sau đó trịnh trọng nói với Phỉ Lạc Tư xin lỗi, đuổi theo.

Phỉ Lạc Tư nhìn bóng dáng của nàng:- Nàng có ý tốt, chỉ sợ sẽ bị cái gọi là Tuyết Linh kia biến thành ác ý.

Mặc Anh nghe thế, tâm tình cũng không thay đổi chút nào:- Con người luôn phải trải qua một chút chuyện, mới có thể hoàn toàn trưởng thành.

Đương nhiên, một ít người là không đâm tường không quay đầu lại, ta cũng không thể hy vọng quá cao.

Gia gia của hắn nghe đến đó, có nghĩ thầm giúp Tuyết Linh nói cái gì, chính là nghĩ đến Tuyết Linh dạy mãi không sửa, hắn cũng chỉ có thể than một tiếng, tiếp tục bận rộn.

- Mặc Anh, ta không thích Tuyết Linh.

Nhìn thấy mọi người vội vàng khí thế ngất trời, Thuỷ Liễu gắt gao nắm chặt nắm đấm lại.


- Rõ ràng tuổi của Phỉ Lạc Tư nhỏ hơn nàng, thiên phú cũng cao hơn nàng, các tộc nhân đều tán thành hắn làm đại tư tế, nàng dựa vào cái gì còn xem thường Phỉ Lạc Tư? Coi thường ta?Nghĩ đến lời nói của Tuyết Linh, hắn cảm thấy mình thật uỷ khuất.

Mặc Anh dùng tay vỗ bờ vai của hắn một cái, ngữ khí nặng nề nói:- Không cần đặt lời của nàng ở trong lòng.

Ngươi không giống với hắn, ta tin tưởng không bao lâu nữa ngươi sẽ trở thành chiến sĩ, nàng chỉ có thể nhìn ngươi, hối hận không thôi đối với lời nói của mình.

Thuỷ Liễu nghe đến đó thì mặt lập tức đỏ lên:- Ngươi dạy ta công pháp tu luyện, đến bây giờ ta còn chưa nhập môn, ta cũng không biết khi nào mới có thể trở thành chiến sĩ đây?- Tốc độ và phản ứng của ngươi tốt hơn trước đó không ít, điều này đã nói rõ ngươi tu luyện có hiệu quả, sở dĩ không quá rõ ràng là bởi vì ngươi còn cần phải tăng cường sức lực để đột phá tầng chướng ngại kia.

Mặc Anh lại cho hắn thêm niềm tin.

Thuỷ Liễu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng là như thế này, vì vậy ý chí chiến đấu hiên ngang tiếp tục đào bùn đất.

Mặc Anh thấy vậy thì cười cười, sau đó đi đến chỗ khác.

Phỉ Lạc Tư đi theo phía sau hắn, chờ rời xa mọi người bận rộn, hắn nói:- Tuyết Linh kia tính khí không nhỏ, Mộ Hoa có chỗ tốt khác với nàng, ngươi không lo lắng sau này nàng lại gây ra chuyện gì làm cho ngươi khó có thể giải quyết.


- Lúc trước nàng được bảo vệ quá tốt, hiện tại không ai bảo vệ, nàng chỉ cần trải qua mấy lần suy sụp, nhất định sẽ hiểu rõ dựa vào chính mình mới có thể sống yên ở bộ lạc này.

Nếu không, mặc kệ nàng có thiên phú gì cũng chỉ là mất đi với mọi người.

Mặc Anh nhàn nhạt nói.

Phỉ Lạc Tư cười lạnh:- Ngươi hiểu rõ ý của ta, nhưng lại không trả lời, chẳng lẽ là muốn cho nàng ta mấy cơ hội, làm cho nàng ta trở thành đại tư tế của bộ lạc thay thế ta.

Mặc Anh dừng bước chân lại, khóe môi giơ lên:- Có cạnh tranh thì mới có vẻ đáng quý! Ngươi nói, có phải đạo lý này hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận