- Mặc Anh, có phải ta làm sai hay không?Mộ Hoa nhìn thấy Mặc Anh giúp xong thì vội vàng rời đi, vội vàng gọi hắn lại.- Ta và Tuyết Linh đã bái cùng một lão sư, bởi vì thiên phú bất đồng, ta thường xuyên bị lão sư phân phó chiếu cố nàng, mấy năm qua, ta đã quen với tính khí xấu của nàng.Nàng cắn môi một cái, hai tròng mắt dần dần đỏ đậm.- Lão sư xảy ra chuyện, ta rất thấp thỏm lo âu, nhìn thấy nàng, nghĩ đến lời của lão sư, ta cho dù không quen nhìn nàng thủ đoạn gian dối, ta cũng sẽ theo bản năng giúp nàng làm một ít chuyện có thể cho nàng.
Ta thật sự không ngờ rằng một mảnh hảo tâm của ta sẽ bị nàng coi là chuyện đương nhiên.
Thậm chí về chuyện về bộ lạc, ta cũng không ngờ nàng lại lười biếng như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bộ lạc.Nước mắt vô tri vô giác rơi xuống, nàng rất nhanh khóc như hoa lê dính hạt mưa.- Mặc Anh, thật xin lỗi, ta không nên che chở Tuyết Linh như vậy, làm nàng ngay cả sống cũng không muốn làm.Mặc Anh nghe ra trong giọng nói của nàng tự trách, trong lòng than một tiếng, trên mặt lại mang theo một nụ cười ôn nhu, yên lặng nhìn nàng.Cho đến khi nàng ngượng ngùng đưa tay lau nước mắt, hắn mới cười mở miệng nói:- Trước kia Tuyết Linh bị sủng ái quá mức, trong lúc đối mặt với hoàn cảnh không ai sủng ái, nhưng bảo vệ, nàng đương nhiên sẽ đặt tất cả quyến luyến lên trên người ngươi.
Ngươi làm tỷ muội tốt của nàng, nguyện ý cho nàng, sủng nàng là chuyện của ngươi.
Nếu nàng coi tất cả những chuyện này là lẽ thường, cũng không nguyện ý báo đáp, ngươi có thể buông tay thích hợp, làm nàng chậm rãi trưởng thành.Hơi dừng lại một chút, ngữ khí của hắn ôn nhu lại sủng nịch:- Ngươi là một nữ hài tử rất tốt, cũng là một tỷ tỷ rất làm người tin phục, bây giờ ngươi quan tâm nàng, để ý nàng, vì nàng che gió, là xuất phát từ trách nhiệm của một tỷ tỷ.
Cho dù buông tay, để nàng tự mình đâm tường nam quay đầu lại, các trưởng bối cũng sẽ khen ngợi ngươi, cũng sẽ không làm Tuyết Linh nhiều lần oán trách ngươi.Nói xong lời này, hắn đi vào như suy tư gì đó, dùng dị năng thúc sinh một bông hoa tươi, dừng ở sau tai nàng:- Đừng thương tâm, Tuyết Linh thiên phú tốt, không nên bị hoang phế như vậy.
Hiện tại nàng oán trách, sau này, sẽ biến thành cảm kích đối với ngươi.Mộ Hoa cảm thấy lời này của hắn có chút không thích hợp, chỉ là nghĩ đến tương lai của Tuyết Linh, nàng không nhịn được đều cân nhắc một chút Mặc Anh nói, cảm thấy rất có đạo lý, nàng liền gật đầu, trực tiếp đi tìm Tuyết Linh.Phỉ Lạc Tư nhìn bóng dáng của nàng, cười nhạo với Mặc Anh một tiếng:- Mộ Hoa thoạt nhìn xử sự ổn trọng, không ngờ nàng lại là một người nội tâm rất tự ti, chẳng trách đối mặt với Tuyết Linh, nàng liên tiếp dạy bảo cũng bị Tuyết Linh vào tai này ra tai kia.Hắn nói đến đây, có thâm ý khác nhìn Mặc Anh:- Nàng có một chút tự tin đối mặt với Tuyết Linh.
Nhưng mà không biết, khi Tuyết Linh vẫn không muốn làm việc, còn muốn dựa vào nàng nuôi dưỡng thì nàng có thể lùi bước trở về hay không, làm như vậy cũng là chuyện bình thường.- Phỉ Lạc Tư, ta khuyên ngươi không nên xem thường bất kỳ một người nào.Khóe miệng Mặc Anh nhếch lên, mang theo một tia cong nhợt nhạt:- Nội tâm của nàng rất cường đại, chỉ cần cho nàng một chút thời gian thì nàng chắc chắn sẽ trưởng thành đến mức làm người khác phải ngước nhìn.- Không ngờ ngươi lại chờ mong nàng như vậy.Phỉ Lạc Tư thở dài một tiếng:- Kẻ yếu chưa bao giờ bị ta liếc mắt một cái.
Nhưng hiện tại ta lưu lạc đến hoàn cảnh này, đối mặt với những kẻ yếu này, có lẽ ta nên dùng thái độ của ngươi, dùng phương thức khác để quan sát một phen.Hắn cười như không cười, run lên một chút tro bụi trên người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mặc Anh, yết hầu không tự giác quay cuồng vài cái:- Ta mong đợi ngươi...!Đừng làm ta thất vọng..