Ngày hôm sau.
Nam Tương Uyển dậy đúng giờ để tập thể dục buổi sáng và gặp Công Tấn trong phòng tập thể dục mà không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào.
Hai người gặp nhau, nhìn nhau rồi im lặng hếch cằm lên chào.
Công Tấn lặng lẽ tăng tốc độ và độ nghiêng của máy chạy bộ, chạy với những tiếng bang bang!
Nam Tương Uyển buộc cho mình một chiếc vòng chịu lực, rồi bước lên máy chạy bộ.
Đôi mắt của Công Tấn mở to, anh rõ ràng đã bị sốc khi nhìn thấy Nam Tương Uyển chạy nhanh như vậy với 80 kg trên người.
Nam Tương Uyển tiếp tục chạy và chạy, không giảm tốc độ.
Cuối cùng, Công Tấn cảm thấy mình không thể so sánh như vậy nên đã xuống máy chạy bộ, đi đến thiết bị nâng tạ bên cạnh và đặt lên mức tạ 80 kg.
Bắt đầu luyện tập!
Nam Tương Uyển liếc nhìn Công Tấn và âm thầm tăng tốc.
Cho nên một người tâng tạ, một người chạy!
Hai người cùng nhau so kè trong phòng tập thể dục, đến khi có những người khác muốn tập thể dục buổi sáng, họ cũng không dám vào.
…
Vào buổi trưa, sáu thành viên của Destiny Girls Group lần lượt tập trung tại phòng ăn, bắt đầu dùng bữa, ăn xong chuẩn bị rời đi.
Dương Dung Quân và Quan Lương Triết đã ăn xong, họ chào tạm biệt mọi người và lên đường trở về Thượng Hải.
Cát Đông Tuyên đến nhà hàng để nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.
Cô nắm lấy Dương Dung Quân: “Dương lão sư, ông có thấy A Uyển không?”
Dương Dung Quân: “Không, tại sao bạn không gọi điện thoại?”
Chu Sa đặt đũa xuống: “Mình không tìm thấy cậu cả buổi sáng!”
Chu Văn Hạ trở nên lo lắng: “Mình có linh cảm xấu.
”
Những người khác cũng nghĩ tới việc tìm cô, nhưng hôm qua Nam Tương Uyển không phải không uống rượu sao?
Hiểu Đông hơi lo lắng: “Tôi cũng chưa gặp em ấy.
”
Cát Đông Tuyên: “Bạn đã hỏi Cố Thiên Vương chưa?”
Một số thành viên của Destiny lúc đầu cũng gọi cho Nam Tương Uyển, nhưng họ bỏ qua vì không ai trả lời.
Lý do chính là để xem thử Cố Thiên Vương đang ở đâu, nếu Nam Tương Uyển ở cạnh anh thì chắc không có gì xảy ra.
Ai ngờ, Hiểu Đông cũng không tìm thấy cô?
Hiểu Đông là một trợ lý cá nhân!
Mọi người đều rất gấp gáp, Dương Dung Quân và Quan Lương Triết ở đằng xa cũng quay lại và tham gia tìm kiếm cùng mọi người.
Sa Linh: “Đã trưa rồi, A Uyển chắc chắn sẽ không đến phòng tập thể dục.
”
Đặng Tư Nam: “Thật quá kỳ lạ, đồ ăn trong nhà hàng của khách sạn này rất ngon, câu ấy không đến ư?”
Vân Tiền: “Đừng nói nữa, càng nói càng sai!”
Họ bắt đầu tìm kiếm khắp khách sạn, cũng tuyệt vọng gọi cho Cố Thiên Vương.
Cố Bắc Hoài lúc này cũng đang ăn cơm trưa, nhưng không có đi tới nói đông người như nhà hàng, mà là gọi đồ ăn dịch vụ giao tới.
Điện thoại trên bàn luôn bật nhưng không có âm thanh vì nó đã bị tắt tiếng.
Cố Bắc Hoài nhàn nhã ăn xong bữa trưa, sau đó cầm điện thoại lên xem.
Có một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, nhìn lướt qua, đơn giản là Nam Tương Uyển đã biến mất.
Cố Bắc Hoài cau mày, gọi điện cho Nam Tương Uyển, nhưng không ai bắt máy.
Anh ấy gọi lại cho Công Tấn, anh ấy đã bắt máy sau một lúc.
Giọng nói của Công Tấn thở hổn hển, nghe rất mệt mỏi: “Sao, làm sao vậy? Chao ôi! Chao ôi!”
Cố Bắc Hoài cau mày: “Cậu làm gì vậy?”
Công Tấn: “Mình đang chạy! Chao ôi! Này! Mình kiệt sức mất!”
Cố Bắc Hoài: “Giữa trưa chạy cái gì vậy?”
Công Tấn: “Tiểu tử, chết tiệt, Nam Tương Uyển không phải người, mình với nàng ngang ngửa nhau, huống chi, nàng lại dùng ánh mắt cười nhạo mình, mình không thể thua!"
Cố Bắc Hoài: “…”
Năm phút sau, Cố Bắc Hoài mang Dương Dung Quân và những người khác đến phòng tập thể dục.
Trong phòng tập thể dục khổng lồ chỉ có hai người.
Nhưng ở hành lang ngoài cửa, một nhóm lớn người đã tụ tập để xem.
Nam Tương Uyển và Công Tấn đổ mồ hôi đầm đìa, thay phiên nhau thi đấu trên các loại trang bị!
Sáu thành viên của Destiny đều chết lặng, trợn tròn mắt nhìn.
Quan Lương Triết: “Này, tôi nghĩ có gì đó không ổn!”
Dương Dung Quân: “Sức mạnh này rất tốt, nếu tôi không quá già và không thể chạy, tôi cũng muốn đi lên thử.
”
Quan Lương Triết: " Dương lão sư chuyến bay của chúng ta sắp cất cánh rồi!"
Dương Dung Quân: “Ồ! Không! Đi thôi!”
Hai người vội vàng chào tạm biệt và rời đi, trở về Ma Đô.
Sáu thành viên của nhóm nữ Destiny cũng lần lượt rời đi để tiếp tục ăn, dù sao họ cũng không thể kiểm soát được Nam Tương Uyển.
Họ đều nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng cuối cùng cô lại tập thể dục buổi sáng với người khác cả buổi sáng!
Hiểu Đông sững sờ nhìn cô, thầm nói: “Nam tổng, em không đói sao?”
Nam Tương Uyển, người đang tập, đột nhiên dừng lại, rồi chạm vào bụng dưới.
Cô đói rồi!
Cô đặt thiết bị cử tạ xuống, vẫy tay với Công Tấn: “Tôi tạm thời tha anh, chúng ta thi đấu sau!”
Công Tấn bước xuống thiết bị như thể vứt bỏ được gánh nặng, mọi chuyện đã kết thúc, chỉ Chúa mới biết những gì anh ấy đã trải qua sáng nay tệ như thế nào!
Nam Tương Uyển cảm thấy bụng mình sắp dính vào lưng, cô vội vã đến nhà hàng để ăn.
Cố Bắc Hoài đi theo phía sau, liếc nhìn Công Tấn đang mệt mỏi.
Công Tấn tay chân run lẩy bẩy: “Tập luyện quá sức, nhanh lên, thả lỏng giúp mình với, nếu không ngày mai mình đi không nổi, lNam Tương Uyển là biến thái sao?"
Cố Bắc Hoài hất tay anh ra: “Xem ra cậu không ổn rồi, ngay cả một tân binh cũng không thể thắng được.
”
Công Tấn: “!!!”
Hai giờ sau.
Nam Tương Uyển lên máy bay đến kinh đô, Cố Bắc Hoài và Công Tấn cùng chuyến bay với cô.
Hiểu Đông đã trở lại Thượng Hải cùng với sáu cô gái của Destiny, sau lễ trao giải Giai Điệu Vàng, giá trị của Destiny sẽ lại tăng vọt, sẽ có nhiều hoạt động kinh doanh hơn trong tương lai.
Công việc cá nhân của Nam Tương Uyển bị Trình Tuyết giảm lại, mặc dù cô sẽ tiếp tục nổi tiếng trong giới âm nhạc trong tương lai, nhưng cô không cần có quá nhiều hoạt động và chứng thực, mà sẽ tập trung vào việc học của mình.
Cố Bắc Hoài từ khi lên máy bay đã luôn cười, một loại cảm giác rất vui vẻ.
Công Tấn kiệt sức mà ngủ thiếp đi cho đến khi máy bay hạ cánh.
Ba người đến kinh đô đúng bốn giờ chiều, lái xe đến khu dân cư, vừa kịp giờ ăn tối.
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon.
Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Lúc này, trong một căn phòng khách của một tòa nhà nào đó trong khu quân sự.
Diệp Phi Mỹ và Cố Bác Nghĩa đang ngồi đối mặt nhau ở nhà, một người đang viết bằng giấy và bút lông, còn người kia đang nhét tiền vào phong bì đỏ.
Cố Bác Nghĩa: “Em nói bao nhiêu tiền là phù hợp cho lần gặp đầu tiên?”
Diệp Phi Mỹ: “Không cần tặng! Hai người vẫn chưa bắt đầu nói chuyện, chuẩn bị lì xì làm cái gì!”
Cố Bác Nghĩa: “Chúng ta có thể để con trai mình một chút thể diện không?”
Diệp Phi Mỹ: “Thể diện? Em nghĩ nó nên ra hầu tòa án quân sự và sau đó vào tù!”
Cố Bác Nghĩa:" Chỉ là dẫn người về ra mắt thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu!"
Diệp Phi Mỹ:" Không nghiêm trọng!? Con gái nhà người ta mới 18 tuổi, nó có ý gì? Nó có bị bệnh tâm thần không?"
Cố Bác Nghĩa: “18 tuổi đã là người trưởng thành rồi, có thể yêu đương, con trai chúng ta như vậy là bình thường.
”
Diệp Phi Mỹ: “Con bé có thể vượt qua đánh giá chính trị không?”
Cố Bác Nghĩa sửng sốt: "Ồ đúng rồi, anh suýt quên điều này "
Diệp Phi Mỹ: “Anh luôn nói rằng em thiên vị! Hãy để em nói anh rằng những lo lắng của em là bình thường! Cô bé có gia cảnh như thế nào? Lỡ ba thế hệ của gia đình cô bé không vượt qua đánh giá chính trị thì sao? Quan điểm học vấn của bố mẹ thế nào, chuyện cô bé mới 18 tuổi đến nhà người khác ra mắt bố mẹ cô bé có biết không? Mấy cái này không cần suy nghĩ sao?!”
Diệp Phi Mỹ thở dài: “Anh nhớ thử xem, khi chúng ta kết hôn, bố mẹ anh không hỏi những câu này sao?”
Cố Bác Nghĩa: “Ừm, gia đình anh nghĩ rằng một kẻ mọt sách như anh có thể lấy được vợ là do ông trời có mắt.
Miễn là là phụ nữ thì ai cũng được.
”
Diệp Phi Mỹ: “….