Chờ đến Phương Đông Cảnh thật vất vả tỉnh lại, hai người liền ra không gian.
Phó Cổ Căng sợ hắn vẫn còn rất khổ sở, vì thế một tấc cũng không rời mà đi theo.
Chỉ chốc lát sau Lý Việt đem đến hai bộ tố y, Phó Cổ Căng đi vào nội điện phía sau Ngự Thư Phòng để thay, ra tới lại thấy Phương Đông Cảnh nhìn chằm chằm bộ y phục kia chậm chạp bất động.
(*tố là màu trắng)
"Bệ hạ, mau chút thay đi, đợi chút chúng ta còn muốn đi vào trong phủ hoàng tỷ nhìn xem."
Phương Đông Cảnh nghe cậu gọi chính là hoàng tỷ, không khỏi trong lòng ấm áp, gật gật đầu.
Thấy hai vị chủ tử đều đổi xong phục, Lý Việt trước liền truyền kiệu rồng, khi đang muốn truyền kiệu cho quý phi lại bị Phương Đông Cảnh ngăn cản.
Khi hai người ngồi cùng kiệu đến phủ trưởng công chúa, còn chưa đi vào liền nghe được một trận tiếng khóc.
Lụa trắng treo ở trên mái hiên, Phó Cổ Căng nhìn hồi lâu, mới cùng Phương Đông Cảnh cùng nhau đi xuống.
Linh đường trong ngoại viện, hạ nhân phủ trưởng công chúa quỳ một mảnh đang ở khóc tang, cầm đầu trong đó là Lục Oanh.
"Bệ hạ giá lâm! Quý phi giá lâm!"
Đang khóc tang một nhóm hạ nhân lại thay đổi phương hướng, hướng phía hai người dập đầu: "Bệ hạ vạn tuế! Quý phi vạn phúc kim an!"
Phương Đông cảnh miễn lễ, rồi sau đó đi vào linh đường.
Lục Oanh vội vàng đứng dậy, từ bên cạnh lấy ba nén hương đốt sẵn, đưa cho Phương Đông Cảnh.
Theo sau là Phó Cổ Căng.
Lúc sau trong hoàng cung một ít phi tử cũng tới, Phương Đông Cảnh đợi cho mặt trời lặn liền trở về cung, Phó Cổ Căng thân là quý phi nên mang theo các phi tử vì Phương Đông Gia túc trực bên linh cữu.
Phương Đông Cảnh mười năm trước đăng cơ, đến nay trừ Phó Cổ Căng cũng chỉ nạp năm cái phi tử.
Năm người kia biểu tình phức tạp mà nhìn cậu, tự ngồi một bên trò chuyện.
Phó Cổ Căng cũng không nghĩ cùng mấy người phụ nhân kia nói chuyện phiếm, chỉ là hỏi Lục Oanh phòng bếp của phủ trưởng công chúa ở đâu.
Lục Oanh hành lễ tự mình mang theo cậu đi, trên đường khó hiểu hỏi: "Quý phi đi vào phòng bếp làm cái gì?"
Phó Cổ Căng mới vừa rồi ở chỗ tiểu tinh linh đó biết được, cái triều đại này người túc trực bên linh cữu cũng chỉ là thành thành thật thật mà canh, một đêm đầu túc trực bên linh cữu người quỳ nửa canh giờ liền nghỉ một lát, sau đó lại tiếp tục quỳ.
Chỉ là cậu cùng với năm cái phi tử khác thân phận tôn quý, không cần quỳ thôi.
"Túc trực bên linh cữu rất là vất vả, ta đi làm chút điểm tâm ra tới, đêm khuya các vị ăn cũng mới có sức lực tiếp tục canh tốt"
Đầu bếp nhóm cũng ở lại vì Phương đông Gia túc trực bên linh cữu, lúc này trong phòng bếp không có một trợ thủ.
Lục Oanh đem người đưa tới sau vốn nghĩ là định cáo lui, lại bị Phó Cổ Căng lưu lại.
"Ngươi lúc này ở đây đi, ta một người tới làm, đến lúc đó nơi nào vội liền không có người giúp đỡ.
Nên ngươi cứ lưu lại đây đi?"
Kỳ thật Phó Cổ Căng một người cũng có thể miễn cưỡng ứng đối, chỉ là nghĩ Lục Oanh sau khi trở về lại đến quỳ, khó tránh khỏi đau lòng một chút, liền muốn cho người nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lục Oanh do dự một lát, cuối cùng vẫn là ở lại.
Nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn có trong phòng bếp, Phó Cổ Căng quyết định làm một ít bánh trôi, sủi cảo, lại chưng một ít bánh đậu xanh.
Cậu đang xoa bột mì, thoáng nhìn Lục Oanh đang ngồi trước bếp vẫn luôn phát ngốc, trong lòng có chút phỏng đoán, nhịn không được nói: "Hoàng tỷ qua đời, nhưng ngươi đừng nghĩ muốn đi theo nàng."
Lục Oanh nghe vậy cười, lắc đầu nói: "Nô tỳ sẽ không ngu như vậy.
Trưởng công chúa thù còn không có báo, nô tỳ trăm triệu không thể chết được."
Báo thù?
Phó Cổ Căng ngừng động tác trên tay, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người Lục Oanh.
"Hoàng tỷ không phải uống thuốc độc tự sát sao?"
Là uống thuốc độc tự sát, nhưng nếu không phải người nọ hành động, trưởng công chúa gì đến nỗi bị buộc đến tận đây!
Lục Oanh trong mắt hiện ra thù hận, nàng hồng hốc mắt, đột nhiên quỳ gối trước người Phó Cổ Căng, nói: "Trưởng công chúa sau khi từ Nam Tĩnh trở về, từng nghĩ tới tự sát hơn mười lần, lại đều bị nô tỳ kịp thời phát hiện cứu xuống dưới......!Chính là mặc kệ nô tỳ cùng bệ hạ khuyên bảo như thế nào, trưởng công chúa vẫn cứ vô pháp lên tinh thần tỉnh lại.
Trước đó vài ngày......!Trước đó vài ngày nghe nói bệ hạ vẫn luôn nói lên ngài, nàng liền thiệt tình thực lòng vì bệ hạ cảm thấy cao hứng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, mỗi ngày cũng ăn được cơm.
Nhưng là, Hoàng thái phi luôn là truyền trưởng công chúa tiến cung, vẫn luôn cùng trưởng công chúa nhắc tới Vương thượng đã qua đời......!Quý phi, là Hoàng thái phi bức trưởng công chúa tự sát!"
Việc này nếu ở trước mặt người khác nói lên, người khác khó tránh khỏi cảm thấy là Lục Oanh bụng dạ hẹp hòi, chính là mạnh mẽ trách tội Hoàng thái phi.
Nhưng Lục Oanh chính là tin tưởng, Phó Cổ Căng sẽ không nghĩ như vậy, cậu nhất định có thể lý giải nàng.
Phó Cổ Căng cũng đích xác lý giải, hành vi của Hoàng thái phi không khác là chọc một vết thương lên người bị bệnh trầm cảm không buông tay, nhưng việc này cũng không thể nói chính là Hoàng thái phi sai, còn cần cẩn thận điều tra.
"Ngươi như thế nào xác định hoàng tỷ chết là bởi vì Hoàng thái phi bức ép?"
Lục Oanh không thể tin tưởng mà nhìn Phó Cổ Căng, cho rằng cậu là không tin, nước mắt liền như vậy chảy xuống tới.
Nàng dùng đầu gối đi tới gần Phó Cổ Căng, túm xiêm y vạt áo cậu, khóc ròng nói: "Quý phi! Thỉnh ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ! Hoàng thái phi là cô mẫu của vương thượng, nàng định là......Nhất định là bất mãn với trưởng công chúa chưa đi theo vương thượng hi sinh cho tổ quốc! Trưởng công chúa trong lòng đau lớn nhất đó là việc của Nam Tĩnh, Hoàng quý phi lặp đi lặp lại nhiều lần mà nhắc tới, chỉ kém bóp mệnh môn của trưởng công chúa buộc nàng chết! Ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ a!"
Phó Cổ Căng cũng không phải là không tin Lục Oanh, nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Việc này không được cùng người khác nhắc tới, hoàng tỷ chính là uống thuốc độc tự sát, không ai bức nàng."
Không có bất luận chứng cứ gì chứng minh Hoàng thái phi là kẻ đầu sỏ gây tội bức trưởng công chúa tự sát, nếu là Lục Oanh bốn phía tuyên dương, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Còn nữa, người triều đại này cũng không rõ ràng bệnh trầm cảm trầm trọng, Hoàng thái phi chỉ là nhắc tới Nam Tĩnh Vương liền bức cho Phương Đông Gia tự sát, nói ra thì ai cũng sẽ không tin, ngược lại ảnh hưởng danh dự của Phương Đông Gia.
Lục Oanh là một người khôn khéo, tức khắc liền nghe minh bạch lời nói ngầm này, mang ánh mắt đầy ý cười trao cho Phó Cổ Căng khái vài cái đầu.
Phó Cổ Căng trên tay tất cả đều là bột mì, nhất thời vô pháp ngăn cản.
"Quý phi, nô tỳ liền biết ngài thiện tâm, khẳng định sẽ tin tưởng.
Trưởng công chúa tang nghi qua đi, nô tỳ sẽ thỉnh cầu bệ hạ cho nô tỳ ở bên cạnh người hầu hạ ngài, để nô tỳ tra ra chân tướng!"
Phó Cổ Căng gật đầu đồng ý, kêu Lục Oanh đứng dậy ngồi nhóm lửa.
Trên đường Lục Oanh điều chỉnh tốt cảm xúc chính mình, đi truyền gã sai vặt tới đem bánh trôi, sủi cảo đã nấu tốt đi ra ngoài.
Chờ bánh đậu xanh cũng chưng xong rồi nâng đi, Lục Oanh pha trà, bưng với Phó Cổ Căng cùng nhau trở về linh đường, rồi sau đó đem ấm trà chén trà tới trên bàn của năm vị phi tử kia.
Phó Cổ Căng đi qua, còn chưa ngồi xuống, lại nghe đến bên cạnh phi tử kia "Xích" một tiếng.
Đây là ý gì?
Phó Cổ Căng ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn về phía phi tử kia, phi tử kia vốn ý trào phúng, còn tưởng rằng Phó Cổ Căng nghe không thấy.
Nhưng lúc này đâm vào ánh mắt của Phó Cổ Căng, tức khắc lúng túng.
Thấy phi tử kia né tránh ánh mắt của mình mà không dám nhìn cậu, Phó Cổ Căng cũng không hề truy cứu, ngồi xuống.
Cậu đổ nước trà cho mình, khi đang muốn uống xong, bên kia một khuôn mặt đáng yêu của phi tử thò qua tới, nói: "Quý phi ca ca sinh ra rất tuấn tú nha!"
Phó Cổ Căng nghe nàng xưng hô như vậy thiếu chút nữa bị sặc nước trà, ho khan vài tiếng sau nói: "Cảm ơn đã khen."
Cậu vừa dứt lời, phi tử ngồi ở đối diện cậu cười nhạo một tiếng, âm dương quái khí nói: "Còn có khen đâu, người khác là trào phúng ngươi sinh một bộ dáng tiểu bạch kiểm,cũng chỉ có thể gả chồng, không thể cưới người! Thân là nam tử lại muốn cùng nữ nhân đoạt nam nhân......"
Phi tử mặt đáng yêu kia vội vàng đánh gãy lời nàng nói, nói: "Tuệ phi tỷ tỷ, ta không phải ý tứ này.
Quý phi ca ca, ngài cũng đừng hiểu lầm."
Một câu vô cùng đơn giản lại phải bị vị tuệ phi này xuyên tạc thành như vậy, Phó Cổ Căng có chút bất mãn, buông chén trà nói: "Nơi này là phủ trưởng công chúa, trưởng công chúa vừa mới qua đời, các ngươi nếu là muốn ở chỗ này nháo sự ầm ĩ, ta sẽ nói Hoàng Thượng trị các ngươi tội!"
Năm cái nữ nhân tức khắc nhắm chặt miệng, không dám nói nữa.
Một đêm xấu này bình tĩnh mà đi qua, hôm sau sắc trời mới vừa hửng sáng, Phó Cổ Căng xoa cái đau đớn hướng cửa mà đi đến.
Vừa mới ra cửa, cậu liền thấy Phương Đông Cảnh mặc tố y đứng dưới bật thang.
Phó Cổ Căng cười đi qua đi, nói: "Không phải có lâm triều sao? Ngươi sao lại tới?"
Phương Đông Cảnh dắt tay cậu, nhẹ giọng nói: "Hoàng tỷ qua đời, ta liền miễn lâm triều để dự tang lễ.
Ngươi trước về cung nghỉ tạm, hôm nay buổi trưa các đại thần sẽ đến phủ trưởng công chúa để tế bái hoàng tỷ, đến lúc đó ngươi còn phải cùng ta tiến đến, không tránh khỏi lại muốn vất vả."
Phó Cổ Căng gật gật đầu, cùng Phương Đông Cảnh cùng nhau ngồi trên kiệu rồng.
Trên đường cậu chịu đựng không được cơn buồn ngủ, dựa vào đầu vai Phương Đông cảnh liền ngủ thiếp đi.
Kiệu rồng trực tiếp đi đến tẩm cung của Phương Đông Cảnh-- Long An cung.
Không đành lòng quấy rầy Phó Cổ Căng ngủ say, Phương Đông Cảnh vì thế đem người bế lên, đi vào nội điện.
Phương Đông Cảnh còn chưa có đem Phó Cổ Căng đặt ở trên giường, Phó Cổ Căng liền mơ hồ mở bừng mắt, hỏi: "Đây là chỗ nào a?"
"Là tẩm cung của ta, ngươi hãy ngủ đi, chớ có lo lắng."
Phó Cổ Căng tay phải sờ sờ chính mình đùi, lẩm bẩm nói: "Ta buổi tối hôm trước cùng với hôm qua đều chạy bộ nhanh như vậy, bây giờ chân rất đau nhức.
Ta nghĩ xoa xoa xong rồi ngủ tiếp."
Phương Đông Cảnh theo vị trí tay cậu sờ qua, xoa nhẹ một chút lại nghe thấy Phó Cổ Căng kêu đau, sợ tới mức hắn lập tức dừng lại, một cử động nhỏ cũng không dám.
Phó Cổ Căng nhíu mày, nói: "Ngươi chớ có dừng a, đau mới mau tốt lên."
Phương Đông Cảnh nghe vậy thân mình cứng đờ, không được tự nhiên mà khụ khụ, rồi sau đó thả nhẹ lực đạo chút nữa rồi xoa hai chân Phó Cổ Căng.
Phó Cổ Căng hiện tại có chút thanh tỉnh, nhắm hai mắt hưởng thụ một lát, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi sau này cũng không thể lại sinh khí loạn."
Lúc trước Phương Đông Cảnh sinh khí đem cậu tống cổ đến Tương Hàn Cung, sau lại còn làm ra việc cắt xén phân lệ của cậu, loại sự tình này cậu chính là còn nhớ rất rõ.
Phương Đông Cảnh khó hiểu hỏi: "Ta khi nào lại đối với ngươi sinh khí bất thường?"
Phó Cổ Căng nói trong lòng chính mình nhớ kỹ kia hai việc, rồi sau đó nói tiếp: "Ta chính là thực mang thù, chuyện ngày xưa ta đều nhớ kỹ.
Ngày hôm trước cùng ngươi biểu lộ tâm ý lẫn nhau nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến việc đó, sự tình nặng nề bây giờ quá nhiều, vẫn luôn không tìm được cơ hội nói ra."
Phương Đông Cảnh nghe vậy sửng sốt, hắn trong lòng biết chính mình điểm này tính cách có chút không tốt, vì thế nhìn Phó Cổ Căng một cái thật sâu, nói: "Ta ngày sau sẽ khắc phục thật tốt.
Nếu là tái phạm, ngươi không được rời khỏi ta, mà là phải nhắc nhở ta giúp ta sửa lại."
Phó Cổ Căng nhẹ đá một chân của hắn, nói: "Ngươi này yêu cầu thật đúng là bá đạo.
Ta chân còn đau đó, có thể hay không tiếp tục xoa xoa?"
Phương Đông cảnh cười gật gật đầu, rồi sau đó tiếp tục "Công tác" trên tay.
Phó Cổ Căng không nói chuyện nữa, nghĩ dặn dò Phương Đông Cảnh xong rồi, hiện giờ liền đến chuyện phiền lòng khác.
Về Hoàng thái phi, về Phương Đông Gia.
Nghĩ nghĩ, cậu liền mơ mơ màng màng mà ngủ, ngủ mơ mớ mà lẩm bẩm nói: "Ta đây là lấy kịch bản làm ruộng hay vẫn là kịch bản cung đấu âm mưu a......"
Phương Đông Cảnh không nghe rõ Phó Cổ Căng đang nói cái gì, thấy cậu ngủ rồi, động tác liền mềm nhẹ mà bỏ đi áo ngoài của cậu, rồi sau đó kéo một tầng chăn mỏng cho lên đắp cho người ta.
Ngay sau đó hắn lại nghĩ tới cái gì, ánh mắt dao động không ngừng, đem bàn tay tiến vào chăn mỏng, tại hai chân Phó Cổ Căng xoa xoa.
Tác giả có lời muốn nói: Phó tiểu công tử đương nhiên không có khả năng lấy kịch bản âm mưu cung đấu nha ~
Áng văn này sẽ không viết cụ thể cung đấu, báo thù, âm mưu, đều chỉ viết sơ lược qua cho biết, Phó tiểu công tử chỉ là làm ruộng cùng với mở cửa hàng làm giàu.