Bởi vì quán ăn tiểu Phó lầu hai còn muốn trang hoàng, Phó Cổ Căng cũng liền không vội vã dán bố cáo chiêu công.
Cậu lại đi đến chổ thợ mộc lúc trước đặt làm bàn ghế, thương lượng nên trang hoàng lầu hai như thế nào.
Sau khi từ chỗ thợ mộc trở về, Phó Cổ Căng vẫn luôn ở trong phòng bếp cân nhắc đồ ăn mới.
Cậu phần lớn thời gian không ở quán ăn tiểu Phó, nhưng là một tay trù nghệ tốt này vẫn là làm thật nhiều thực khách nhớ thương, nghe được Phó tiểu công tử ở trong tiệm, có thật nhiều quan to hiển quý đều sẽ tới quán ăn tiểu Phó, đưa ra nhiều bạc chỉ mong Phó Cổ Căng có thể tự mình làm một bàn đồ ăn.
Lúc chạng vạng Phó Cổ Căng giao cho người trong tiệm tính toán liền hồi Tương Hàn Cung.
Từ chổ cửa nhỏ đi vào trong cung, lại thấy một ám vệ chờ ở chỗ đó, thấy cậu liền hành lễ nói: “Quý phi, Hoàng Thượng kêu thần tới thông báo cho ngài một tiếng, Hoàng thái phi ở phòng khách chờ ngài.”
Phó Cổ Căng ngẩn ra, trong lòng lập tức suy đoán có lẽ là Lục Oanh làm chuyện gì.
“Ngươi có biết là đã xảy ra cái gì?”
Ám vệ lắc đầu: “Thần không biết.”
Phó Cổ Căng nhíu mày, phất phất tay kêu ám vệ đi xuống.
Cậu nếu là trực tiếp như vậy đi vào phòng khách, chỉ sợ sẽ làm người khác nghi ngờ là cậu từ đâu đi ra.
Cửa nhỏ này tồn tại Phó Cổ Căng sẽ không nghĩ sẽ nói cho người khác biết, vì thế cậu quyết định mang theo Ngọc Kinh leo cửa sổ tiến vào nội điện.
Ngọc Kinh hầu hạ thực mau cho Phó Cổ Căng thay đổi y phục cùng giày, Phó Cổ Căng nghĩ nghĩ lại lấy vấn cài tóc xuống, mới cùng Ngọc Kinh đi đến phòng khách.
Ngoài phòng khách đứng bốn cung nữ, còn có một người thái giám, thấy cậu tới bóp giọng nói thông truyền một tiếng.
Phó Cổ Căng không xem mấy cái cung nhân này, lập tức tiến vào phòng khách.
Trên hai cái chổ ngồi trong phòng khách Phương Đông Cảnh ngồi một bên, bên cạnh là một phi nhân mặc một bộ cung trang màu tím đẹp đẽ quý giá, xem bộ dạng ước chừng hơn 30 tuổi.
Nhưng Phó Cổ Căng biết, hậu cung quý nhân có rất nhiều dưỡng phẩm trân quý đều có thể dùng được đến, hơn nữa lúc trước ở chỗ Lục Oanh đó biết được, Hoàng thái phi một thân này hẳn là đã hơn bốn mươi tuổi.
Phó Cổ Căng được Ngọc Kinh nâng đi lên phía trước, rồi sau làm giống bộ dạng của Phương Đông Cảnh hành lễ Hoàng thái phi.
Phương Đông Cảnh lôi kéo cậu ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Sao không vấn tóc lại đi ra tới? Ở trước mặt Hoàng thái phi, còn ra thể thống gì.”
Phó Cổ Căng mang theo ý xin lỗi mà cười cười, nói: “Thần thân thể yếu đuối, ngày gần đây buổi trưa qua đi đều thích ngủ, tỉnh lại sau đó mới biết được Hoàng thái phi tới,nhất thời sốt ruột liền không rảnh lo.”
Phương Đông Cảnh nghe vậy lập tức kêu Lý Việt cùng Ngọc Kinh đi múc nước, lấy vấn tóc.
Chờ nước tới rồi, Phó Cổ Căng đối với Phương Đông Cảnh cùng Hoàng thái phi xin lỗi, liền dắt Lý Việt cùng Ngọc Kinh vào phòng phía sau phòng khách.
Khi Ngọc Kinh vấn tóc cho cậu, Phó Cổ Căng thấp giọng hỏi: “Lục Oanh đâu?”
Cậu vừa mới trở về mãi cho đến khi tiến vào phòng khách, cũng chưa thấy người.
Lý Việt lúc trước bị Phương Đông Cảnh tống cổ đi múc nước liền biết Hoàng Thượng nhà hắn là tìm cơ hội cho hắn cùng Phó Cổ Căng nói lại một chút ngọn nguồn.
Hắn thân là thái giám tổng quản, chỉ cần hầu hạ một người là Hoàng Thượng, việc giúp phi tử múc nước hầu hạ rửa mặt này, là việc hắn không nên làm tới.
Bất quá Lý Việt trong lòng cũng không có bất luận oán giận gì, hắn trong lòng biết Phó Cổ Căng đối với Phương Đông Cảnh quan trọng thế nào, sớm đã đem Phó Cổ Căng xem như một cái chủ tử khác mà đối đãi.
Lý Việt thấp giọng đáp: “Hôm nay Lục Oanh đi đến chổ cung nữ tổng quản, tố giác cung nữ Lan Giải bên người Hoàng thái phi mang theo tiền giấy tiến cung.
Cung nữ tổng quản lập tức sai người đến chổ ở của Lan Giai lục xoát lại không tìm thấy.
Sau lại là ở trong tẩm điện của Hoàng thái phi tìm được, Hoàng thái phi đối việc này một chút cũng không biết tình hình, đánh Lan Giai mấy trượng sau mới biết được là Lan Giai sợ hãi bị phát hiện sau đó đánh chết, nghĩ tới đem để ở tẩm điện của chủ tử, người khác lại như thế nào cũng sẽ không có khả năng nghi ngờ Hoàng thái phi…… Ai ngờ……”
Nói đến đây Lý Việt liền im lặng, Phó Cổ Căng suy đoán nói: “Là Lục Oanh đề nghị đến tẩm điện Hoàng thái phi lục xoát, đúng không?”
Lý Việt gật đầu: “Đúng là như thế,quý phi nói không sai.
Lúc sau, Hoàng thái phi lấy tội danh ‘ dĩ hạ phạm thượng ’ khấu hạ Lục Oanh, Lục Oanh bị phạt, lão nô cũng không dám nói.”
Phó Cổ Căng nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Kia xem ra Hoàng thái phi là tới hưng sư vấn tội, nói ta quản giáo không nghiêm.”
Lý Việt muốn nói lại thôi, thấy Ngọc Kinh vì Phó Cổ Căng mà hối thúc vài cái, mới nói: “Quý phi, thứ cho lão nô nói câu không nên nói.
Hoàng thái phi tính tình cực tốt, tao nhã thanh khiết, ôn nhu săn sóc, hẳn là sẽ không trách tội ngài, Lục Oanh nghĩ đến nói cũng là sẽ không bị tội.
Nhưng hôm nay Hoàng thái phi đem người xử phạt một chuyện này, cùng nàng ngày xưa hành sự tác phong hoàn toàn bất đồng, lúc này đây lão nô khó mà nói được.
”
Ôn nhu săn sóc? Là công phu mặt ngoài hay thực sự là có chuyện lạ?
Phó Cổ Căng đắn đo không chuẩn, súc miệng rồi dùng khăn lau mặt sau đó liền ra khỏi phòng.
Phòng khách, Phương Đông Cảnh cùng Hoàng thái phi vừa nói vừa cười, Phó Cổ Căng cố tình nhiều thêm vài lần để đánh giá Hoàng thái phi, phát hiện nàng không phải là người không có ý tốt.
Phó Cổ Căng trong nội tâm nghi hoặc, tiến lên lại xin lỗi mới ngồi xuống.
Hoàng thái phi cười nhìn Phó Cổ Căng vài lần, nói: “Thật là một người diện mạo tốt, không thua gì những nữ tử khuynh quốc khuynh thành kia, lại giàu có khí chất không hổ là nhi tử có Phó tướng.”
Câu này khen nghe tới tựa hồ thiệt tình thực lòng, đều không phải là nói lời khách sáo, Phó Cổ Căng nghe xong cười nói tạ.
“Chỉ là nhìn sắc mặt tái nhợt, không có huyết sắc, bệ hạ không kêu y quan tới bắt mạch điều trị cho quý phi chút sao?”
Phương Đông Cảnh nắm lấy tayPhó Cổ Căng, nói: “Có kêu y quan bắt dược điều trị, đã nhiều ngày khí sắc so trước đó khá hơn nhiều, mấy ngày nữa liền có thể tung tăng nhảy nhót.”
Phó Cổ Căng nghe lời này của hắn không khỏi cười ra tiếng.
Cũng là sau tang nghi của Phương Đông Gia, cậu mới biết được dược cậu mua trên phố lúc trước sau này đã bị Phương Đông Cảnh đánh tráo, hiện giờ uống dược điều trị cũng đều là y quan kê.
Hoàng thái phi cũng cười, cảm thán nói: “Bệ hạ cùng quý phi cảm tình rất tốt, làm dư không khỏi nhớ tới tiên hoàng……”
Phương Đông Cảnh biểu tình khẽ biến, ngữ khí cũng tựa hồ lạnh vài phần: “Tiên hoàng trước kia xác thật tình cảm thâm hậu, một đoạn giai thoại như thế, trẫm cũng thường thường nhớ tới.”
Phó Cổ Căng thận trọng, lập tức đã nhận ra xưng hô của Phương Đông Cảnh không đúng.
Hoàng thái phi cũng biết chính mình đã nói sai rồi, ánh mắt xin lỗi mà nhìn Phương Đông Cảnh.
Phương đông cảnh chưa nói cái gì, rũ mắt nhìn cánh tay đang nắm tay Phó Cổ Căng.
Thật lâu sau, Phương Đông Cảnh nói: “A Căng tỉnh dậy trễ, còn chưa dùng bữa tối đi.
Lý Việt trước đi truyền bữa tối.
Hoàng thái phi có lưu lại cùng dùng bữa không?”
Hoàng thái phi trong lòng biết lúc này Phương Đông Cảnh khẳng định là tâm tình không tốt, hơn nữa lời nói lúc nãy của nàng cũng đã nói sai rồi, lúc này cười cự tuyệt: “Dư mấy ngày gần đây ăn chay niệm phật, mỗi ngày không ăn thì thần phật liền nhìn không thấy dư có thành ý.
Dư vẫn là tự mình hồi cung đi.”
Nói xong, Hoàng thái phi liền đứng dậy muốn đi.
Phó Cổ Căng kinh ngạc, đang nghĩ ngợi sự việc Lục Oanh còn chưa nói đâu, liền thấy Hoàng thái phi chuyển qua thân, nói: “Đúng rồi, cung nữ kia ở chổ của dư đó, dư khi tới vội vàng, thế nhưng đã quên mang theo đến đây.
Quý phi có muốn hay không cùng dư đến Thọ Khang Cung?”
Không đợi Phó Cổ Căng trả lời, Phương Đông Cảnh liền thay thế cậu quyết định: “Trẫm phái người cùng Hoàng thái phi đi thôi, A Căng thân thể yếu đuối, bữa tối chậm trễ không được.
Huống hồ ban đêm lạnh như vậy, nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ?”
Hoàng thái phi liền hiện vẻ mặt thất vọng, Phó Cổ Căng xem ở trong mắt, không khỏi có chút nghi hoặc.
Cậu vỗ vỗ tay Phương Đông Cảnh, lắc đầu nói: “Thần tuy không thể đi một chuyến Thọ Khang Cung, lại có chút lời muốn cùng Hoàng thái phi nói, không biết Hoàng thái phi có thể hay không dừng nói chuyện một chút?”
Hoàng thái phi lập tức đồng ý.
Phó Cổ Căng nghĩ chính mình suy đoán không sai, liền buông tay Phương Đông Cảnh ra, mang theo Hoàng thái phi đến bên trong đình.
Các cung nhân cách khá xa, ở chỗ này nói chuyện, thanh âm nói ra nhỏ một chút bọn họ cũng nghe không thấy.
Phó Cổ Căng ý bảo Hoàng thái phi ngồi xuống, hỏi: “Hoàng thái phi chính là có lời gì muốn nói cùng thần sao?”
Hoàng thái phi không khỏi ở trong lòng cảm thán Phó Cổ Căng thông thấu một phen, nàng nguyên bản cho rằng chính mình che giấu rất khá, không nghĩ đến Phó Cổ Căng vẫn là đã nhận ra mục đích của nàng.
“Dư xác thật có chuyện muốn nói cùng quý phi.
Lục Oanh hôm nay đến Thọ Khang Cung của dư, thực sự náo loạn ra một sự việc lớn.
Những cái tiền giấy, hương nến đều là dư kêu Lan Giai mang tiến cung.
Đã nhiều ngày, dư luôn là nhớ tới Nam Tĩnh Vương, Đông Gia nên mới…… Dư không biết, Lục Oanh làm việc này quý phi biết không?”
Phó Cổ Căng xem nàng biểu tình không giống đang nói dối, trong mắt bi thống cũng là rõ ràng chính xác, liền nói: “Thần biết được.”
Hoàng thái phi trừng lớn mắt, ánh mắt xinh đẹp tràn ngập không thể tin tưởng: “Dư chưa từng gặp qua quý phi, cũng không từng cùng quý phi kết thù…… Vì sao phải……”
Phó Cổ Căng trong lòng biết nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Hôm nay Lục Oanh làm việc là phi thần sai sử, Hoàng thái phi chớ có hoảng loạn.
Thần có nghi hoặc hỏi, Hoàng thái phi là tưởng niệm nam Tĩnh Vương có phải hay không thường ở trước mặt trưởng công chúa nhắc tới?”
Hoàng thái phi gật gật đầu, nói: “Là như thế.
Hôm nay Lục Oanh tới Thọ Khang Cung, cũng hỏi vấn đề đồng dạng như vậy.
Lúc sau, liền chỉ trích dư là hung thủ hại chết Đông Gia.
Chính là dư đau lòng Đông Gia giống như đau lòng chính nữ nhi của mình, sao có thể……”
Nói đến đây, Hoàng thái phi hốc mắt ướt át, rơi lệ.
“Dư ngày thường đối với Lục Oanh, Đông Gia đều tốt như vậy, hôm nay là thật sự thực nghi hoặc, vì sao Lục Oanh sẽ làm như vậy.
Mấy ngày nay Lục Oanh đều ở bên cạnh ngươi, này đây mới……”
Phó Cổ Căng thầm than một tiếng, nói: “Lục Oanh có khúc mắc, ta cũng biết được.
Nàng cho rằng Hoàng thái phi ngài là hung thủ hại chết trưởng công chúa cũng là có nguyên do.
Trưởng công chúa tâm tình tích tụ, thành ra tâm bệnh, rất nhiều vấn đề đều không thể cùng người bình thường suy nghĩ giống nhau, ngược lại sẽ đi theo hướng ngõ cụt.
Hoàng thái phi ngài thường xuyên cùng nàng nói đến Nam Tĩnh Vương, nhắc tới chuyện này là nội tâm nàng tổn thương rất lớn, dần dà nàng sẽ hối hận lúc ấy không thể cùng Nam Tĩnh Vương hi sinh cho tổ quốc, càng nghĩ càng sẽ khó chịu, càng nghĩ lại càng tự trách, cảm thấy chính mình thực nên xin lỗi con dân nam Tĩnh Quốc, thực xin lỗi Nam Tĩnh Vương, thực xin lỗi ngài.
Mà chuyện nàng vướng bận là bệ hạ bây giờ không còn nữa, nàng liền sẽ cảm thấy không hề tiếc nuối, do đó……”
Phó Cổ Căng không hề nói tiếp, bởi vì cậu thấy Hoàng thái phi khóc rống lên, nước mắt chảy xuống dung nhan tinh xảo.
Hoàng thái phi lảo đảo đứng dậy, khi sắp sửa ra đình, Phó Cổ Căng nhìn bóng dáng nàng, nói: “Hoàng thái phi chớ có quá mức tự trách, trưởng công chúa là tâm bệnh, chỉ có Nam Tĩnh Vương mới là thuốc hay.
Nàng lúc đi thực thoải mái, thực vui vẻ.
Nàng không có trách tội bất luận kẻ nào, ngài cũng…… Chớ nên trách tội chính mình, chuyện này cùng ngài kỳ thật cũng không có liên hệ gì quá lớn, chỉ có thể nói, hết thảy đều đã được sắp đặt như vậy rồi.”
Hoàng thái phi nỉ non, cường điệu lập lại một câu nói kia: “Hết thảy đều được sắp đặt như vậy …… Đúng vậy……” Như vậy, Phương Đông Gia là nàng làm hại.
Như vậy, nàng tưởng niệm Nam Tĩnh Vương lại bức chết Phương Đông Gia.
Cung nữ tiến lên nâng nàng rời đi, Phó Cổ Căng đứng ở trong đình, không biết chính mình nói ra những lời này rốt cuộc là đúng hay sai.
Hoàng thái phi đi không lâu, bữa tối liền được truyền lên.
Phó Cổ Căng thất thần mà dùng bữa, Phương Đông Cảnh vì cậu gắp thật nhiều đồ ăn mà cậu cũng không động qua
Thấy bộ dáng cậu thất hồn lạc phách, Phương Đông Cảnh nhịn không được hỏi: “Ngươi cùng Hoàng thái phi nói gì đó?”
Phó Cổ Căng giản lược qua, rồi sau đó chọc chọc chén cơm, nói: “Ta nói ra có thể hay không làm Hoàng thái phi cảm thấy tự trách, sau đó……”
Phương Đông Cảnh nắm lấy tay cậu, khuyên nhủ: “Hoàng thái phi sẽ thực thoải mái.
Huống hồ, nếu nàng tự trách kia cũng không phải là ngươi sai.”
Phó Cổ Căng trong lòng vẫn thực là loạn, nghe xong lời này cũng không cảm thấy an tâm, thẳng đến khi Lục Oanh hồng mắt trở về.
- ---------------------------------------------------------
Lời tác giả muốn nói t kh hiểu được=))) Nói chung tác giả giải thích vì sao Hoàng thái phi tự xưng là "Dư" Xong:))).