Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn


"Đồ ăn sáng trong tiệm đều thống nhất là một quả tinh hạch bậc một, còn số lượng nhiều..

Bánh tay xé khá nhiều." Thủy Dung suy nghĩ một chút, nói.
Các món bữa sáng trong tiệm có số lượng không lớn không nhỏ vừa vặn, nhưng bánh tay xé thì không nhỏ, không phải tính theo trương mà là theo cân, một phần nửa cân, một phần cũng là một quả tinh hạch bậc một.
Nửa cân nghe thì không nhiều, nhưng lại không ít.

Dựa theo sức ăn bình thường của đàn ông thì một phần bánh xé tay có thể lấp đầy bụng.
Sức ăn của cô gái nhỏ không lớn, khẳng định một chén hoành thánh ăn không hết, còn lại thì để ba ăn, hẳn là một nhà ba người có thể ăn no.
"Món đó được, liền lấy món đó đi!" Người đàn ông từ trong túi móc ra ba tinh hạch bậc một để lên quầy, cười rồi gật đầu với Thủy Dung, liền đi đến nhà ăn chờ lấy đồ.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Nhà trọ này thoải mái, nhưng cũng tốn tiền.

Người đàn ông quyết định chờ ăn xong bữa sáng, hắn liền ra ngoài, nếu không tìm được thực vật biến dị lục tinh cấp năm, thì hắn cũng ra ngoài tìm tang thi cùng thú biến dị, nếu muốn vợ cùng con gái sống tốt một chút, thì hắn khẳng định phải chiến đấu, đạt được nhiều tinh hạch mới được.
Thủy Dung mua nguyên liệu ở thương thành hệ thống xong, sau đó chú ý tới tiểu gia hỏa trên người.
Mèo nhìn thì nhỏ, nhưng sức ăn không nhỏ, vào lúc Thủy Dung đang nói chuyện với người đàn ông, tiểu gia hỏa đã ăn hết sạch, cũng may là không liếm chén.
"Ăn thật nhiều nha! Để tao sờ bụng nhỏ có bị nứt hay không?" Thủy Dung sống một mình nhiều năm, nuôi Sơn Trúc có thói quen nói chuyện với động vật nhỏ như vậy.

"Ô!" Tiểu gia hỏa kháng nghị ô một tiếng, bộ dáng có chút thẹn thùng.
Thủy Dung xem mặt của mèo nhỏ, lấy khăn giấy lau mặt cho nó.

Tiểu gia hỏa tuy rằng có bộ dáng như mèo Trung Hoa, đầu lại rất tròn, có chút phong cách tây.
Không giống như Sơn Trúc phát má, Thủy Dung nhìn mặt nó, cảm thấy rất thần kỳ, chỗ nào mèo nhỏ cũng gầy, chỉ có khuôn mặt tròn tròn, vô cùng đáng yêu.
"A..

Ăn xong rồi có muốn đi vệ sinh hay không?" Thủy Dung có hơi chút đau đầu nhìn mèo nhỏ, cũng không biết nó có dùng cát mèo được hay không, dùng cát mèo đều là do mèo mẹ dạy, nhưng mèo nhỏ này mẹ của nó khả năng là không dùng, cũng không biết cô có dạy được hay không, hoặc là..

Chờ Sơn Trúc tới dạy?
Nói đến Sơn Trúc, Thủy Dung có chút buồn.

Sơn Trúc tuy rằng không giống những con mèo khác hay động dục loạn, nhưng có tính tình không tốt, tiểu gia hỏa này còn chưa cai sữa, hình thể chênh lệch quá lớn, cô mà không chú ý một chút thôi tiểu gia hỏa sẽ bị khi dễ.
Nếu không..

Một con nuôi ở nhà, một con nuôi ở tiệm?
Thủy Dung đột nhiên nghĩ ra được một cách hay.
Thật sự là nuôi được một con mèo trong nhà một con mèo trong tiệm đỉnh cao nhân sinh?
"Làm sao bây giờ.." Thủy Dung vô cùng sầu, nhưng vẫn là bế tiểu gia hỏa, đem nó bỏ vào trong bao mèo, nhét ở sau quầy, chính mình trở về nhà lấy một túi cát mèo xuống.

Cát mèo trong nhà nếu chỉ có một mình Sơn Trúc dùng thì có thể dùng tới hai tháng, nhưng nếu tiểu gia hỏa này dùng chung, kia..

Khả năng chỉ có thể dùng trong một tháng.
Thủy Dung xé mở túi cát mèo, lấy cái chậu rửa mặt để lên mặt đất.

Sau đó đem cát mèo đổ vào tầm năm centimet mới dừng.
Tiểu gia hỏa vẫn còn nhỏ, chậu rửa mặt này nếu Sơn Trúc dùng thì nó khẳng định sẽ làm lay cát mèo.
"Thử một lần nha!" Thủy Dung đem mèo nhỏ ôm bỏ vào chậu cát mèo.
Toàn bộ quá trình tiểu gia hỏa đều thoải mái, không phản kháng hay không phối hợp, tựa hồ sống không còn gì luyến tiếc.
"Ân? Làm sao vậy, mèo không phải là chuyên gia chôn phân hay sao? Mày sao lại không được?" Thủy Dung trừng to mắt nhìn chằm chằm mông của mèo nhỏ, khó hiểu.
Mèo ngoan như vậy, nhưng thái độ không bạo lực không hợp tác làm người ta bất đắc dĩ.
"Mày không muốn đi WC vậy thì chờ một chút, khi nào muốn đi thì đi." Thủy Dung đem chậu cát mèo cất, sau đó bế mèo lên rồi chính mình mặc áo mũ, hai cánh tay ôm nó, trở lại quầy nghiên cứu thương thành hệ thống.
Lúc trước cô bận đủ chuyện, không có thời gian nghiên cứu thương thành hệ thống rốt cuộc có cái gì.
Thủy Dung mở màn hình điều khiển hệ thống, tìm được icon mua sắm, click mở rồi bắt đầu xem.
Trước mắt thì chỉ mở khu thành phẩm, chỉ có mười sáu loại, thuộc về loại đồ dùng sinh hoạt cùng loại thực phẩm đồ uống, phía bên dưới những chỗ còn bị khóa rất nhiều, kéo xuống rất lâu mới kết thúc, có thể thấy được thương phẩm rất phong phú chủng loại vô cùng nhiều, toàn bộ khu thành phẩm chia làm sáu khu nhỏ, là khu thực phẩm đồ uống, khu đồ dùng sinh hoạt, khu trang phục, khu dành cho thú cưng, khu dụng cụ ở nhà, còn có khu đồ dùng chữa bệnh.
Thủy Dung chú ý tới khu dành cho thú cưng, ngạc nhiên phát hiện bên trong vô cùng nhiều chủng loại hàng khác nhau, tuy rằng còn chưa mở khóa, nhưng nếu mở hết hẳn là những thứ cô muốn đều sẽ có.
Trừ bỏ khu thành phẩm, còn có khu bán thành phẩm cùng khu nguyên liệu.Phòng bếp cần nguyên liệu cho bữa sáng, một phần từ khu bán thành phẩm, còn lại là từ khu nguyên liệu.
Trước mắt khu bán thanh phẩm cùng khu nguyên vật liệu chỉ mở khóa hơn bốn mươi loại, Thủy Dung phát hiện nấu nướng đều cần gia vị từ khu bán thành phẩm, nghĩ cũng cảm thấy là có gia vị bỏ vào mới có thể ăn, cũng không có người không có việc gì đi liếm muối ăn hoặc là bột ngũ vị hương.

Hiện giờ muốn thăng cấp cần chưa tới hai quả tinh hạch cấp hai, nếu có thể đông khách giống như ngày hôm qua, chờ đến hai ba ngày hẳn là cũng có thể đủ để thăng cấp.
Cũng không biết nhà trọ hai tầng thăng cấp sẽ có bộ dáng thế nào.
Thủy Dung theo bản năng mà gãi cổ mèo, nghe được tiếng ngáy quen thuộc, lúc này cô mới cười đóng thương thành hệ thống lại.
Tiểu gia hỏa đúng là quá đáng yêu, Sơn Trúc nhà cô mà khi bị gãi khẳng định là sẽ lấy hai móng ôm lấy tay cô, không hầu hạ nó thoải mái, cô nghĩ cũng không thể rút tay về.
Sáng sớm bận rộn, tới lúc này rồi, Thủy Dung kỳ thật không cần yêu cầu gì mà làm việc nữa.
Vì thế cô liền dựa lên kệ phía sau, tay trái sờ mèo, tay phải lấy di động bắt đầu chơi trò chơi.
Cô thích vừa mở nhạc vừa chơi game trên điện thoại, bằng không chơi game một mình lâu có chút buồn tẻ.
"Chủ tiệm! Tôi muốn mua đồ!" Ngay lúc Thủy Dung gần chiến thắng cương thi, lão tam rống to một cái làm Thủy Dung sợ tới mức tay run run, không cẩn thận ấn điên cuồng, lần này mất mười lăm kim cương..
Cô muốn thắng! Hu hu..

Ngôn Tình Tổng Tài
Nhưng khách có đồ muốn mua, cô còn có thể đánh họ sao?
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
"Quý khách muốn mua gì?" Thằng này mà không mua nhiều hơn hai mươi tinh hạch bậc một, cô khẳng định sẽ không khách khí, trong mọi trò chơi, mỗi một viên kim cương đều rất quý, tuy rằng..

Kim cương này không có chỗ để dùng, nhưng cô cũng rất thương tâm.
Lão tam nhìn Thủy Dung cười xán lạn, cảm thấy gáy chợt lạnh, cảm giác chính mình làm chuyện không tốt lắm.
"A! Là..

Là chuyện này, tôi muốn cùng chủ tiệm có một thương vụ làm ăn lớn." Lão tam gãi gãi đầu, cười vô cùng tươi.

Chỉ là Thủy Dung ngoài cười trong lòng không cười, mà đối phương lại không biết.
"Hả? Thương vụ làm ăn lớn? Thương vụ làm ăn lớn như thế nào?" Thủy Dung hứng thú, tay buông điện thoai bộ dáng sẵn sàng đón địch hỏi.
"Là như vầy!" Lão tam kéo ghế nhỏ đến quầy, vóc dáng hắn cao, ngồi trên ghế nhỏ cũng cao hơn so với Thủy Dung đang ngồi ghế cao.
"Hôm qua chúng tôi đi thị trường giao dịch ở căn cứ, đồ tôi ăn bị người khác phát hiện, người nọ là thương nhân, nhìn trúng đồ vật trên tay tôi, một hai muốn mua, tôi liền bán một chút cho hắn, cho nên tôi tính toán nhập hàng ở chỗ cô, sau đó bán cho người khác, cô..

Muốn cùng tôi hợp tác hay không?"
Buôn bán ở mạt thế, ba bốn dị năng giả tạo thành cộng đồng, người ở giữa là dị năng giả không gian, còn lại đều là bảo vệ dị năng giả không gian.
Bởi vì dị năng giả không gian có thể cất rất nhiều đồ tươi, cho nên mới có thể đi khắp nơi bán.Có nghĩa là làm người buôn bán, trong hoàn cảnh nào cũng sẽ bán.
"A..

Như vậy sao, vậy anh định bán giá cả bao nhiêu?" Hứng thú tăng lên, nghe là biết mua bán lớn, mục đích của cô là bán hàng hóa đổi lấy tinh hạch để thăng cấp, đương nhiên người mua là ai Thủy Dung cũng không để ý, bán cho ai mà không phải là bán, chỉ cần mua nhiều, cô đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Thanh niên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.

"Tôi bán, năm tinh hạch bậc một một kiện." Hắn biết chính mình tựa hồ bán ra ngoài cao rất nhiều, nhưng thật ra cũng không phải do hắn, không phải..

Cũng là do chủ tiệm đem hàng hóa định giá thấp sao.
"Năm cái? Cao như vậy?" Thủy Dung không tin tưởng trừng to mắt, bán ra ngoài giá gấp đôi, lợi nhuận cũng rất khả quan, lại không nghĩ rằng thế nhưng còn có thể bán đến càng nhiều.
Thật đáng tiếc hệ thống đã định rồi giá cả không thể thay đổi, Thủy Dung cũng chỉ có thể tiếc hận than nhẹ một tiếng.
"Tôi nguyện ý hợp tác, giá cả vẫn giống như lúc anh mua đồ, lợi nhuận của tôi không cao, cho nên cũng không thể cho anh ưu đãi, bất quá có chút đồ vật nhỏ tặng." Thủy Dung nhìn tin tức hệ thống nhắc nhở, ở trên bàn ấn xem nội dung.
Cô đã có thể xác định, màn hình điều khiển hệ thống chỉ có mình cô có thể xem, người khác đều không thể nhìn thấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận